*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tòa tháp bài thứ ba đổ, Tô Ngự nản lòng dựa vào ghế sô pha ngẩn người.
Cậu đã ở đây một mình được năm ngày, giờ cậu mới hiểu vì sao Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì đều hỏi cậu có muốn tìm việc gì đó để làm không. Thì ra khi ở một mình, thật sự sẽ có cảm giác nhàn đến phát bệnh mất.
Lúc này, cửa đột nhiên có tiếng gõ. Tô Ngự hoảng sợ, cậu cảm thấy kỳ lạ. Nơi này không có người quen biết cậu, hẳn là không có người tìm cậu mới đúng.
Tô Ngự đến trước cửa hỏi: “Ai vậy?”
“Là tôi.”
Giọng nói của Tần Học từ ngoài cửa vang lên.
Tô Ngự mở cửa, bất ngờ hỏi: “Tiến sĩ Tần, anh tới tìm tôi có việc gì vậy?”
Suy nghĩ đầu tiên của cậu là liệu có tiến triển nào trong quá trình nghiên cứu máu của cậu không.
Tần Học đỡ mắt kính, cười nói: “Gọi tôi Tần Học là được rồi.”
“Hôm nay là tiến sĩ Thiệu bảo tôi tới tìm cậu, ông ấy muốn gặp cậu.”
Tô Ngự sững người tại chỗ, cha Thiệu Tĩnh Trì vì sao tự dưng muốn gặp cậu? Không phải muốn giết cậu chứ…
Cậu nói lắp: “Tôi, tôi có thể không đi không?”
“Vì sao?” Tần Học cười nói: “Mặc dù thỉnh thoảng tính tình tiến sĩ Thiệu hơi xấu, nhưng thật ra không phải người xấu.”
Thỉnh thoảng tính tình hơi xấu? Tô Ngự nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.
“Khụ khụ khụ… Thật ra hôm nay tôi hơi ốm.”
Tần Học cười: “Cậu trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm. Đến cuối thì cậu vẫn phải gặp tiến sĩ Thiệu, hôm nay ông ấy đến mời cậu cậu lại không đi, lần sau cậu lại phải đi gặp ông ấy thì càng không tốt, phải không?”
Tần Học nói rất có lý, Tô Ngự biết cậu không thể tránh khỏi. Hơn nữa đó là cha của Thiệu Tĩnh Trì, cậu có thể trốn được bao lâu chứ? Cậu đành căng da đầu đi gặp.
Tô Ngự đi theo Tần Học đến viện nghiên cứu của tổng khu. Bấy giờ cậu mới biết viện nghiên cứu ở thành phố N chẳng là gì so với ở tổng khu. Nơi này vô cùng lớn, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, có mấy nhân viên mặc áo nghiên cứu màu trắng đi tới đi lui. Tô Ngự cảm thấy mình không hòa hợp với nơi này, cộng thêm tinh thần căng thẳng, cả người đều co rụt lại mà bước đi.
Cho đến khi đến cửa phòng thí nghiệm của tiến sĩ Thiệu, tim Tô Ngự đã dâng lên tận họng rồi.
Tần Học: “Tôi sẽ không đi cùng cậu nữa.”
Tô Ngự: “Vì sao!!”
Để cậu vào một mình? Không phải tiến sĩ Thiệu sẽ có thể yên lặng không một tiếng động giải quyết cậu à?
Tần Học cười: “Tiến sĩ Thiệu nói chỉ gặp một mình cậu, nếu tôi đi vào khiến ông ấy tức giận thì không tốt.”
Tô Ngự không còn cách nào khác, cậu nâng bàn tay run rẩy thi hết can đảm lên gõ cửa.
“Vào.”
Bên trong vang lên giọng nói uể oải của người đàn ông trung niên, Tô Ngự ngẩn người rồi đầy cửa bước vào.
Các dụng cụ thí nghiệm bên trong đều đang hoạt động. Ngồi giữa bàn thí nghiệm là một người đàn ông mặc áo nghiên cứu màu trắng, hẳn chính là cha Thiệu Tĩnh Trì.
Điều khiến Tô Ngự ngạc nhiên là, cha Thiệu Tĩnh Trì đầu tóc bù xù, sợi tóc đen bạc lẫn lộn vào nhau trông như đầu ổ gà. Hơn nữa ông còn có bộ râu rậm và dài, giống kiểu của Darwin.
Hình tượng của tiến sĩ Thiệu quá khác so với những gì Tô Ngự tưởng tượng, khiến Tô Ngự nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cha Thiệu Tĩnh Trì vẫn luôn cúi đầu quan sát kính hiển vi, Tô Ngự cũng không dám mở miệng quấy rầy ông, chỉ có thể đứng trơ bên cạnh.
Không biết qua bao lâu sau, Tô Ngự cảm thấy hai chân đã tê rần, cậu vừa định đổi tư thế thì thấy tiến sĩ Thiệu ngẩng đầu lên khỏi thí nghiệm, cậu sợ tới mức lập tức đứng thẳng dậy.
Tô Ngự vốn tưởng rằng tiến sĩ Thiệu cố ý phớt lờ cậu, nhưng cha Thiệu Tĩnh Trì ngẩng đầu thấy có người bên cạnh thì còn giật nảy mình, bất mãn nói: “Cậu đứng ở đây từ khi nào?”
Tô Ngự thật sự rất xấu hổ, không phải vừa rồi đã bảo cậu vào sao?
“Ừm… Cháu vào được một lúc rồi ạ.”
Thật ra hình như cậu vào cũng được lâu lâu rồi, Tô Ngự nghĩ thầm.
Tiến sĩ Thiệu nhìn cậu từ trên xuống dưới, Tô Ngự run rẩy trước ánh nhìn của ông, bởi vì cậu thấy tiến sĩ Thiệu đang cầm theo một ống tiêm đến gần, không biết định làm cái gì…
“Cậu chính là người khiến thằng nhóc thối kia thà đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi cũng phải bên cạnh?”
Tô Ngự bị hỏi mà ho khù khụ, cậu vắt óc suy nghĩ nên trả lời thế nào mới là tốt nhất thì lại nghe tiến sĩ Thiệu nói:
“Tôi cho cậu cơ hội, tự mình chủ động chia tay với nó.”
Tô Ngự đã nghĩ cha Thiệu Tĩnh Trì sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Cả một đường đến đây cậu cũng luôn suy nghĩ nếu cha hắn nói vậy thì cậu nên trả lời như thế nào. Nhưng khi thực sự đối mặt với vấn đề này, cậu phát hiện cậu cũng không nghĩ ra được phương pháp giải quyết tốt hơn.
“Cháu xin lỗi.”
Tiến sĩ Thiệu cau mày, mất kiên nhẫn: “Cậu xin lỗi tôi làm cái gì?”
“Cháu không làm được.” Tô Ngự không dám nhìn biểu tình của cha Thiệu Tĩnh Trì, đành cúi đầu nói câu này.
“Tốt lắm, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu hả?”
“Đương nhiên cháu sợ, không dám giấu giếm, hiện giờ chân cháu đã mềm hết cả rồi.”
“Vậy cậu còn không dứt khoát chia tay với con trai tôi đi, tôi sẽ không gây rối cho cậu nữa.”
Tô Ngự im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu Tĩnh Trì muốn chia tay với cháu, cháu bảo đảm sẽ không dây dưa với anh ấy. Nhưng nếu anh ấy không muốn chia tay cháu, cháu cũng không thể lùi bước.”
Tiến sĩ Thiệu cả giận: “Cậu uy hiếp tôi?”
Tô Ngự vội nói: “Ngài hiểu lầm rồi, cháu không có ý đó…”
“Tôi đã cho cậu một cơ hội, nếu cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi.” Tiến sĩ Thiệu dùng ống tiêm chiết một loại chất lỏng, nham hiểm nói.
Tô Ngự sợ tới mức lùi lại một bước, cậu nghĩ thầm mình nên có thể trốn thoát bất cứ lúc nào, không thể cứ đứng ở đây đợi tiến sĩ Thiệu tiêm cho cậu một phát được.
“Tiến sĩ Thiệu, ngài, ngài bình tĩnh… Đồng tính, thật sự không phải bệnh, chúng cháu, chúng cháu thực sự thích nhau, chỉ vì giới tính giống nhau, mà không được sao?”
“Đừng có nói mấy cái lý lẽ này với tôi, tôi còn hiểu biết kém hơn so với tên nhóc cậu chắc?”
Tiến sĩ Thiệu cầm ống tiêm, từng bước từng bước tới gần Tô Ngự. Tô Ngự cũng từng bước từng bước lùi lại.
“Tiến, tiến sĩ Thiệu, bốc đồng là ma quỷ*…” Tô Ngự nỗ lực khuyên bảo.
“Vì con trai tôi biến thành ma quỷ cũng chẳng hề gì.”
*Cái này hình như có nghĩa là, bốc đồng rất dễ đau khổ, dễ dẫn đến sai lầm khiến mình hối hận.
Tô Ngự thật sự rất muốn khóc.
Đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở ra. Tô Ngự quay đầu lại, phát hiện người đứng ở cửa vậy mà lại là —— Tướng quân Thiệu.
Khoảnh khắc đó, Tô Ngự nghĩ rất nhiều. Bởi vì cậu không biết tướng quân Thiệu rốt cuộc là đến giúp cậu hay là giúp em trai ông nữa.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở trò trẻ con như vậy?” Tướng quân thiệu nghiêm mặt nói.
“Khụ.” Tiến sĩ Thiệu xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó ném ống tiêm sang một bên, nói: “Hiếm thấy người nào nhát gan thế, không hù dọa tí thì không thú vị.”
“????”
Tô Ngự ngây ngốc đứng đờ mặt nghe đối thoại giữa hai người họ. Không lẽ, cha Thiệu Tĩnh Trì vừa rồi, là đang trêu chọc cậu?
Tướng quân Thiệu bất mãn với cha Thiệu Tĩnh Trì: “Chuyện vặt vãnh này còn bắt anh chạy tới, có phải cậu thấy anh rất nhàn rỗi hay không?”
Tiến sĩ Thiệu đáp một cách mỉa mai: “Chuyện vặt vãnh này anh cũng chạy tới, hóa ra anh rất để bụng với chuyện con trai mình yêu cầu đấy.”
Tướng quân Thiệu hừ lạnh một tiếng: “Như nhau cả thôi.”
Tiến sĩ Thiệu xua xua tay: “Ôi chao được rồi được rồi, người cũng thấy rồi, anh dẫn tên nhóc này đi đi, đừng quấy rầy em làm thí nghiệm.”
Tô Ngự cứ như vậy chết lặng bị mang đến viện nghiên cứu chưa được bao lâu, lại chết lặng đi theo tướng quân Thiệu rời đi.
Lên xe tướng quân Thiệu, ông hỏi Tô Ngự ở đâu, Tô Ngự báo địa chỉ, tướng quân liền khởi động xe lái đến đó.
Tô Ngự nghĩ đến việc tướng quân Thiệu trăm công nghìn việc đã vì cậu mà dành thời gian để xử lý loại việc vặt như này nên cảm thấy rất xấu hổ, vừa định mở miệng nói cảm ơn thì nghe thấy tướng quân Thiệu nói:
“Lần sau Thiên Thành tìm cậu thì cậu cũng không cần để ý tới nó. Nhiều lúc nó chỉ tùy hứng mà thôi.”
Tô Ngự bấy giờ mới biết cha Thiệu Tĩnh Trì tên Thiệu Thiên Thành.
Tô Ngự cũng phát hiện khi cha Quan Nghiên Bạch ở riêng hình như cũng không có vẻ uy nghiêm đáng sợ đến vậy, thoạt nhìn giống một trưởng bối khá nghiêm túc mà thôi.
“Cháu biết rồi ạ.” Tô Ngự ngoan ngoãn đáp.
Tướng quân Thiệu chỉ nhàn nhạt đáp tiếng, sau đó cũng không nói nữa.
Có lẽ ông rất bận nên tốc độ lái xe vô cùng nhanh, chỉ một lúc sau đã đưa Tô Ngự đến trước cửa biệt thử. Sau đó trực tiếp quay người đi mà không cho Tô Ngự cơ hội chào tạm biệt.
Có điều cũng bởi vậy mà Tô Ngự lại có chút cảm khái. Trước đây nghe Thiệu Tĩnh Trì nhắc đến quan hệ giữa tướng quân Thiệu và Quan Nghiên Bạch, khi đó cậu tưởng rằng hai người không hòa hợp lắm.
Nhưng hôm nay Tô Ngự cảm thấy không phải như vậy, tựa như tướng quân Thiệu đã đồng ý với Quan Nghiên Bạch sẽ chiếu cố cậu, ông sẽ có thể gác lại công việc bận rộn mà tới giúp cậu, một người không quan trọng đối với ông. Thật ra, ông có thể tùy tiện tìm một người để ứng phó hoặc trực tiếp không để ý tới, nhưng tướng quân Thiệu không làm vậy. Có lẽ trong lòng tướng quân Thiệu cũng rất quan tâm đến Quan Nghiên Bạch.
Khi ra ngoài thì không có cảm giác, nhưng về lại biệt thự mới cảm nhận được rõ ràng, nơi này thật sự quá yên tĩnh.
Tô Ngự thở dài, cậu không biết phải sống một mình trong bao lâu nữa. Trước kia chỉ muốn được yên ổn, sống một cuộc sống bình thường mà giờ cậu chỉ hy vọng được ra ngoài cùng họ. Miễn là có thể ở bên cạnh họ, cậu cảm thấy những cương thi bên ngoài cũng không quá đáng sợ nữa. Đi theo họ giết cương thi còn tốt hơn nhiều so với những ngày ở một mình không biết phải chờ tới bao giờ như thế này.
Cậu ngày càng nhớ họ nhiều hơn, cũng không biết giờ họ ở ngoài như thế nào rồi, đặc biệt là Lục Phó Hành đã rời đi sớm nhất. Khoảng thời gian trước hắn một mình đi diệt cương thi, không biết tình hình của hắn có tốt hay không nữa.
Tô Ngự không biết mình đã tiêu hao thời gian đến tối như thế nào. Cậu tắm rửa xong nằm xuống giường, hiện tại cậu ngủ rất sớm, nhắm mắt hy vọng mình ngủ càng nhanh càng tốt. Thời gian ngủ trôi qua nhanh nhất, như vậy cậu sẽ có cảm giác thời gian chờ đợi cũng trôi qua nhanh hơn.
Sau khi Tô Ngự ngủ say, cậu mơ hồ cảm giác có người đang chạm vào gương mặt mình.
Khi ý thức chậm rãi quay về, cậu chợt nghĩ đến mình là người duy nhất ở trong biệt thụ…
Tô Ngự lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt liền thấy một bóng người bên cạnh, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường.
Đối phương ngăn Tô Ngự đứng dậy khỏi giường, nói: “Đừng sợ, là anh.”
Tô Ngự ngây ngẩn cả người.
Mãi đến khi Lục Phó Hành ôm cậu, cậu mới phản ứng lại. Cậu gắt gao ôm chặt Lục Phó Hành, cất giọng tủi thân nức nở: “Em rất nhớ anh.”
Cậu và Lục Phó Hành, đã gần một tháng không gặp nhau rồi.
Lục Phó Hành trầm giọng: “Anh cũng vậy.”
Sự cô đơn trong mấy ngày qua cùng sự khao khát mãnh liệt nhớ đến họ đã vỡ òa ngay khi cậu nhìn thấy Lục Phó Hành. Tô Ngự ôm Lục Phó Hành yên lặng khóc rất lâu.
Lục Phó Hành vẫn luôn ôm cậu, cho đến khi cảm xúc của Tô Ngự dịu lại.
Tô Ngự sờ sờ sau lưng Lục Phó Hành, giọng vẫn còn hơi nghẹn ngào: “Hình như anh gầy đi rồi.”
Lục Phó Hành cười nói: “Nhớ em.”
Khóe mắt Tô Ngự lại chua xót, hỏi: “Anh không sao chứ? Lúc đó anh đi trước, một mình đi dọn dẹp cương thi có bị thương hay không?”
“Vẫn còn tốt, thỉnh thoảng có vết thương nhỏ.” Lục Phó Hành trả lời rất nhẹ nhàng.
Tô Ngự lại cảm thấy vô cùng đau lòng: “Anh vất vả rồi.”
Lục Phó Hành ôm chặt lấy cậu: “Xin lỗi vì đã không ở bên em cho đến khi em tỉnh lại.”
Tô Ngự: “Nhiệm vụ cũng rất quan trọng, anh không cần xin lỗi em.”
Lục Phó Hành: “Anh thật sự xin lỗi, Tô Ngự. Anh không biết nên đối mặt với em như thế nào nên mới rời đi trước.”
“Đều do anh, mới khiến em bị cắn.”
Tô Ngự vỗ về lưng Lục Phó Hành trấn an: “Anh đừng như vậy, chuyện này cũng không phải vì anh. Là do em không có lòng phòng bị nên mới bị cắn. Hơn nữa anh xem, bây giờ không phải em đã không có việc gì rồi sao?”
Lục Phó Hành buồn bã nói: “Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.”