Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 43: Không có hứng



“Tụ tập hết ở đây làm gì?”

Lục Phó Hành đứng ngoài thùng xe hỏi họ, cầm bộ quần áo đã giặt sạch trong tay. Lúc trước để tránh Vương Cảnh Bân giúp hắn giặt quần áo nên đã vội xuống nước, cứ thế quên lấy quần áo để thay nên bây giờ hắn chỉ mặc duy một chiếc quần lót ướt đẫm đứng tại đó.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngự thấy dáng vẻ này của Lục Phó Hành, đặc biệt là chiếc quần lót đang áp chặt vào da thịt, phác họa đường nét kinh người dưới đó…

Hình ảnh này quá kích thích, cho nên…

“Bạn nhỏ, bạn lại chảy máu mũi rồi.” Giọng nói Phó Niên Xuyên mang theo ý cười vang lên.

Tô Ngự nhanh chóng bịt mũi lại.

Cuối cùng vì chảy máu mũi mà cậu thoát được một kiếp, lửa giận của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch với cậu cũng không được giải quyết.

Bởi vì có thêm một người mà xe căn cứ chỉ có bốn giường nhỏ nên Lục Phó Hành sắp xếp một nhóm hai người gác đêm…

Nửa đêm đầu là Thiệu Tĩnh Trì cùng Phó Niên Xuyên canh, nửa sau là Lục Phó Hành cùng Quan Nghiên Bạch.

Tô Ngự cảm thấy nửa đêm sau hẳn sẽ là một đêm vô cùng yên tĩnh. Quan Nghiên Bạch vốn không thích nói chuyện, Lục Phó Hành cũng không phải người sẽ chủ động nói chuyện.

Tô Ngự vẫn nằm phía trên, ngủ dưới cậu đổi từ Thiệu Tĩnh Trì thành Quan Nghiên Bạch, đối diện cậu là Vương Cảnh Bân, Lục Phó Hành ngủ dưới cậu ta.

Bên ngoài trời đã rất tối, chỉ có một chút ánh sáng le lói dưới cái bếp mà họ đã dựng trước đó, Gió đêm thổi qua cánh cửa xe đang mở, kèm theo tiếng kêu vang của côn trùng. Nếu không nghĩ tới đây là tận thế, môi trường ngủ như này thật sự rất thoải mái…

Tô Ngự đã mơ màng sắp ngủ…

Đột nhiên Vương Cảnh Bân nói: “Chúng ta cứ ngủ vậy cũng sẽ không sao sao?”

Lục Phó Hành thấp giọng: “Ngủ đi, có bọn họ canh không cần lo lắng.”

Vương Cảnh Bân có ngủ hay không thì Tô Ngự không biết, nhưng Tô Ngự thì từ từ chìm vào giấc ngủ sau khi nghe giọng nói nhẹ nhàng trầm lắng của Lục Phó Hành…

Tô Ngự thức dậy vào lúc bọn họ thay người gác đêm, vì khi Thiệu Tĩnh Trì trở về ngủ đã xoa mặt cậu.

Ngày hôm sau Tô Ngự ngồi xổm bên suối rửa mặt, vị nước suối có hơi khó tả…

Có vẻ như đêm qua đã có cương thi tới đây, có thể nhìn thấy xác của tầm sáu bảy con cương thi bị chém đầu.

Cậu rửa mặt xong thì đứng dậy, khi xoay người bùn dưới chân đột nhiên nhão ra, cậu lập tức trượt chân mất đi trọng tâm, thân thể chao đảo…

Tô Ngự đã chuẩn bị tinh thần rơi xuống suối, nhưng giây tiếp theo được một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, sau đó đối phương dùng chút sức là cậu đã ngã nhào vào vòng tay rộng lớn ấy…

Tô Ngự chật vật ngẩng đầu, trông thấy hàm dưới cứng rắn của Lục Phó Hành, con tim cậu không tự chủ được mà đập thình thịch.

Cậu lắp bắp: “Cảm… Cảm ơn…”

Trước đó Lục Phó Hành rửa mặt ở cách đó không xa, Tô Ngự không ngờ hắn lại phản ứng nhanh như vậy, chạy tới đây giữ chặt cậu.

“Không cần.” Lục Phó Hành trầm thấp nói.

Lúc này Vương Cảnh Bân đi tới: “Hai người… làm sao vậy?”

Tô Ngự mới nhận ra mình vẫn đang dựa vào lồng ngực Lục Phó Hành, bèn nhanh chóng rời khỏi: “… Không có gì, tôi… tôi về trước.”

Nói xong, cậu vội cúi gằm mặt đi.

Vậy nên cậu không nhìn thấy Lục Phó Hành nhìn bóng lưng cậu rời đi, mãi đến khi cậu lên xe căn cứ mới rời mắt.

Khi Tô Ngự quay về xe căn cứ, Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên mới dậy. Dù họ đã gác đêm từ trước đó nhưng ngày hôm sau họ vẫn có thể dậy sớm. Tô Ngự đang tự hỏi vì sao hôm nay hai người lại ngủ nướng, đến khi cậu nhìn thấy vết bầm tím trên mặt hai người họ…

Bởi vì khả năng phục hồi của họ rất mạnh nên vết bầm trên mặt đã mờ đi, chỉ còn vết thương ở khóe miệng Thiệu Tĩnh Trì và vết nhỏ trên má phải Phó Niên Xuyên là có hơi rõ ràng.

“Mặt hai người làm sao vậy?!” Tô Ngự ngạc nhiên kêu lên.

Thiệu Tĩnh Trì chỉ hừ lạnh.

Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Không sao, tối qua chúng tôi thấy chán nên đánh một trận.”

Tô Ngự cảm thấy sự thật chắc chắn không đơn giản như những gì Phó Niên Xuyên nói, nhưng hình như cậu không có lý do gì để hỏi họ tại sao lại đánh nhau.

Quan Nghiên Bạch ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Ấu trĩ.”

Phó Niên Xuyên cười: “Ha, đáng giá.”

Thiệu Tĩnh Trì khó chịu: “Cậu không ấu trĩ, vậy hy vọng sau này đừng làm ra chuyện tương tự.”

Quan Nghiên Bạch chỉ cười lạnh.



Mấy người họ lại lên đường đến tỉnh J…

Chỉ là Tô Ngự phát hiện mấy bộ quân phục được Vương Cảnh Bân giặt sạch được treo trên thân cây trên bãi cỏ để phơi khô, nhưng Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên đều không lấy về. Không biết họ quên mất hay cố tình.

Tô Ngự không hỏi, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên cũng không đề cập đến.

Lục Phó Hành lái xe, không biết Thiệu Tĩnh Trì làm sao, trước đây đều phải ngồi sát bên cạnh Tô Ngự, hôm nay lại chủ động ngồi ghế phụ.

Phó Niên Xuyên trêu: “Một người mù đường như cậu ngồi ghế phụ à, đừng có chỉ nhầm đường đấy.”

Thiệu Tĩnh Trì trả lời: “Câm miệng, ông đây biết xem chỉ dẫn.”

Phó Niên Xuyên cười tủm tỉm ngồi xuống bên trái Tô Ngự, bên phải cậu chính là Quan Nghiên Bạch.

Quan Nghiên Bạch lạnh lùng nhìn hắn.

Phó Niên Xuyên vẫn ung dung ngồi đó như không cảm nhận được khí thế của hắn.

Thay vào đó, Tô Ngự, người bị kẹp ở giữa lại cảm thấy có hơi đứng ngồi không yên.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Vương Cảnh Bân ngồi đối diện họ hỏi.

“Tỉnh J.” Phó Niên Xuyên trả lời.

Vương Cảnh Bân kinh ngạc: “Tỉnh J? Cách đây rất xa…”

Phó Niên Xuyên nhún vai: “Không có cách nào khác, khu vực chúng tôi phụ trách ở đằng đó.”

Vương Cảnh Bân không nói gì thêm.

Dọc đường họ lái khá thuận lợi, thỉnh thoảng gặp một làn sóng cương thi nhỏ, bị nhóm Thiệu Tĩnh Trì dễ dàng bắn nổ đầu sạch sẽ.

Tô Ngự thấy lạ mà chẳng lạ.

Vương Cảnh Bân ngạc nhiên: “Kỹ thuật bắn của quân nhân đều chính xác như vậy sao?”

Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Đại khái vì chúng tôi là lực lượng đặc chủng.”

Hắn không nói đến thuốc II, Tô Ngự nghĩ lúc trước nhóm Thiệu Tĩnh Trì cũng không chủ động nhắc đến chuyện này với cậu. Nếu không phải khi đó Lục Phó Hành nhắc tới, Tô Ngự cũng không biết về thuốc II.

Có lẽ đây không phải là điều có thể nói một cách tùy tiện.

Bởi vì đường xá xa xôi, hơn nữa luôn có cương thi vây lại, cộng thêm điều kiện giao thông cũng rất kém nên họ sẽ mất khoảng ba hoặc bốn ngày để lái tới tỉnh J.

Bữa trưa ăn đơn giản xong, Lục Phó Hành đổi vị trí cho Phó Niên Xuyên. Phó Niên Xuyên lái xe, Lục Phó Hành ra sau ngồi. Nếu là trước đây, hắn sẽ ngồi ở ghế phụ, nhưng Thiệu Tĩnh Trì vẫn ngồi trên ghế phụ, không có ý định đổi chỗ.

Tô Ngự ló đầu ra khỏi cửa nhỏ, hỏi: “Anh không ra sau ngồi sao?”

Thiệu Tĩnh Trì quay nhìn cậu một cái rồi lại quay về, buồn bực nói: “Không.”

Tô Ngự cảm thấy tâm trạng Thiệu Tĩnh Trì có vẻ không được tốt, nhưng hiện giờ trên xe cậu không tiện hỏi han. Vì vậy Tô Ngự muốn đợi khi nào có cơ hội ở một mình với hắn thì sẽ hỏi hắn có chuyện gì.

Khi cậu xoay người từ phía cửa nhỏ, phát hiện Lục Phó Hành đã ngồi xuống chỗ ban đầu cậu ngồi, song song với Quan Nghiên Bạch.

Bởi vì Quan Nghiên Bạch và Lục Phó Hành đều cao lớn, Tô Ngự nghĩ cậu cũng không thể chen vào giữa hai người họ được nên bèn ngồi cạnh Vương Cảnh Bân.

Không ngờ lúc này Vương Cảnh Bân nói với Quan Nghiên Bạch: “Tôi có thể đổi chỗ với anh.” Nói xong trực tiếp đứng lên.

Quan Nghiên Bạch không từ chối, đứng dậy tới ngồi cạnh Tô Ngự.

Vương Cảnh Bân liền đi tới ngồi sát gần Lục Phó Hành.

Tô Ngự lúc này mới xác nhận, Vương Cảnh Bân thực sự có ý với Lục Phó Hành.

Tô Ngự trộm liếc nhìn Lục Phó Hành, thấy hắn không có phản ứng gì. Cậu nhớ Lục Phó Hành nói không có hứng thú với nam, cho nên hắn sẽ không có hứng thú với Vương Cảnh Bân, đương nhiên với cậu cũng vậy.

Quan Nghiên Bạch nhìn cậu nhàn nhạt hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Tô Ngự nhanh chóng lắc đầu: “Không…”



Trước khi trời tối, họ lái xe đến nông thôn gần nhất thuận trên đường đi.

Sở dĩ không tìm điểm dừng chân trong thành phố vì sợ lúc đó sẽ lại phải giúp tổ khác dọn dẹp lũ cương thi gì đó, vô duyên vô cớ gia tăng lượng công việc. Nhiệm vụ chủ yếu của nhóm Lục Phó Hành là dọn dẹp tỉnh J và những tỉnh lân cận, cho nên họ bảo thủ lựa chọn nông thôn dừng chân.

Đương nhiên, việc tìm nhà rất quan trọng, đây là bệnh chung của cả Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, họ không thể ở trong một ngôi nhà quá tồi tàn.

Tô Ngự cảm thấy nếu có điều gì tốt đẹp trong những ngày tận thế, đó là có thể tùy ý ở trong bất kỳ ngôi nhà nào.

Cuối cùng họ đặt chân tại một ngôi nhà mới xây không có sân, không có vách. Một trong những lý do họ chọn nơi này là nhà tương đối mới, hai là có giếng cách đó không xa.

Nhìn thấy giếng là Tô Ngự lại nghĩ đến chuyện đã từng lộ thiên làm với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.

Mà điều đầu tiên xuất hiện trong đầu khi nhìn thấy giếng lại là hình ảnh đó, cậu cảm thấy hình như mình thật sự rất dâm.

Thiệu Tĩnh Trì uể oải đi phía sau cùng, giữ khoảng cách với mọi người một chút.

Tô Ngự cố ý giảm tốc độ và bước rất chậm, đợi khi Thiệu Tĩnh Trì đến bên cậu thì những người khác đã vào nhà.

“Làm sao?”

Thiệu Tĩnh Trì dừng bước, rủ mắt nhìn cậu. Đương nhiên hắn có thể nhìn ra Tô Ngự cố ý đợi hắn.

“Tâm trạng anh không tốt à?” Tô Ngự hỏi.

Thiệu Tĩnh Trì nhìn cậu, nói: “Đúng vậy, tâm trạng ca ca rất tệ. Thế nào, em muốn an ủi tôi à?”

“Vì sao tâm trạng anh lại không tốt?”

Tô Ngự tự hỏi có phải vì trận đánh nhau với Phó Niên Xuyên không? Dù gì thì họ cũng là anh em thân thiết.

“Em nói xem?” Thiệu Tĩnh Trì hỏi lại Tô Ngự.

“Tôi không biết.” Tô Ngự thành thật trả lời.

Cậu đúng thật là không đoán được nguyên nhân họ đánh nhau sẽ liên quan đến cậu, bởi vì cậu cảm thấy đối với Thiệu Tĩnh Trì, tầm quan trọng của Phó Niên Xuyên chắc chắn hơn hẳn so với cậu.

Thiệu Tĩnh Trì nói: “Tôi quá lười để đoán xem có phải em giả ngu giả ngơ hay không. Dù sao bản lĩnh của em chính là tỏ ra đáng thương. Nhưng tôi đã từng cảnh cáo em không được quá thân mật với Phó Niên Xuyên.”

“Tôi… Tôi không phải cố ý…” Tô Ngự vội vàng giải thích.

Thiệu Tĩnh Trì bật cười: “Cái gì không phải cố ý? Em và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi…” Tô Ngự nói không nên lời.

“Quên đi, tùy em, dù sao lời của tôi em cũng sẽ không nghe.” Thiệu Tĩnh Trì nói xong thì rời đi.

Nhìn Thiệu Tĩnh Trì như vậy, Tô Ngự đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Cậu vội dùng giọng điệu lấy lòng: “Tôi nghe, tôi nghe anh.”

Thiệu Tĩnh Trì quay lại nhìn cậu, nhếch môi lộ ra nụ cười trào phúng, nói: “Được thôi, vậy bây giờ quỳ xuống liếm cho tôi.”

Tô Ngự ngẩn người, cả vẻ mặt lẫn giọng điệu của Thiệu Tĩnh Trì không có vẻ gì là đang nói đùa.

Nếu Quan Nghiên Bạch bọn họ phát hiện Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì không vào, có lẽ ra để tìm bọn họ. Vậy nếu cậu ở đây liếm cho Thiệu Tĩnh Trì thì sẽ bị bọn họ nhìn thấy.

Tô Ngự đứng ngây người có chút do dự…

“Em xem, em không nghe lời chút nào hết.”

Thái độ của Thiệu Tĩnh Trì trở nên rất lạnh lùng, Tô Ngự tâm hoảng ý loạn. Cậu tiến về phía Thiệu Tĩnh Trì, cắn răng chuẩn bị quỳ xuống liếm cho hắn.

“Quên đi.”

Cậu còn chưa quỳ xuống đã bị Thiệu Tĩnh Trì ngăn lại.

“Tôi giúp anh liếm.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Tôi không có hứng.”

Tô Ngự nóng vội đến mức hai mắt đều đỏ lên.

Thiệu Tĩnh Trì vươn tay mân mê đôi mắt Tô Ngự: “Nếu tôi chỉ là chơi đùa với em thì tốt rồi.”