Vương Cảnh Bân đến gần cậu vài bước, cậu ta đứng trong bóng tối, âm trầm nói: “Vì mày làm tao quá chán ghét, Tô Ngự!”
Con cương thi vẫn đang bò về phía Tô Ngự, Tô Ngự rút con dao bên người đâm vào óc nó, bên tai cậu chỉ ngập tràn tiếng tim đập hoảng sợ của mình. Cậu không thể bình tĩnh khi mình sắp phải đối mặt với cái chết, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy. Cậu rút dao ra khỏi đầu cương thi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Cảnh Bân: “Làm sao cậu bắt được cương thi?”
“Đoán xem ~”
Tô Ngự kinh hãi nghĩ: “… Cậu đưa cương thi vào trong này?”
Vương Cảnh Bân cười nhạo: “Mày cũng không ngu đến thế.”
Tô Ngự suy sụp: “Vì sao? Chỉ vì để cương thi cắn tôi một phát?”
Vương Cảnh Bân nghe vậy không nhịn được bật cười, cậu ta nói: “Là ông trời đang giúp tao, cho tao cơ hội tốt như thế. Vốn tao chỉ muốn thả cương thi vào làm nơi này sụp đổ, như vậy tao sẽ có cái cớ để không ở lại nơi này. Thế mà cuối cùng tao thấy Quan Nghiên Bạch để một mình mày lại đây, cơ hội tốt như thế, sao mà tao có thể bỏ qua được?”
“Có ý gì?!”
“Con cương thi này tao phải mất rất nhiều công sức mới bắt được đấy. Thật tuyệt vời khi nó không phụ sự mong đợi của tao.”
Tô Ngự phẫn nộ: “Chỉ vì cậu không muốn ở lại cho nên cậu đã đặt tính mạng của rất nhiều người ở đây vào tình thế nguy hiểm?!!”
Vương Cảnh Bân chế nhạo: “Vì có thể ở bên Lục Phó Hành, đến cả cha mẹ tao còn có thể vứt bỏ không thèm nhìn lại, người ở đây có chết thì liên quan cái thá gì đến tao?”
Tô Ngự khiếp sợ: “Cậu… có ý gì?! Không lẽ đám người Lý Triển Bằng là do cậu hại chết?!!!”
“Bọn chúng chết rồi thì tao mới có thể đi theo mấy người chứ.” Vương Cảnh Bân: “Tao vẫn luôn cố ý dọa con của Lý Triển Bằng nên nó mới khóc không ngừng.”
“Mày mẹ nó quả thực có bệnh!” Tô Ngự mắng: “Mày còn là người à? Ngay cả cha mẹ ruột mày cũng có thể hãm hại?!! Bọn họ đối xử tốt với mày bao nhiêu cơ chứ? Lương tâm mày bị chó gặm rồi hả?”
“Ha ha, tốt với tao? Nuôi tao như con gái là tốt với tao? Để tao sống như một con rối là tốt với tao? Nếu không phải vì tận thế cần họ giúp tao làm việc thì tao đã sớm để cương thi ăn họ rồi.”
“Mày thực sự không phải là người!”
Tô Ngự cảm thấy Vương Cảnh Bân trước mắt không đáng được gọi là người nữa.
“Tô Ngự, mày thật sự vô cùng khiến người ta chán ghét! Vì cái gì mà mày có được tình cảm của nhiều người như thế? Cơ thể của mày dơ dáy như vậy mà bọn họ còn không chê, đồng tính đều ghê tởm vậy sao?” Vương Cảnh Bân trào phúng.
Tô Ngự tức giận: “Mày mẹ nó chẳng phải cũng là đồng tính à!”
“Đừng có sỉ nhục tao, tao không giống mấy kẻ ghê tởm như bọn mày. Tao chỉ thích Lục Phó Hành mà thôi, tao chỉ cần anh ấy, cho nên anh ấy phải là của tao.” Vương Cảnh Bân gào: “Tao vì có thể ở bên cạnh anh ấy mà phải tìm mọi cách, ngay cả xe căn cứ cũng hủy hoại, kết quả thì sao? Anh ấy dám nói thích mày? Muốn để tao ở lại đây, vì cái gì?! Tao làm sao có thể chấp nhận được? Tao không có khả năng chịu đựng được! Cho nên mày phải chết!!”
“Mày chết, không ai có thể ngăn cản tao ở cạnh anh ấy nữa.”
Tô Ngự không thể ngờ rằng Vương Cảnh Bân có thể làm đến mức độ này. Cho tới nay, Vương Cảnh Bân trong mắt cậu luôn bị xem như một người vô hại, tuy đôi khi khiến người ta không thoải mái nhưng chẳng qua chỉ là lời nói mà thôi. Tô Ngự cũng không để tâm đến vậy, ngược lại vì chuyện Lục Phó Hành mà Tô Ngự còn luôn cảm thấy hơi có lỗi với Vương Cảnh Bân. Nhưng hôm nay Tô Ngự mới biết, Vương Cảnh Bân vốn không hề trong sáng ngây thơ như vẻ ngoài của cậu ta, cậu ta có thể chỉ vì đạt được mục đích mà ngoan độc đến vậy, quả thực còn đáng sợ hơn so với bệnh tâm thần.
Vì Lục Phó Hành, Vương Cảnh Bân trăm phương nghìn kế làm nhiều chuyện như thế, hại chết nhiều tính mạng đến thế, hiện tại bao gồm cả cậu.
Cuối cùng Tô Ngự không thể nhịn được nữa, lao đến xô xát với Vương Cảnh Bân.
Thân thể Vương Cảnh Bân nhỏ hơn Tô Ngự, mà sức lực thì không hề nhỏ hơn Tô Ngự. Nhưng Tô Ngự liều chết đánh cậu ta, cho nên về sau liền biến thành Tô Ngự đơn phương điên cuồng đánh Vương Cảnh Bân. Tô Ngự muốn Vương Cảnh Bân chôn cùng cậu, nhưng Tô Ngự phát hiện bản thân không làm được. Cho dù biết bản thân sắp biến thành cương thi, bản thân đã tức giận đến gần như mất lý trí, nhưng cậu vẫn không có dũng khí giết người.
Ngay cả khi Vương Cảnh Bân bị đánh chảy máu mũi nhòe nhoẹt, vẫn đang điên cuồng cười nơi đó: “Cho dù mày đánh chết tao cũng chẳng thay đổi được sự thật mày sắp biến thành cương thi.”
“Sẽ không lâu đâu, bọn họ bây giờ cũng chưa thể về, đợi họ về đã thấy mày biến thành cương thi mất rồi. Nghĩ đến hình ảnh đó đúng là khiến người ta cảm thấy vui vẻ ha ha.”
Tô Ngự bỗng tỉnh ngộ, cậu không thể lãng phí thời gian ở đây được. Một giờ sau khi bị cắn cậu sẽ biến thành cương thi. Cậu không có thời gian, cậu muốn gặp bốn người họ, một lần cuối cùng.
Tô Ngự tìm chìa khóa xe từ người Vương Cảnh Bân, cậu ấn mạnh mặt mũi bầm dập của Vương Cảnh Bân: “Họ sẽ báo thù cho tôi. Tôi có chết, thì cậu cũng sẽ không khá hơn.”
Nói xong, cậu đứng dậy chạy nhanh về phía xe Vương Cảnh Bân, mở cửa khởi động xe, lái ra ngoài phân khu.
Tô Ngự cảm thấy mình rất may mắn vì có tài nhớ đường, cậu đi theo con đường mà Quan Nghiên Bạch đưa cậu trước đó, lái xe ngược trở về.
Nơi bàn tay bị cắn vẫn luôn đau nhức, Tô Ngự cảm thấy đầu từng đợt đau nhói, thân thể cũng nóng ran, tay chân tê dại, thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt…
Đây là cảm giác biến dị sao?
Tô Ngự cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế hàm răng không ngừng run. Cả cơ thể cậu run rẩy đến mức không nắm vững được vô lăng, lái xe vô cùng nghiêng ngả, đâm vào không ít đồ vật.
Lúc này Tô Ngự nhìn thấy phía trước có một rào chắn quân đội thiết lập, sau đó cậu nghe thấy có người kêu cậu dừng lại.
Tô Ngự đang lo lắng tột độ, đầu óc không thể suy nghĩ bình thường. Cậu chỉ muốn tìm Thiệu Tĩnh Trì bọn họ nên định lao thẳng qua vật cản. Nhưng lốp xe đột nhiên lại nổ tung khiến đầu xe chệch quỹ đạo đâm sầm vào thân cây.
Túi khí bung ra, đầu Tô Ngự bị đập đến váng đầu hoa mắt, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị đâm lệch khỏi vị trí, đau đến mức nằm oặt ở đó nhất thời không thể cử động.
Trên trán chảy ra chất lỏng ấm áp, mắt trái bị nhuộm đỏ, Tô Ngự nghĩ đầu của cậu có lẽ đã bị đập nát rồi.
Lúc này cửa xe bị kéo ra, một bàn tay thò vào thô bạo kéo Tô Ngự ra ngoài. Là quân nhân ngăn cản cậu lúc trước.
Quân nhân lôi cậu ra sắc mặt rất khó coi, quát lớn: “Cậu làm sao thế hả? Muốn làm cái gì? Mục đích đâm vào rào cản là cái gi!!!”
Tô Ngự lắc lắc đầu choáng váng cố gắng tỉnh táo lại, cậu ngẩng đầu nôn nóng: “Sĩ quan, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn đi tìm người.”
Quân nhân cau mày, lạnh lùng nói: “Bên ngoài đều là cương thi! Cậu ra ngoài đi tìm chết à? Mau về cho tôi! Đừng có gây phiền phức thêm cho chúng tôi nữa.”
Tô Ngự cảm thấy mình càng ngày càng khó chịu, có thể là do virus cũng có thể là do va chạm. Đầu óc cậu quay cuồng, cảm thấy cậu sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Cậu bắt lấy tay quân nhân kia, cầu xin: “Xin anh, sĩ quan, tôi sẽ không gây rắc rối cho các anh. Các anh thả tôi đi đi, tôi nhất định phải nhìn thấy họ, tôi đã không còn thời gian rồi.”
Lúc này, tên quân nhân thấy tay Tô Ngự, bên trên rõ ràng là một vết cắn đầy máu.
Anh ta lập tức đẩy Tô Ngự ra, nghiêm túc nói: “Tay cậu bị làm sao vậy? Cậu bị cắn?”
Quân nhân đã phát hiện sự khác thường của cậu, lập tức cảnh giác: “Cậu bị cắn, tôi sẽ không để cậu đi.”
Sau đó anh ta ra hiệu cho hai quân nhân khác, một trong số họ bước lên giữ chặt cậu.
Tô Ngự sắp sụp đổ mất, cậu điên cuồng giãy dụa, hét lên: “Buông tôi ra! Hãy cho tôi đi qua đi, cầu xin các anh.”
Tên quân nhân giận dữ quát: “Cậu bị cảm nhiễm rồi, chẳng lẽ cậu muốn hại quân nhân đang chiến đấu ở tiền tuyến của chúng ta hay sao!!”
Tô Ngự tuyệt vọng khóc lóc, cậu khóc gào lên: “Tôi không có! Tôi chỉ muốn được gặp người tôi yêu một lần cuối.”
Đối phương tàn nhẫn nói: “Cậu cũng bị lây nhiễm rồi, đừng đi hại thêm cả người yêu cậu nữa.”
Đúng lúc này, Tô Ngự nhìn thấy nơi xa có một bóng người cao gầy chạy vụt qua. Cậu nghĩ có lẽ bởi cậu sắp chết nên giác quan cậu mới trở nên nhạy bén như vậy, mới có thể nhận ra dáng hình từ khoảng cách xa như vậy là Quan Nghiên Bạch.
“Nghiên Bạch!!”
“Quan Nghiên Bạch!!!”
Tô Ngự dùng hết toàn bộ sức lực hét lên về phía đằng đó.
Cậu vô cùng hy vọng đối phương có thể nghe thấy tiếng hét của cậu, nhưng có lẽ khoảng cách quá xa, Tô Ngự nhìn thấy bóng người biến mất ở ngã tư.
Cậu đã khó chịu đến mức chỉ thở thôi cũng đau âm ỉ, cậu biết cậu thật sự sắp hết thời gian rồi.
Tô Ngự nhân lúc quân nhân không chú ý, dùng toàn lực thoát khỏi sự khống chế, đẩy anh ta ra rồi cất bước chạy về hướng Quan Nghiên Bạch biến mất.
“Trực tiếp bắn chết.” Một quân nhân khác hạ lệnh.
Tô Ngự tuyệt vọng…
Đúng ngay khi quân nhân phía sau Tô Ngự chuẩn bị bóp cò.
Tô Ngự nghe thấy một tiếng súng vang truyền đến từ phía trước, sau đó khẩu súng nhắm vào cậu bị viên đạn bắn văng ra khỏi tay quân nhân.
Tô Ngự nhìn thấy Quan Nghiên Bạch như thể một thiên thần hạ phàm, nhảy xuống từ tầng hai của tòa nhà bên cạnh, tiếp đất vững vàng chạy với tốc độ cực nhanh về phía cậu, sau đó ôm lấy người đã sắp gục ngã vào trong lồng ngực.
“Nghiên Bạch!”
Tô Ngự ôm chặt Quan Nghiên Bạch.
“Tôi ở đây.”
Quan Nghiên Bạch cảm nhận được cơ thể Tô Ngự không ngừng run rẩy, cả người như sốt cao mà lại cứng ngắc. Hắn ôm chặt Tô Ngự, có loại linh cảm không tốt.
Quân nhân đằng sau chầm chậm chạy tới, hắn cho rằng Quan Nghiên Bạch không biết chuyện gì nên vội nhắc nhở: “Đồng chí, người này hiện tại rất nguy hiểm. Tốt nhất anh nên cách xa cậu ta ra, cậu ta đã bị cảm nhiễm.”
Cơ thể Quan Nghiên Bạch đột nhiên chấn động, hắn ôm Tô Ngự lên, sau đó lạnh lùng nói với ba quân nhân đang chặn hắn: “Cút ngay.”
Ba quan nhân kia bị khẩu khí của Quan Nghiên Bạch làm họ đứng im không dám phản kháng, tất cả đều im lặng lui sang bên vài bước.
Quan Nghiên Bạch ôm Tô Ngự đến một nơi vắng vẻ, hắn ôm Tô Ngự để cậu ngồi trên đùi mình.
Sau khi gặp được Quan Nghiên Bạch, Tô Ngự vốn tưởng rằng cậu sẽ sụp đổ, sẽ khóc lóc thảm thiết. Nhưng cậu chỉ cảm thấy toàn thân kiệt quệ, cả người vô lực co lại trong vòng tay Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch nhấc bàn tay bị cắn của Tô Ngự, khẽ hỏi: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Mở miệng rồi, Quan Nghiên Bạch mới phát hiện giọng nói của hắn đã khàn đặc.
“Là Vương Cảnh Bân làm.”
Khi Tô Ngự nói xong lời này, cậu cảm nhận được Quan Nghiên Bạch khẽ nắm chặt tay cậu thêm chút.
Tô Ngự nói với Quan Nghiên Bạch những gì Vương Cảnh Bân đã làm.
Quan Nghiên Bạch biểu tình tựa như kết băng, hắn lạnh lùng nói: “Lúc trước nên giết cậu ta.”
“Ban đầu em cũng muốn đồng quy vu tận cùng cậu ta, muốn giết cậu ta, nhưng đến cuối em vẫn không có dũng khí để giết người.” Tô Ngự hiện giờ đã cảm thấy những việc đó đều đã không quan trọng: “Em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được thấy mọi người nữa. Nhưng may mắn vẫn gặp được anh, em cũng sẽ không còn tiếc nuối như vậy nữa.”
“Có một số điều em không dám nói cho anh. Thật ra em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì diện mạo của anh thật sự là hình mẫu lý tưởng của em.”
Quan Nghiên Bạch cười, nhưng rõ ràng hắn đang cười, mà khóe mắt lại rơi lệ. Hắn thì thào: “Vậy sao, tôi thật vinh hạnh.”
Tôi ngự vươn tay giúp hắn lau đi nước mắt, nói: “Anh khóc vì em, vậy nên em cũng có thể nghĩ rằng anh thích em, đúng không?”
Quan Nghiên Bạch cúi đầu hôn lên môi Tô Ngự: “Ừ, đương nhiên tôi thích em.”
Tô Ngự nghe vậy thì cười: “Trước khi chết, em biết em được bốn người ưu tú như vậy thích, em cảm thấy rất đáng giá.”
Chỉ là cười một lúc, Tô Ngự lại khóc: “Nhưng em thật sự không muốn chết, em rất sợ.”
Quan Nghiên Bạch đau khổ ôm chặt cậu: “Xin lỗi, Tô Ngự, tôi không nên để em lại một mình nơi đó.”
Tô Ngự lần đầu thấy gương mặt hắn để lộ sắc mặt như vậy, tuy cậu đã sợ hãi cái chết đến cùng cực rồi, nhưng vẫn nói với Quan Nghiên Bạch: “Em không trách anh.”
Quan Nghiên Bạch nhìn thấy Tô Ngự chảy máu mũi, cảm nhận được thân thể Tô Ngự càng ngày càng nóng, ngay cả tròng mắt Tô Ngự cũng tràn ngập tơ máu, vẻ mặt cậu dần trở nên đờ đẫn, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Quan Nghiên Bạch lần đầu cảm thấy hoảng sợ, hắn ôm chặt lấy Tô Ngự, vùi mặt vào cổ Tô Ngự. Tô Ngự cảm nhận được nơi đó ướt đẫm.
Tô Ngự hỏi: “Hình như em không nhìn được nữa rồi, có phải em sắp chết không?”
“Sẽ không.” Giọng của Quan Nghiên Bạch như lạc mất.
“Nghiên Bạch, anh buông em ra đi. Em sắp biến dị rồi, thay đổi rồi sẽ cắn anh mất.”
Quan Nghiên Bạch đáp: “Vậy hãy để tôi trở thành người đầu tiên mà em cắn.”
Tô Ngự cảm giác ý thức của mình đang rời đi, yếu ớt cười nói: “Đừng, em không muốn, cắn anh…”
Quan Nghiên Bạch cảm nhận được đầu Tô Ngự vô lực gục trên vai hắn, đôi tay cũng buông thõng.
“Tô Ngự!” Quan Nghiên Bạch thống khổ: “Xin em, đừng rời khỏi tôi!”
Nhưng Tô Ngự, người đang dựa vào vòng tay hắn, đã không còn hồi đáp.