Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 4: Kêu dâm như vậy



*Chú ý: Những đoạn em thụ rên tui sẽ đổi xưng hô thành “em” nhé hí.

Tô Ngự quỳ giữa gối hai chân Thiệu Tĩnh Trì. Cậu đột nhiên có chút do dự khi nghĩ đến Quan Nghiên Bạch còn đang nhìn ở phía sau.

Thiệu Tĩnh Trì dường như nhìn thấy sự chần chừ của cậu, không vui nói: “Sao, còn đắn đo?”

Tô Ngự biết mình không thể để vuột mất cơ hội này nên nhanh chóng gạt phăng những suy nghĩ đó. Cậu cởi quần Thiệu Tĩnh Trì, vật gì đó đã bán cương bật ra ngay lập tức…

Thật lớn! Chỉ mới bán cương mà đã thô to như vậy, Tô Ngự căng thẳng nuốt ực một ngụm…

Cậu hé miệng ngậm lấy phần đỉnh thô to, vươn lưỡi liếm mút phần trên. Liếm một hồi thì nhận ra Thiệu Tĩnh Trì đã hoàn toàn cứng ngắc, nguyên cây gậy nóng bỏng trướng đầy miệng cậu…

Khoang miệng ướt át tràn ngập vị mặn. Tô Ngự nhắm mắt gắng sức liếm láp, lắng nghe tiếng thở dốc của Thiệu Tĩnh Trì ở phía trên…

Lúc này Thiệu Tĩnh Trì đưa tay nắm đầu cậu, vì hắn đẩy quá mạnh nên Tô Ngự chỉ có thể nhả cây gậy đã ướt đẫm vì được cậu liếm ra…

Kết quả cậu nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ: “Mút kém như vậy.”

Tô Ngự bị đả kích rồi. Cậu chưa bao giờ nghĩ phương diện này còn cần kỹ năng gì cả. Không phải chỉ cần liếm liếm liếm là được sao…

Nhưng cậu chưa kịp làm gì khác để khắc phục thì đã bị Thiệu Tĩnh Trì nhấc lên và ném xuống giường. Sau đó Tô Ngự nhìn thấy Thiệu Tĩnh Trì cúi xuống chôn thân ở giữa hai chân mình. Rồi cậu cảm giác cậu nhỏ của mình được miệng mềm mại ấm áp ngậm lấy…

“Ưm ư ~ ” Tô Ngự chưa từng được người quan hệ bằng miệng cho. Loại khoái cảm kỳ diệu này khiến cậu không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Đầu lưỡi Thiệu Tĩnh Trì liếm láp phía dưới vô cùng linh hoạt. Khoái cảm mãnh liệt khiến Tô Ngự rùng mình, không bao lâu liền kêu lên bắn ra…

Hóa ra đây chính là quan hệ bằng miệng. Khi cậu làm cùng anh Trương và những người cưỡng ép cậu, cậu chỉ cảm thấy đau đớn, chưa bao giờ cảm nhận được sự sung sướng như vậy. Lần này được an ủi bằng miệng khiến Tô Ngự thoải mái đến mơ màng…

Thiệu Tĩnh Trì đứng dậy và hôn lên môi Tô Ngự, để Tô Ngự nuốt hết chất lỏng trong miệng hắn. Mùi vị của t/inh d/ịch vừa khó ăn vừa buồn nôn nhưng kỹ thuật hôn của Thiệu Tĩnh Trì quá giỏi. Môi lưỡi hòa quyện, nụ hôn triền miên. Chiếc hôn làm đầu óc Tô Ngự quay cuồng và nóng bừng cả người, nuốt thứ đó xuống trước khi kịp ghê tởm…

Thiệu Tĩnh Trì rời khỏi đôi môi đỏ hồng của Tô Ngự, giọng điệu tràn ngập dục vọng: “Lần đầu nhìn thấy em tôi đã muốn ‘yêu’ em rồi.”

Tô Ngự cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh bôi lên cúc hoa của cậu, là chất bôi trơn…

Cậu nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì thì thầm bên tai: “Đây là ca ca đặc biệt tìm vì em.”

Sau đó không đợi Tô Ngự phản ứng, Thiệu Tĩnh Trì đột ngột đâm d/ương v/ậ/t thô to nóng bỏng vào…

“A… Đau quá…” Phía sau đột nhiên bị căng đầy khiến hai mắt Tô Ngự nháy mắt đỏ bừng. Hai tay vô thức đè lên lồng ngực rắn chắc của Thiệu Tĩnh Trì cố gắng đẩy hắn ra, nhưng vô ích.

Thiệu Tĩnh Trì liếm môi dưới, khàn giọng nói: “Chờ em muốn ôm ca ca không muốn buông tay.”

Trong phòng vang lên tiếng nước “Phập phập” thúc vào rút ra…

Thân thể bị kích thích bởi từng đợt đâm chọc. Tô Ngự nắm chặt cánh tay của Thiệu Tĩnh Trì, chỉ có thể mở rộng chân để Thiệu Tĩnh Trì tùy ý cắm vào rút ra…

Thiệu Tĩnh Trì đưa đẩy từ từ và chậm rãi, dần dần cơn đau được thay thế bằng một khoái cảm kỳ lạ…

Mỗi lần Thiệu Tĩnh Trì đâm vào trong cậu, thành ruột liền tê dại từng cơn, vòng eo cũng có chút bủn rủn…

“Ưm ~ ” Sau khi động tình, những tiến rên rỉ mỏng manh không kiềm chế được mà tuôn ra khỏi miệng Tô Ngự.

Thiệu Tĩnh Trì liếm mút nụ anh đào của Tô Ngự. Khoái cảm tê dại từ đầu ti truyền đến não bộ làm cơ thể cậu khẽ run rẩy…

“Ca ca đâm em sướng không?”

“Ưm.. ưn…” Ánh mắt Tô Ngự mê ly phát ra tiếng rên rỉ, khóe mắt phiếm hồng nhiễm màu sắc của dục vọng…

Nhìn thấy bức tranh này trước mắt, Thiệu Tĩnh Trì mạnh mẽ đẩy mạnh thêm…

“A… ư… Ca ca của em… Chậm một chút… Hức… Nhanh như vậy em không chịu nổi…” Tô Ngự bị làm đến mức kêu dâm lên…

“Không chịu nổi sao? Tôi thấy phía dưới của em ngày càng siết chặt lấy tôi hơn mà.” Thiệu Tĩnh Trì không làm chậm lại mà càng làm nhanh hơn.

Bị đâm đến mức muốn tan thành từng mảnh, nhưng khoái cảm mãnh liệt lại dâng tràn khắp cơ thể. Tô Ngự chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, ngón tay ngón chân đều co quắp lại: “Ư… ức.. a… Ca ca… Hư… Em sắp… Em sắp ra…”

Thiệu Tĩnh Trì nghe cậu nói vậy, hắn cúi người xuống cho quần rơi ra để thúc càng nhanh càng mạnh hơn…

“A… A…” Tô Ngự toàn thân run lên, hai tay vô thức ôm chặt Thiệu Tĩnh Trì, thân dưới siết chặt, vừa hét lên vừa bắn ra…

D/ương v/ậ/t khổng lồ của Thiệu Tĩnh Trì vẫn còn cắm trong cúc hoa, Tô Ngự chỉ cảm thấy còn sót lại cảm giác tê dại. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua loại khoái cảm mãnh liệt này. Cậu thở hổn hển, bụng phập phồng dữ dội…

“Kêu dâm như vậy, người khác nghe thấy đều phải cứng nhỉ.”

Lúc này Tô Ngự mới nhớ ra Quan Nghiên Bạch vẫn còn ở trong phòng. Cậu quay đầu sang bên phải, phát hiện Quan Nghiên Bạch cũng đang nhìn bọn họ một cách vô cảm…

Nghĩ đến tiếng kêu dâm đãng không biết xấu hổ của mình, cậu nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ.

Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo: “Bây giờ mới thấy xấu hổ? Muộn rồi.” Hắn nói xong kéo Tô Ngự, sau đó ôm lấy hai chân cậu mở rộng ra. Giống như động tác xi tiểu cho bé, để cậu đối diện với Quan Nghiên Bạch. Sau đó hướng thân dưới của mình cắm thẳng vào miệng cúc…

“A…” Tô Ngự không nhịn được kêu dâm một tiếng.

Thiệu Tĩnh Trì dễ dàng nhấc người cậu lên, rồi đẩy thân dưới mình rút ra tiến vào…

Quan Nghiên Bạch không rời tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì đâm như thế nào…

“Phía sau siết chặt quá, gà con. Có phải bị Quan Nghiên Bạch nhìn nên cảm thấy kích thích không chịu được không?”

Tô Ngự lấy hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy phấn khích. Vì vậy không bao lâu sau Tô Ngự đã bị cắm bắn…

Cực khoái làm phía sau Tô Ngự không ngừng co rút, Thiệu Tĩnh Trì bị Tô Ngự kẹp đến thở gấp. Hắn rút ra, nhét gà lớn vào trong miệng Tô Ngự, bắn vào bên trong…

Tô Ngự chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt t/inh d/ịch xuống.

Đợi khi bọn họ kết thúc, Tô Ngự thấy Quan Nghiên Bạch quay nghiêng người nằm xuống ngủ.

Tô Ngự cảm thấy eo cậu đau như sắp rụng rời, bị Thiệu Tĩnh Trì ép vào phía trong giường. Thiệu Tĩnh Trì bá đạo ôm lấy cậu.

Thiệu Tĩnh Trì nói: “Thiệu ca ca đâm em có sướng hay không?”

Tô Ngự nhớ lại cuộc làm tình vừa rồi, cảm giác mặt có chút nóng lên. Cậu muốn lấy lòng Thiệu Tĩnh Trì nên thành thật trả lời: “Ừm.”

Thiệu Tĩnh Trì hỏi: “Tôi cảm giác em phản ứng mãnh liệt hơn khi bị tên mặt liệt nhìn. Có ý với cậu ta?”

Tô Ngự trái lương tâm phủ nhận: “Không có.”

Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh: “Tốt nhất nên như vậy. Người ta là một kẻ si tình, vẫn đang tìm kiếm vị hôn thê của mình đấy.”

Tô Ngự ngây người, nghĩ đến việc lần trước mình đã nhìn thấy Quan Nghiên Bạch đeo một cái nhẫn đơn giản ở ngón áp út tay trái. Khi ấy cậu còn tưởng chỉ là đồ trang sức, hiện giờ nghĩ lại với tính cách này của Quan Nghiên Bạch, làm sao có thể đeo mấy thứ lòe loẹt như vậy.

Hóa ra hắn vẫn luôn đi tìm vị hôn thê. Có lẽ hắn dành tình cảm rất sâu đậm cho vị hôn thê nhỉ…

Tô Ngự có chút mất mát, nhưng trong bóng tối nên Thiệu Tĩnh Trì cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

Tô Ngự rúc vào trong lồng ngực của Thiệu Tĩnh Trì, sau đó duỗi tay ôm eo hắn, ngoan ngoãn nói: “Tôi sẽ không, tôi chỉ muốn anh.”

Thiệu Tĩnh Trì bật cười sau khi nghe được, rồi ôm cậu chặt thêm một ít.

Sau đó Tô Ngự vô thức chìm vào giấc ngủ…

Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện Thiệu Tĩnh Trì không còn ở đó nữa. Cậu mơ màng đứng dậy, chỉ thấy Quan Nghiên Bạch đang ngồi bên giường lau một cây trường đao.

Thanh đao đó hơi giống thanh kiếm của các võ sĩ (samurai) Nhật Bản. Tô Ngự chưa từng nhìn thấy, cũng không biết Quan Nghiên Bạch làm sao có được. Cậu nhớ rõ hai cây rìu của Quan Nghiên Bạch cũng bị thu đi rồi.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, đối mặt với Quan Nghiên Bạch khiến cậu có chút không được tự nhiên. Nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm nói: “…Cái đó, có cần tôi giúp anh lấy bữa sáng không?”

Quan Nghiên Bạch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt lạnh băng vô cảm. Tô Ngự nghe hắn lãnh đạm nói: “Không cần.”

“À, được.” Tô Ngự hơi thất vọng đi ra khỏi phòng.

Ngày hôm qua một màn đông cung sống đã trình diễn ngay trước mắt Quan Nghiên Bạch. Có lẽ đối phương cũng cảm thấy cậu thật thấp hèn.

Đến nhà ăn của nhà tù lấy bữa sáng, chỉ có một bánh bao trắng. Tô Ngự ngồi đó ăn canh rong biển mà không có được mấy miếng rong biển.

Lúc này ba người đến ngồi vây quanh Tô Ngự, Tô Ngự ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đó là mấy người cùng nhóm với A Đức kia.

Một đàn ông trong đó hỏi Tô Ngự: “Cả đêm qua A Đức không về, nó đi đâu rồi?”

Tô Ngự cúi đầu cắn bánh bao, bình tĩnh nói: “Tôi không biết.”

“Hôm qua A Đức nói đi tìm mày, làm sao mày lại không biết được?”

Tô Ngự đáp: “Tôi thực sự không biết, tôi còn dám làm gì gã sao?”

Kẻ đó cũng cảm thấy Tô Ngự nói có lý. Tô Ngự không hề có khả năng làm gì A Đức cả nên cũng không dây dưa nữa.

Chờ họ đi rồi Tô Ngự mới thở phào nhẹ nhóm. Cậu thầm nghĩ có phải Thiệu Tĩnh Trì đã làm gì đó A Đức nên mới không thấy không.

Ăn xong bánh bao, Tô Ngự vội vàng về phòng. Tiếc là khi trở lại thì Thiệu Tĩnh Trì vẫn chưa quay về, hơn nữa cả Quan Nghiên Bạch cũng không thấy.

Những người ban đầu ở đây ngoài việc anh Trương sắp xếp ra ngoài tìm kiếm của cải và đứng gác tình hình cương thi bên ngoài, thì còn bị sắp xếp đi sửa tường và làm những việc vặt vãnh khác. Về cơ bản cũng coi như là nhàn rỗi.

Nhưng Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch mới đến đều không bị sắp xếp làm gì. Mà bọn họ hai người lại luôn vừa rời giường là không nhìn thấy đâu. Tô Ngự không biết rốt cuộc hai người làm gì nữa.

Đến giờ ăn trưa Thiệu Tĩnh Trì đã trở lại.

“Anh về rồi.” Tô Ngự nhanh chóng đứng dậy qua đón.

Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Em đúng là giống một bé vợ nhỏ mà. Không thể rời khỏi ca ca sao?”

Tô Ngự bị hắn trêu chọc có hơi đỏ mặt: “Tôi… muốn hỏi anh, người bị anh đánh gục hôm qua, gã…”

“Ném cho cương thi ăn rồi.” Không chờ Tô Ngự hỏi xong, Thiệu Tĩnh Trì đã trả lời cậu.

Thiệu Tĩnh Trì nói nhẹ bẫng như thể không phải vừa giết người, mà là mới giết gà vậy.

“Thật hay giả vậy?!” Tô Ngự trợn to hai mắt không thể tin nổi.

Thiệu Tĩnh Trì dửng dưng nói: “Thật đó.”

“!!!!” Tô Ngự có chút sốt ruột: “Nhưng mà người đó cũng là người của anh Trương. Nếu không thấy anh Trương chắc chắn sẽ gây phiền toái cho chúng ta.”

Bởi vì mấy người quanh A Đức đều biết gã đi tìm Tô Ngự, đến lúc không tìm thấy thì vẫn sẽ nghĩ đến Tô Ngự.

Nghĩ đến đây Tô Ngự liền cảm thấy đầu choáng váng.

“Sợ cái gì, có tôi đây rồi.” Thiệu Tĩnh Trì hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí nhìn chằm chằm Tô Ngự để lộ ra một nụ cười đê tiện: “Nhìn dáng vẻ sợ hãi này của em thật là có sức cám dỗ. Tôi rất muốn chịch em ngay bây giờ.”

????!

Người đàn ông này, biến thái.