Tô Ngự tỉnh dậy trong vòng tay Thiệu Tĩnh Trì, trước đó hai người họ nằm đều đã mệt mỏi, liền ôm nhau mà ngủ.
Cậu dậy bởi bị nghẹn tiểu, đôi mắt mông lung gỡ tay Thiệu Tĩnh Trì đang ôm cậu ra, bò xuống giường.
Khi cậu mơ mơ màng màng vòng qua giường bệnh bước đến cửa nhà vệ sinh, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra…
Một nữ y tá bưng khay tiến vào, ngay lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tô Ngự, lập tức dùng một tay che kín đôi mắt.
“Á!!”
Tô Ngự giật mình bởi tiếng hét hoảng sợ, chậm rãi tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xuống.
“A!”
Mặt cậu đỏ bừng hoảng loạn che kín hạ thể, thế mà phía dưới cậu lại không mặc gì!
Thiệu Tĩnh Trì đang ngủ trên giường bị tiếng hét của hai người họ đánh thức, đứng dậy liếc nhìn về phía Tô Ngự.
“Đ*t mẹ!”
Hắn chửi rồi lập tức nhảy dựng lên, kéo chăn đi xuống, chạy tới quấn Tô Ngự kín mít.
“Cô đi ra ngoài trước đi.” Thiệu Tĩnh Trì nói với y tá.
Vị y tá kia cũng đỏ mặt xấu hổ, hoảng loạn gật đầu, quay đầu chạy nhanh, còn chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại.
Tô Ngự nhớ trước khi ngủ cậu đã mặc quần áo rồi, mà giờ lại thấy quần bị ném ở góc giường, cậu vừa đi đến mép giường lấy quần vừa lẩm bẩm:
“Kỳ lạ… Không phải mình đã mặc quần rồi à?”
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: “Tôi sờ không tiện, ngại phiền nên giúp em cởi ra.”
“……”
Thiệu Tĩnh Trì ảo não: “Lỗ rồi, bé gà nhỏ của em đã cho con gái nhìn mất rồi.”
“……”
Cậu là nam, có gì mà lỗ.
Tô Ngự mặc quần vào rồi đi tiểu, về phần tại sao phải mặc quần rồi lại đi vệ sinh, bởi vì cậu không muốn chuyện như vừa rồi xảy ra nữa.
Thiệu Tĩnh Trì dựa vào cửa phòng vệ sinh, ánh mắt chăm chăm nhìn Tô Ngự đi tiểu…
Tô Ngự nhận thấy từ sau khi gặp họ, cậu thường bị nhìn chằm chằm khi đi vệ sinh, cũng sắp quen luôn rồi.
Đợi khi Tô Ngự nằm lại trên giường bệnh, Thiệu Tĩnh Trì mới ra ngoài gọi y tá vừa rồi vào.
Cô y tá hiển nhiên vẫn còn chút ngại ngùng, không dám nhìn mặt Tô Ngự, nói lắp: “Cấp trên… bảo tôi tiêm thuốc cậu…”
“Thuốc II?” Thiệu Tĩnh Trì hỏi.
“Hả? Tôi… Tôi không rõ lắm… Là lãnh đạo chỉ thị.” Y tá trả lời.
Thiệu Tĩnh Trì cầm ống tiếm dài nhỏ đặc thù lên nhìn, sau đó nói với y tá: “Tôi tiêm cho em ấy, cô đi ra ngoài đi.”
“Anh tiêm cho cậu ấy? Anh… Anh biết tiêm sao? Nếu tiêm không đúng mạch máu sẽ xảy ra chuyện…”
Thiệu Tĩnh Trì cười: “Sao tôi có thể làm cục cưng của tôi bị thương được?”
Thế mà hắn lại gọi cậu là cục cưng, Thiệu Tĩnh Trì đúng là dám nói.
Lời này không những khiến y tá nghe được đỏ mặt, mà ngay cả Tô Ngự trên giường cũng không khống chế được đỏ mặt.
Nữ y tá nhìn qua nhìn lại Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì, sắc mặt ửng hồng, hai mắt phát sáng, có vẻ có chút hưng phấn.
Tô Ngự: “??” Vì sao lại hưng phấn?
Thiệu Tĩnh Trì nhận lấy khay, nói: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Khi y tá rời đi, cô còn thường thường quay đầu nhìn hai người họ. Tô Ngự cảm thấy hình như cô còn có chút bịn rịn.
Tình huống gì vậy?
Thiệu Tĩnh Trì đặt khay thuốc lên tủ đầu giường bệnh, sau đó lấy povidine khử trùng nói với cậu: “Đưa tay lại đây.”
Tô Ngự nuốt nước miếng, hoài nghi hỏi: “Anh… Anh thật sự biết tiêm?”
“Tin tôi, tôi nắm chắc thì mới làm.”
“Những y tá đó không hiểu dược tính và tốc độ tiêm của thuốc, để họ làm sẽ khiến cậu bị thương.”
“Là vậy sao…”
Tô Ngự duỗi tay qua, cậu tin tưởng Thiệu Tĩnh Trì tự mình tiêm chắc chắn là có lý do của hắn.
Thiệu Tĩnh Trì xoa povidine vào mạch máu trên cánh tay cậu, sau đó lấy ống tiêm đặc thù từ khay ra.
“Đây là thuốc II?”
Chất lỏng trong ống tiêm có màu vàng, nhìn giống như vàng lỏng.
Thiệu Tĩnh Trì đáp: “Ừ, thiết kế của ống tiêm đã được cải tiến. Trước đây kim tiêm rất dày, tiêm vào rất đau. Hiện giờ mỏng hơn nhiều rồi, sẽ không quá đau.”
“Tôi thực sự có thể tiêm thuốc này vào sao.” Tô Ngự kinh hỉ nói.
Thiệu Tĩnh Trì cười: “Dù sao cũng là yêu cầu của vợ, chồng nhất định phải vì em mà làm được.”
Tô Ngự cảm thấy hai má lại bắt đầu nóng lên, cậu phát hiện Thiệu Tĩnh Trì càng ngày càng biết cách nói lời tán tỉnh người khác.
Thiệu Tĩnh Trì nhắm mũi kim vào mạch máu trên cánh tay Tô Ngự.
Tô Ngự hơi căng thẳng.
“Tiêm sẽ có phản ứng gì sao?”
“Sẽ có một chút. Lúc đầu em có thể cảm thấy khó chịu, sau đó hôn mê, 24 giờ sau mới tỉnh lại. Đến lúc đó lấy máu xét nghiệm mới biết thuốc có hiệu lực hay không.”
Tô Ngự nghe xong càng căng thẳng…
Nhưng Thiệu Tĩnh Trì đã từ từ đâm kim vào mạch máu cách tay Tô Ngự…
Khi đâm kim cậu chỉ cảm thấy như muỗi đốt. Nhưng khi Thiệu Tĩnh Trì bắt đầu đẩy thuốc vào, Tô Ngự cảm thấy cánh tay bắt đầu đau nhức khó nhịn…
“Đau quá…” Loại đau đớn này khiến cả người cậu run lên, đau đến mức nước mắt cậu trào ra…
“Chịu đựng, Tô Ngự! Dừng lại giữa chừng sẽ gây thương tổn rất lớn với em.”
Lượng thuốc trong ống tiêm ngày càng ít, cơn đau dữ dội lan từ cánh tay ra toàn thân, tựa như có ai cắt thịt bẻ xương cậu. Loại đau đớn này thực sự đau đến khó có thể chịu đựng.
Tô Ngự không kiềm chế được cơn run rẩy của mình, mồ hôi vì cơn đau làm ướt đẫm quần áo, cậu vô cùng muốn thoát khỏi cơn thống khổ này ngay lập tức…
Tô Ngự không khống chế được liều mạng giãy dụa…
“Tô Ngự!”
Thiệu Tĩnh Trì lập tức duỗi tay giữ Tô Ngự, nhưng như vậy hắn không thể tiếp tục đẩy thuốc…
Đúng lúc này, Quan Nghiên Bạch bước nhanh từ ngoài phòng bệnh vào, sau đó cố định chắc chắn Tô Ngự đang giãy dụa trong lồng ngực mình.
Hắn nhàn nhạt nói: “Đừng nhúc nhích, sẽ tự làm tổn thương chính mình.”
Thiệu Tĩnh Trì không quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Quan Nghiên Bạch. Thấy Quan Nghiên Bạch đã giam chặt Tô Ngự, bèn nắm lấy tay cậu, chuẩn bị tiêm nốt phần thuốc còn lại.
“A ưm… Đau quá!!”
Tô Ngự không thoát được, chỉ có thể cắn môi gắt gao chịu đựng, hàm răng dùng sức mạnh đến mức môi nứt toạc, khoang miệng ngập mùi máu tươi…
Đôi mắt tràn ngập tơ máu của cậu không ngừng chảy nước mắt…
“Sắp xong rồi.” Quan Nghiên Bạch khẽ an ủi.
Tô Ngự đã đau đến ý thức mơ hồ.
Nếu biết tiêm thuốc này sẽ thống khổ đến vậy, cậu tuyệt đối sẽ không nói mình muốn tiêm.
Thiệu Tĩnh Trì đẩy nốt phần thuốc cuối cùng, Tô Ngự đã ngất đi vì đau rồi.
Quan Nghiên Bạch lấy khăn giấy giúp Tô Ngự lau vết máu trên môi, thấy bờ môi của cậu bị chính cậu cắn nát thành vết thương rất sâu, hắn hơi nhíu mày.
“Vì sao em ấy lại đau như vậy?” Thiệu Tĩnh Trì nghi hoặc, nếu biết Tô Ngự sẽ đau đến thế, hắn sẽ không tiêm cho cậu, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.
Quan Nghiên Bạch nói: “Có lẽ do thể chất em ấy phản ứng với thuốc khá lớn.”
Họ cũng sẽ cảm thấy đau nhẹ khi tiêm, nhiều nhất cơ thể sẽ sinh ra bài xích, cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được, không phản ứng kịch liệt như Tô Ngự.
Quan Nghiên Bạch đặt Tô Ngự đã hôn mê trở lại giường.
Thiệu Tĩnh Trì ném ống tiêm vào khay, lười nhác hỏi: “Lão mặt liệt tha cho cậu rồi?”
Quan Nghiên Bạch thờ ơ nói: “Trốn ra.”
Thiệu Tĩnh Trì: “…”
…
Khi tỉnh dậy, Tô Ngự cảm thấy đau nhức khắp người, không biết sau khi thuốc có hiệu lực thì cơ thể sẽ cảm thấy thế nào. Dù sao hiện giờ cậu cảm thấy cơ thể của mình không nhẹ nhàng hơn lắm, cũng không có nơi nào thay đổi.
“Tỉnh rồi.”
Tô Ngự quay đầu liền thấy Quan Nghiên Bạch đứng dậy từ ghế sô pha, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, cúi nhìn cậu.
Mỗi lần nhìn thấy Quan Nghiên Bạch, trái tim Tô Ngự không khỏi đập rộn ràng. Dù sao người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, quá phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
“Anh… anh không sao chứ.”
Quan Nghiên Bạch khó hiểu trong giây lát, hỏi: “Tôi thì có chuyện gì.”
“Thiệu Tĩnh Trì nói anh bị cha đánh…”
“Không sao.”
“Thật sao? Anh ấy nói cha anh đánh gãy vài cây gậy sắt đó!”
Ngày đó mặt Thiệu Tĩnh Trì còn sưng, vậy Quan Nghiên Bạch không thể nào lại không sao khi bị đánh đòn hiểm vậy được…
Quan Nghiên Bạch khẽ cười: “Nếu em không tin, tôi cởi ra cho em xem xem?”
Tô Ngự cảm thấy Quan Nghiên Bạch như đang trêu chọc mình.
Mặt cậu ửng đỏ: “Vậy… Để tôi nhìn xem…”
Quan Nghiên Bạch thật sự vén áo lên chuẩn bị cởi ra.
Tô Ngự nhìn chòng chọc vào đường cong cơ bụng xinh đẹp của hắn, vô thức liếm môi, nhưng liếm phải vết thương trên môi nên đau đến giật nảy mình…
Đây chính xác là cảnh tượng Thiệu Tĩnh Trì nhìn thấy khi mới bước vào từ cửa phòng.
Hắn nhướng mày: “Làm sao vậy, vừa tỉnh đã dục cầu bất mãn?”
Tô Ngự vội giải thích: “Không phải… Tôi chỉ muốn nhìn vết thương của anh ấy chút…”
Quan Nghiên Bạch giương mắt hỏi hắn: “Có kết quả rồi?”
Kết quả gì cơ?
Tô Ngự nhất thời không kịp phản ứng lại.
Thiệu Tĩnh Trì gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Kết quả cho thấy không có hiệu lực.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy thiết lập của Phó tiểu công khiến nhiều bạn đáng yêu sợ bé thụ bị ngược, tôi muốn giải thích cho cậu ấy, đừng lo lắng ~
Đầu tiên, tôi là mẹ ruột không phải giả, tôi cũng không nỡ để bé Tô Ngự bị ngược mà, ít nhất trong tiểu thuyết này, bốn bạn công của bé sẽ rất thương bé đó.
Và về tính cách của Phó tiểu công, thật ra cậu ấy đã được tôi luyện trong quân đội và tốt hơn rất nhiều, giờ cậu ấy thật sự là một quân nhân tốt luôn nghĩ về nhân dân ~ Rồi lý do vì sao sắp xếp cho cậu ấy nghe trộm chân tường, đương nhiên là để học tập ba công quân khác để yêu thương vợ mình đúng cách đó ~
Vì sở thích tình dục của Phó tiểu công, cậu ấy nhiều nhất sẽ chỉ ngược thân bé Tô Ngự một chút chút xíu thôi, sẽ không nghiêm trọng như trước nữa, câu “lần sau sẽ dịu dàng” cũng không phải nói suông nha ~ Hy vọng mọi người vẫn sẽ yêu quý cậu ấy như trước, đừng ghét cậu ấy, cậu ấy sẽ buồn đó.
Sâm: Thật ra tuôi thích đọc SM… Đang mong chờ màn ét em của anh Phó mà lị (/// ̄  ̄///)