“Không biết những cương thi trong thành phố này đang trốn ở đâu rồi?”
“Mục đích chúng nó trốn đi là gì?” Tô Ngự nhìn ngoài cửa sổ nói.
Quan Nghiên Bạch: “Có thể không phải đang trốn tránh, mà đang chờ một cơ hội.”
Tô Ngự: “Ý anh là?”
Thiệu Tĩnh Trì cười lưu manh: “Có lẽ biết ca ca không phải người thương nên trốn đi trong sợ hãi rồi. Dù sao với chúng ta thì cương thi cũng như rau để xắt thôi.”
Tô Ngự: “Nhưng… Cương thi lẽ ra đã mất khả năng suy nghĩ từ lâu rồi mới đúng, không lẽ thể biến dị thật sự có thể điều khiển cương thi sao?”
Lục Phó Hành: “Không loại trừ khả năng này.”
Điều này không phải rất đáng sợ sao, nếu cương thi có suy nghĩ tấn công và phòng thủ thì đó sẽ chỉ là một thảm họa lớn hơn đối với con người.
Lúc này xe đã vòng đến cửa lớn của phân khu, không dễ lái xe nên bọn họ chỉ có thể đi bộ vào.
Phân khu chiếm diện tích rộng lớn, nếu không sụp đổ thì ắt hẳn có thể tiếp nhận rất nhiều người sống sót. Nhưng bây giờ bên trong đã trở thành đống đổ nát. Phó Niên Xuyên nói bên trong cũng từng bị đánh bom, khiến hơn một nửa các kiến trúc ở đó xập xệ. Hơn nữa sau đó cả bốn người họ đã giao tranh ác liệt ở trong, mặt đất hiện giờ không chỉ toàn những tảng đá lớn mà còn rất nhiều xác của cương thi, không còn chỗ để đặt chân nữa. Thậm chí có nhiều nhà cao tầng đổ xuống chắn ngang đường, chẳng trách khi đó Phó Niên Xuyên nói hắn phải bò, một số nơi xác thật chỉ có thể bò qua được.
“Những thể biến dị loại nhỏ ở bên trong đều bị giết sạch rồi sao?”
Tô Ngự vẫn hơi sợ hãi, dù sao ở đây cậu là người yếu nhất.
“Gần như vậy, có lẽ một hai con đã trốn thoát.” Thiệu Tĩnh Trì khoác thanh khảm đao chuyên dụng của mình lên vai, nói một cách thờ ơ.
“Đi thôi, đến ngọn núi đó xem rốt cuộc có gì.” Lục Phó Hành dẫn đầu đi phía trước.
Thiệu Tĩnh Trì đi thứ hai, Tô Ngự đi ở giữa, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên đứng sau cùng.
Bên trong cơ bản không còn đường, đi lại thực sự rất khó khăn. Chỗ nào cũng toàn đá và xác chết, cho dù Lục Phó Hành và Thiệu Tĩnh Trì dọn đường phía trước, Tô Ngự đi vẫn còn loạng choạng.
“Cẩn thận.”
Quan Nghiên Bạch kéo Tô Ngự lại, Tô Ngự tránh được bức tường lăn xuống từ trên tường dốc không vững chắc phía bên trái, đập bịch xuống đất tạo ra một mảnh bụi bay mù mịt trước chân Tô Ngự.
Vì cậu chỉ có thể bước đi vững vàng một chút bằng cách nhìn chằm chằm vào mặt đất nên cậu không nhìn thấy có thứ rơi xuống.
Lục Phó Hành và Thiệu Tĩnh Trì đi phía trước cũng dừng lại.
Thiệu Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói: “Gà con, không thì để ca ca ôm em đi đi.”
Tô Ngự vội xua tay: “Không sao không sao, tôi chú ý hơn là được rồi.”
Điều kiện đường xá ở đây rất tệ, đôi khi phải ngồi xổm đi, đôi khi phải bò đi, rất khó để Thiệu Tĩnh Trì ôm cậu đi được. Nếu không ngay từ đầu họ đã không để Tô Ngự đi một mình rồi.
Quan Nghiên Bạch: “Tôi sẽ nhìn.”
“Được.” Tô Ngự gật đầu.
Năm người bọn họ lại chậm rãi tiến về phía ngọn núi, nguyên nhân chính của sự chậm chạp đương nhân là bởi vì Tô Ngự đi khá chậm.
May mắn thay, khoảng cách giữa ngọn núi và cửa lớn của phân khu cách nhau không xa, không mất nhiều thời gian, họ đã tới cánh cổng cực lớn dưới chân núi. Có một ổ khóa điện tử mật mã ở bên cửa phải, nhưng nó đã bị hỏng.
Cái này hẳn là dùng để mở cổng, đừng nói hiện giờ nó đã bị hỏng, cho dù không hỏng thì bọn họ cũng không biết mật mã.
Tô Ngự: “Chúng ta vào bằng cách nào?”
Thiệu Tĩnh Trì nói một cách dứt khoát: “Cho nổ tung thôi.”
Lục Phó Hành quan sát thân cổng, nói: “Cánh cổng này được làm bằng vật liệu đặc biệt nên rất dày.”
Tô Ngự: “Như vậy có nghĩa là không thể nổ tung sao?”
Lục Phó Hành: “Không, là cần sử dụng thêm bom.”
Hóa ra mấy người họ đều đồng ý với câu nói của Thiệu Tĩnh Trì, dù sao đúng là nó rất đơn giản thô bạo.
Phó Niên Xuyên nhìn mấy quả bom trên người: “Chỉ còn ba quả bom, cho nổ nơi này xong là hết rồi.”
Tô Ngự lo lắng: “Không có thì sao bây giờ? Lỡ đâu bên trong đầy thể biến dị thì sao?”
Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Vậy thì chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.”
Tô Ngự cảm thấy nói đùa lúc này không vui chút nào.
“Nếu không may mắn gặp phải thể biến dị khổng lồ ở ngoài đó thì sao?”
Phó Niên Xuyên vỗ vai Tô Ngự: “Yên tâm đi bạn nhỏ, bốn người chúng tôi giữ cho cậu còn sống chắc chắn không thành vấn đề.”
Tô Ngự bị Quan Nghiên Bạch cùng Thiệu Tĩnh Trì đưa ra xa khỏi cổng lớn, cậu cảm thấy họ sợ vụ nổ sẽ chấn động đến cậu.
Cậu lại bị kéo trở ra ngoài cửa lớn phân khu, Tô Ngự khó hiểu: “Vì sao vừa rồi tôi không đứng chờ ở đây luôn?”
Lúc trước cậu trăm cay nghìn đắng đi vào là vì cái gì?
Thiệu Tĩnh Trì lập tức ném nồi nói: “Đó là do hai người trong kia không có đầu óc, suy nghĩ không quá toàn diện.”
Vừa dứt lời, đã thấy Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên chạy chậm từ bên trong ra, lúc chạy còn tình cờ nghe thấy lời nói của Thiệu Tĩnh Trì, Phó Niên Xuyên vấp phải một hòn đá…
Khi họ vừa ra đến cửa lớn, ngọn núi bên kia truyền đến một tiếng nổ mạnh, sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba…
Mặt đất rung nhẹ, những bức tường đổ nát trong phân khu đều rơi xuống đất do chấn động của vụ nổ…
“Thật ra thì… tôi có một câu muốn hỏi.” Tô Ngự từ từ nói.
Lục Phó Hành: “Câu gì?”
Tô Ngự: “Liệu bom có đánh sập núi luôn không?”
Phó Niên Xuyên cười nói: “Ba quả còn lại sức rất nhỏ, chỉ có thể làm nổ cánh cổng đó thôi.”
Tô Ngự đã nghĩ bọn họ sợ vụ nổ gây sốc đến cậu, nhưng giờ mới biết họ nghĩ những bức tường ở đây sẽ có nguy cơ đổ xuống.
Sau khi những bức tường đổ nát rơi xong, bọn họ lại đi vào một lần nữa…
Khi đi đến trước ngọn núi, Tô Ngự nhìn thấy cánh cửa đã bị nổ tung một lỗ rất lớn, bên trong tối đen như mực nên không thể nhìn rõ tình hình.
Lục Phó Hành lấy một chiếc đèn pin sáng choang chiếu vào, lúc đó họ mới có thể thấy một lối đi dài dẫn đến phía sâu trong ngọn núi.
Lục Phó Hành lại là người đầu tiên bước vào…
Tô Ngự sợ hãi nuốt nước bọt, họ không biết bên trong có thứ gì. Nếu có thứ gì đáng sợ hơn ở trong đó, liệu lúc ấy bọn họ có thực sự chạy thoát được không?
“Đừng sợ như vậy, cứ đi sát theo sau ca ca là được.” Thiệu Tĩnh Trì không chút do dự bước vào.
Tô Ngự cũng chỉ có thể căng da đầu đi vào.
Bởi vì Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên có kinh nghiệm chiến đấu, nếu có điều gì bất ngờ xảy ra, họ có thể phán đoán ngay lập tức. Cho nên Lục Phó Hành là người đi đầu tiên, Phó Niên Xuyên cũng chủ động đi cuối cùng.
Chỉ có ba chiếc đèn pin, Lục Phó Hành cầm một cái, Phó Niên Xuyên đi cuối cầm một cái, một cái còn lại Tô Ngự cầm.
Tô Ngự luôn sợ có thứ gì đó vụt ra từ trong bóng tối nên đèn pin luôn rung từ bên này sang phía bên kia.
Quan Nghiên Bạch không nhìn được, duỗi tay ôm lấy Tô Ngự, cầm đèn pin: “Để tôi chiếu đi, em làm vậy sẽ hại đến đôi mắt.”
Tô Ngự ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Lục Phó Hành đang đi phía trước nói: “Phía trước có ánh sáng.”
Tô Ngự thò đầu nhìn về phía trước, quả thực thấy một tia sáng yếu ớt ở cuối lối đi.
“Mọi người đợi ở đâu trước, tôi và Thiệu Tĩnh Trì qua xem thử.” Lục Phó Hành nói.
Tô Ngự, Quan Nghiên Bạch cùng Phó Niên Xuyên bèn đứng tại chỗ. Lục Phó Hành cùng Thiệu Tĩnh Trì đi tới cuối, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt.
Tô Ngự hỏi: “Đèn sáng như vậy sẽ không phải là cương thi, đúng không?”
Phó Niên Xuyên trêu ghẹo: “Có khi nó biến dị sau khi thắp đèn đấy?”
Nói vậy cũng không phải không có lý, Tô Ngự lại cảm thấy sợ hãi.
Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Đừng dọa em ấy.”
Phó Niên Xuyên: “Được rồi được rồi, tôi chỉ thấy bộ dáng cậu ấy sợ hãi nhìn rất thú vị thôi.”
Lúc này, bọn họ nghe Lục Phó Hành hét lớn: “Mấy người vào đi, bên trong còn người sống sót.”
Nghe thấy từ “người sống sót”, Tô Ngự vô thức nghĩ đến những thể biến dị đó, không khỏi run rẩy.
Phó Niên Xuyên cười càng vui vẻ: “Đi thôi, lần này chắc sẽ không sai đâu.”
Lần này, Phó Niên Xuyên dẫn đầu, Tô Ngự đi chậm phía sau Quan Nghiên Bạch.
Khi họ đến cuối lối đi rồi rẽ vào mới phát hiện ở đây thế mà lại có một phòng nghiên cứu lớn. Có những phòng ở hai bên lối đi, một khoảng trống hình tròn ở giữa. Lục Phó Hành và Thiệu Tĩnh Trì đang đứng ở đó, cạnh họ còn có năm sáu người cũng đang đứng.
“Tình hình hiện giờ thế nào?” Phó Niên Xuyên bước tới chỗ Lục Phó Hành hỏi.
Lục Phó Hành trả lời: “Có lẽ là những người sống sót chạy trốn vào đây khi phân khu thất thủ.”
Trong số những người đó, một người đàn ông ngoài ba mươi trông hiền lành văn nhã bước lên phía trước, chào hỏi nhóm người Lục Phó Hành: “Chào cậu, tôi tên Tần Học.”
Lục Phó Hành: “Anh là Tần Học? Xin hỏi nghề nghiệp của anh là nhà khoa học?”
Tần Học nghi hoặc nói: “Ừm… Tôi vốn là nhân viên nghiên cứu ở đây, sao vậy?”
Lục Phó Hành: “Anh là người quan trọng mà tổng khu muốn tìm, anh còn sống thật sự là quá tốt rồi.”
Tần Học cười có chút cảm động: “Không ngờ tổ quốc vẫn chưa từ bỏ tôi.”
Lục Phó Hành: “Quốc gia sẽ không từ bỏ bất cứ một ai.”
“Vậy các anh tới đây để cứu chúng tôi đúng không?” Một cô gái trẻ tuổi kích động nói.
Tô Ngự nhìn xung quanh, nơi này còn bảy người sống sót. Hai nữ, năm nam.
Người nói lời này là cô gái đứng bên cạnh Phó Niên Xuyên, ánh mắt sáng ngời tràn đầy khát vọng sống.
“Đúng vậy.” Phó Niên Xuyên mỉm cười gật đầu. Diện mạo đẹp trai của hắn kết hợp với một nụ cười dịu dàng vô cùng có lực tương tác.
Cô gái kia đỏ mặt, không biết là do Phó Niên Xuyên quá đẹp trai nên cô ngại, hay là do kích động vì có thể sống sót.
Lục Phó Hành hỏi: “Ở đây còn người sống sót nào khác không.”
Tần Học lắc đầu: “Không còn nữa rồi, chỉ có bảy người bọn tôi thôi. Lúc ấy phân khu bị cương thi tấn công, tôi vội vàng đưa họ trốn đến đây. Kết quả, cổng bên ngoài bị hỏng không mở được, còn tưởng sẽ bị mắc kẹt đến chết ở trong này. May là các cậu đã tới.”
Một người đàn ông hơi lớn tuổi khác nói tiếp: “Mấy ngày hôm trước tôi nghe thấy tiếng súng bên ngoài, nghĩ rằng đó là quân đội đến cứu chúng tôi. Nhưng sau đó lại biến mất, chúng tôi còn tưởng rằng không có…”
Anh ta không tiếp tục nữa, có lẽ anh ta nhớ đến những người lính chết thảm hoặc bị cảm nhiễm khi phân khu thất thủ…
“Đừng lo lắng, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa tất cả mọi người đến tổng khu tị nạn một cách an toàn.”
Người sống sót đều rất kích động, hai cô gái kia ôm nhau không cầm được nước mắt.
Lục Phó Hành quan sát phòng nghiên cứu, sau đó nhìn Tần Học hỏi: “Anh có manh mối gì về sự sụp đổ của phân khu không?”