Vẻ ngoài của cậu rõ ràng không hề nữ tính, nhìn thoáng qua cũng có thể biết cậu là nam. Nếu thật sự phải nói, cậu thấy Vương Cảnh Bân nhìn giống một cô gái hơn cậu nhiều.
“Không hề, trông em rất đáng yêu.”
Chúa ơi, vì sao khi Lục Phó Hành nói với cậu mấy lời này lại làm cậu thẹn thùng đến vậy chứ.
Tô Ngự đỏ mặt, ngập ngừng: “Anh… Không lẽ anh thích em…”
“Ừm, anh thích em.” Lục Phó Hành nghiêm túc trả lời.
Tô Ngự ngây ngẩn cả người, cậu nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn Lục Phó Hành, cậu cũng không biết phải phản ứng như thế nào nữa.
Không phải cậu chưa từng được tỏ tình, nhưng lời tỏ tình đơn giản của Lục Phó Hành dường như đã đánh thẳng vào trái tim của cậu.
“Em… Trước đây như vậy, anh không chê sao?”
“Em cũng đã nói, đều đã qua rồi.”
“Nhưng hiện tại em vẫn còn phát sinh quan hệ với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.”
“Không sao cả.”
“Vì sao?”
“Bởi vì họ gặp được em sớm hơn anh, anh chỉ có thể chấp nhận.”
Tô Ngự không ngờ Lục Phó Hành sẽ trả lời như vậy.
Lục Phó Hành vươn tay vuốt mặt Tô Ngự: “Có điều bây giờ anh sẽ không nhường họ nữa.”
Lòng bàn tay thô ráp xoa má cậu, Tô Ngự bị sờ đến ngứa ran, nhưng cậu không né tránh, mà nhìn Lục Phó Hành nói:
“Thật ra, kể từ lần anh cứu em về, em đã rất để ý đến anh…”
Lục Phó Hành khẽ cười: “Vậy thì anh rất may mắn vì là người cứu được em.”
Tô Ngự cười với hắn, rồi nói: “Nhưng khi thấy anh cũng giúp Vương Cảnh Bân như thế, em đã nghĩ là do em tự mình đa tình rồi…”
Lục Phó Hành bỗng cúi người in dấu lên môi cậu, một cái hôn rất đơn giản, chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến trái tim Tô Ngự đập loạn nhịp.
“Xin lỗi, sẽ không có lần sau. Về sau anh chỉ để một mình em uống.”
Tô Ngự đỏ mặt: “Không cần… Em… Sau này em sẽ không để anh cho uống máu nữa…”
Lục Phó Hành nhíu mày: “Vì sao?”
“Bởi vì cho dù cơ thể anh hồi phục rất nhanh, nhưng cắt một vết thương như vậy nhất định vẫn sẽ đau.”
Lục Phó Hành cầm lòng không đậu ôm Tô Ngự vào trong lòng, đặt cằm trên đầu cậu, nói: “Buổi tối em tới tìm anh.”
Tô Ngự khó xử: “Buổi tối họ sẽ không để em ra ngoài.”
Người Tô Ngự nói đến là Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.
“Không sao, anh giao nhiệm vụ cho họ là được.”
Tô Ngự không biết Lục Phó Hành có một mặt như vậy, đáp: “Anh làm vậy là lạm dụng chức quyền đó.”
Lục Phó Hành chỉ cười, ôm cậu hồi lâu mới buông cậu ra, trầm giọng:
“Buổi tối anh sẽ đợi em.”
Mãi đến khi Lục Phó Hành đi rồi, khuôn mặt Tô Ngự vẫn đỏ bừng.
Tô Ngự về căn nhà kia trước, Vương Cảnh Bân trên giường mở mắt nhìn cậu: “Sao cậu đi lâu thế?”
“Phong cảnh ở đây khá đẹp, đi dạo hơi lâu một chút.”
Nhìn thấy Vương Cảnh Bân, Tô Ngự mới chợt nhớ khi nãy Vương Cảnh Bân nói thích Lục Phó Hành, bảo cậu đừng quyến rũ anh ấy…
Mặc dù đúng là cậu không quyến rũ Lục Phó Hành, nhưng cậu với Lục Phó Hành vừa mập mờ như thế… Cậu sẽ không trở thành kẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu chứ?
Tô Ngự che mặt, bừng tỉnh trước sự kích động, đột nhiên cảm thấy vô cùng rối rắm.
Buổi tối, Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên đều bị Lục Phó Hành cử ra ngoài đi làm nhiệm vụ.
Theo như Lục Phó Hành nói, có thể đội cứu hộ ngày mai sẽ tới, mà hai phần ba số cương thi trong thành phố vẫn chưa được dọn sạch. Đến lúc ấy sẽ có nguy hiểm với cả đội cứu hộ lẫn người sống sót, vậy nên thời gian khẩn cấp, để bọn họ đi diệt cương thi vào đêm nay.
Lúc đầu họ không chọn ban đêm vì tầm nhìn không tốt, nhưng không phải họ không thể giết sạch cương thi vào buổi đêm. Với năng lực của họ, chỉ do trời quá tối nên tốc độ đặt bom mới chậm hơn chút mà thôi.
Còn Lục Phó Hành tỏ vẻ hắn ở lại đây để thu xếp việc trốn thoát cho những người sống sót, nhân tiện đề phòng trường hợp khẩn cấp. Đợi xử lý xong công việc ở đây sẽ đến tụ hợp với họ, đến lúc ấy sẽ sắp xếp một người về đổi gác.
Lý do của hắn thật sự quá đầy đủ, ba người khác không có bất cứ nghi ngờ nào.
“Tôi có thể giúp các anh canh gác.” Người nói là gã canh cổng trước đó. Tuy rằng những người sống sót ở đây đều bị Dương Khải ức hiếp, nhưng người này xác thật có cảm giác chó cậy chủ. Sau khi Dương Khải chết, đối tượng nịnh bợ của hắn lập tức đổi thành nhóm Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành không để ý đến gã, hắn phân công công việc rồi để ba người Thiệu Tĩnh Trì xuất phát trước.
Khi Quan Nghiên Bạch rời đi, hắn nói với Tô Ngự: “Lần này có lẽ em phải ngủ một mình, sẽ không sợ mà khóc chứ?”
Tô Ngự lắc đầu.
Quan Nghiên Bạch xoa đầu cậu: “Nếu sợ thì thức đợi tôi trở lại.”
Tô Ngự có chút chột dạ, rủ mắt đáp: “Được.”
…
Tô Ngự đi theo một người phụ nữ lớn tuổi đến phòng được phân cho cậu, cậu thấy ở đây có nước nên có thể tắm rửa.
Những lời của Lục Phó Hành sẽ luôn xuất hiện trong đầu cậu, đan xen với những lời của Vương Cảnh Bân…
“Buổi tối em tới tìm anh.”
“Cậu đừng quyến rũ anh ấy!”
Tô Ngự đứng dưới ống nước trong nhà vệ sinh, đó là ống nước bằng da. Nước ở đây có lẽ do máy từ sông ép lên nên không có nước nóng, khi tắm có hơi lạnh. Nhưng nhiệt độ hiện tại vẫn còn có thể chịu đựng được.
Sau khi tắm rửa xong, cậu lại ngồi xuống giường. Trong lòng cậu khao khát được đi tìm Lục Phó Hành, nhưng lý trí lại ngăn cản cậu…
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. Tô Ngự hỏi: “Ai vậy?”
“Là anh.” Giọng của Lục Phó Hành từ ngoài vọng vào.
Tô Ngự vội chạy tới mở cửa cho hắn, thấy Lục Phó Hành đã thay quần áo, trên người vẫn mang theo hơi ẩm. Chắc hẳn cũng vừa mới tắm xong.
“Anh…” Tô Ngự rất căng thẳng, tuy đã mở miệng nhưng không nói nên lời.
Lục Phó Hành cười: “Lúc nãy anh nói nhầm rồi, anh nên đến tìm em mới phải.”
Từng câu từng chữ của Lục Phó Hành đều đánh thẳng vào ngực cậu, tạo thành những gợn sóng lăn tăn…
“Không cho anh vào sao?” Lục Phó Hành hỏi.
Tô Ngự không thể từ chối, cậu quay người sang bên, Lục Phó Hành liền bước vào phòng.
Khi Lục Phó Hành vào còn thuận tiện đóng cửa, bật chốt khóa.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Ngự đã hiểu rõ bọn họ sẽ làm chuyện gì.
Tô Ngự cùng Lục Phó Hành ngồi trên giường, Lục Phó Hành cứ lẳng lặng nhìn thẳng vào cậu như vậy.
Tô Ngự bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn khiến cả người bốc nhiệt, cậu duy trì phần lý trí cuối cùng: “Anh có biết Vương Cảnh Bân thích anh không?”
Lục Phó Hành đáp: “Biết.”
“Vậy chắc anh cũng đã nghe thấy… Cậu ấy bảo em đừng quyến rũ anh…”
Lục Phó Hành cười: “Hiện giờ là anh đang quyến rũ em.”
Giọng điệu của hắn vô cùng ái muội, tiếng nói trầm khàn, tràn ngập cám dỗ…
Tô Ngự nhìn Lục Phó Hành từ từ đến gần mình, sau đó đôi môi cậu bị một đôi môi nóng bỏng khác ngậm lấy…
Lục Phó Hành vòng tay ra sau đỡ gáy Tô Ngự, đầu lưỡi luồn vào miệng cậu, càng hôn càng sâu.
Vốn cho rằng nụ hôn của Lục Phó Hành sẽ độc đoán cường ngạnh, nhưng nụ hôn của hắn lại dịu dàng và tinh tế, hôn khiến đầu óc Tô Ngự choáng váng…
Quần áo bị cởi ra, Tô Ngự bị Lục Phó Hành ôm người thả xuống giường…
Lục Phó Hành cũng cởi bỏ áo trên, để lộ thân hình cường tráng…
Tô Ngự nhìn dáng hắn mà nuốt nước bọt…
Hắn cởi quần Tô Ngự, bởi nụ hôn trước đó mà Tô Ngự đã cứng. Khi cởi quần lót, nó liền bật ra ngoài…
Lục Phó Hành ngừng lại.
Tô Ngự xấu hổ, cậu vô thức duỗi tay che kín cậu bé đang dựng đứng của mình.
“Có phải anh… cảm thấy ghê tởm không?”
Dù sao Lục Phó Hành trước giờ không có hứng thú với nam, nên có lẽ khi nhìn thấy thân thể giống mình thì hắn vẫn không thể chấp nhận được.
“Nghĩ gì vậy, em sờ nơi này của anh xem.”
Lục Phó Hành nắm tay Tô Ngự đặt vào phần đũng quần, lòng bàn tay cậu chạm phải một vật nóng rực thô to, đã sớm cương cứng rồi.
Lục Phó Hành biết Tô Ngự lo lắng điều gì, bèn nói: “Nhìn thấy nơi này anh chỉ muốn hôn nó mà thôi, nhưng vì sợ em ngại nên mới dừng lại.”
Tô Ngự đỏ mặt, Lục Phó Hành nói vậy làm cậu còn ngại hơn có được không.
“Anh có thể hôn nó được không?”
Lục Phó Hành ngước mắt mang theo ý cười nhìn cậu. Hắn biết Tô Ngự sẽ không thể từ chối, nhưng hắn thích nhìn dáng vẻ cậu e thẹn đến cùng cực như vậy.
“…Vâng.” Tô Ngự khe khẽ đáp.
Lục Phó Hành cúi người ngậm lấy gốc kia…
Cậu bé tiến vào khoang miệng ẩm nóng khiến Tô Ngự rùng mình…
Đầu lưỡi Lục Phó Hành liếm láp quanh quy đầu, khoái cảm mãnh liệt làm Tô Ngự sướng không khống chế được mà túm tóc hắn, cuộn tròn ngón chân…
“A…”
Khoái cảm được liếm mút vô cùng rõ ràng, Tô Ngự không kiên trì được bao lâu đã bắn vào miệng Lục Phó Hành…
Lục Phó Hành ngẩng đầu, khóe miệng còn lưu một vệt trắng đục, hắn nuốt hết ti/nh dịc/h xuống, nói: “Thật ngọt.”
Tô Ngự không chịu được che kín mặt, hành động của Lục Phó Hành thật quá làm người xấu hổ, thứ kia rõ ràng không ngon chút nào.
Lục Phó Hành kéo tay Tô Ngự xuống: “Đừng che mất, để anh nhìn vẻ mặt của em…”
Mặt Tô Ngự đầy xuân tình, khóe mắt tràn ra sắc dục, thoạt nhìn vô cùng mê người…
Lục Phó Hành lại cúi đầu hôn cậu…
Tô Ngự mở rộng hai chân, ngón tay thấm ướt chất bôi trơn lạnh lẽo của Lục Phó Hành chậm rãi mò vào lỗ hậu…
“Sao anh lại có chất bôi trơn…” Tô Ngự dán môi cùng Lục Phó Hành với vẻ bối rối.
Lục Phó Hành cười đáp: “Anh đã tìm hiểu rồi.”
Ngón tay hoàn toàn không bằng được d/ương v/ật, Tô Ngự cảm giác trống rỗng khó chịu vặn vẹo thân thể.
Cậu nói nhỏ: “Được rồi, anh… vào đi…”
“Em vội thật đấy.”
Tô Ngự ngượng ngùng nhắm mắt.
Lục Phó Hành rút ngón tay ra, sau đó kéo quần xuống, cây gậy th*t dày cộp bật ra. Hắn ấn quy đầu tròn trịa vào cửa động, từ từ cắm vào…
“A…”
Cây côn th*t của Lục Phó Hành vừa thẳng vừa dày, vách tràng căng đầy khiến Tô Ngự không khỏi rên rỉ…
Hơi thở Lục Phó Hành trở nên nặng nề hơn, nếu không phải hắn có sức tự chủ rất mạnh, có lẽ đã sớm không nhịn được mà hung hăng đâm thọc Tô Ngự. Hắn sợ Tô Ngự không chịu nổi, cuối cùng chỉ chậm rãi chuyển động thắt lưng…
Từ khi ngón tay đâm vào đã khơi mào dục vọng của Tô Ngự, hiện giờ Lục Phó Hành lại từng chút từng chút đút vào, khoái cảm cũng từng tí lại từng tí, lỗ hậu không được thỏa mãn lại khao khát càng nhiều…
“Ưm… Em muốn nhanh hơn… Phó Hành anh nhanh lên…” Tô Ngự rên rỉ, âm thanh đều trở nên dâm loạn.
Đồng từ Lục Phó Hành co rút, nói: “Em trên giường quả thực rất hăng hái.”
Tô Ngự đáp hắn chính là co rụt lỗ hậu…
Lục Phó Hành bị Tô Ngự khiêu khích, trực tiếp bỏ sự kiên nhẫn, ôm lấy eo cậu nhanh chóng đâm thọc…
“A ha… Sướng quá ư….”
Thân thể Tô Ngự bị Lục Phó Hành nâng lên, d/ương v/ật của Lục Phó Hành cũng cắm vào nơi thật sâu, rút ra rất ít rồi lại nhét vào một cách thô bạo…
Cắm khiến cả người Tô Ngự run rẩy, kêu rất dâm đãng, cào rách vài vết xước trên lưng Lục Phó Hành…
“Em lại sắp bắn…” Tô Ngự hét lên.
Lục Phó Hành không chạy nước rút để cậu đạt cao trào mà ngừng lại…
Khóe miệng Tô Ngự còn chảy nước miếng vì quá sướng, cậu mờ mịt nhìn Lục Phó Hành.
Tiếng nói trầm thấp tràn đầy dục vọng của Lục Phó Hành vang lên: “Gọi chồng, anh sẽ cho em bắn.”
“Chồng ơi ~ Để em bắn đi…”
Tô Ngự không chút do dự, âm thanh mềm mỏng kêu lên…
Đôi mắt Lục Phó Hành tối sầm, cúi đầu hôn Tô Ngự, thân dưới mạnh bạo cắm rút…
Tô Ngự đạt cực khoái trong nụ hôn đá lưỡi gần như ngạt thở, cậu bắn tinh, thở hổn hển, vẫn chưa hồi thần lại từ cơn cao trào kịch liệt…
Lục Phó Hành không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi, lật người cậu lại, để mông Tô Ngự vểnh lên. Hắn nắn bẻ chiếc mông đầy đặn nõn nà để lộ cãi lỗ nhỏ đã bị chà đến ửng hồng kia, rồi cắm d/ương v/ật vào…
Tô Ngự chỉ có thể nằm đó thừa nhận những cú thúc của hắn, gục mặt vào gối rên rỉ…
Sức Lục Phó Hành rất lớn, lại vô cùng lâu bền. Hắn ôm Tô Ngự đổi nhiều tư thế, đến cuối cùng Tô Ngự chỉ có thể nhờ hắn ôm vững mới có thể phối hợp với sự đâm chọc của Lục Phó Hành…
____________________
Sâm: Ngoại trừ việc anh Lục nói bé Tô giống con gái ra thì ảnh cũng tốt và răm không kém các anh khác, mỗi tội tui không thích top nói bot giống con gái nên anh mất điểm trong lòng em quá anh ơi (。╯︵╰。)