Tô Ngự âm thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không để tướng quân biết chuyện của cậu và Quan Nghiên Bạch. Một tiến sĩ Thiệu cậu còn chịu được, nếu còn thêm một tướng quân Thiệu nữa, cậu thật sự sẽ mất mạng.
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Phó Niên Xuyên xoa đầu Tô Ngự.
Tô Ngự thầm nghĩ rõ ràng anh cũng sợ tướng quân Thiệu. Nhưng nghe được Phó Niên Xuyên nói vậy, cậu vẫn cảm thấy ấm lòng.
Sau đó, Tô Ngự vẫn hỏi về tình hình của Vương Cảnh Bân, vì cậu nghe nói họ đã rời khỏi tỉnh J. Mà Thiệu Tĩnh Trì nói Vương Cảnh Bân bị họ nhốt ở phân khu tỉnh J.
Lúc trước không hỏi Lục Phó Hành là vì hắn đã canh cánh trong lòng chuyện cậu bị cắn. Tô Ngự không muốn nhắc đến Vương Cảnh Bân rồi khiến hắn cảm thấy tội lỗi hơn nữa.
Nhưng cậu vẫn có hơi để ý đến kết cục của Vương Cảnh Bân, vậy nên cậu hỏi Phó Niên Xuyên.
Phó Niên Xuyên: “Cậu ta đã chết.”
Tô Ngự nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa. Cậu biết, họ sẽ không dễ dàng tha cho Vương Cảnh Bân. Nếu Vương Cảnh Bân đã chết, có nghĩa họ cảm thấy đủ rồi.
“Đúng rồi, em chưa từng hỏi anh, cha mẹ anh…”
“Không còn nữa.”
Tô Ngự chưa hỏi xong Phó Niên Xuyên đã trả lời: “Có lẽ đã biến thành cương thi, cũng có thể đã bị cương thi ăn.”
Tô Ngự nhớ Phó Niên Xuyên từng nói hắn cũng là người thành phố H.
“Không phải thành phố H cũng là khu vực các anh phụ trách sao? Hiện giờ các anh hẳn là đang dọn dẹp bên đó phải không? Có lẽ bọn họ vẫn còn sống.”
Phó Niên Xuyên cười cười: “Không cần an ủi anh, cơ hội này về cơ bản là bằng không.”
Tô Ngự nhìn ra nụ cười Phó Niên Xuyên có hơi gượng ép. Cậu hối hận rồi, sớm biết vậy cậu sẽ không nhắc đến chuyện này. Cậu còn tưởng rằng cha mẹ Phó Niên Xuyên đã được đưa đến tổng khu giống cha của Thiệu Tĩnh Trì bọn họ.
“Lúc trước virus bùng nổ, anh bị điều đến tiền tuyến trước, không có cơ hội trở về thành phố H tìm họ. Sau này anh đã nhờ đồng đội bên đó tìm giúp, tiếc là họ đều nói rằng không tìm được người.”
Phó Niên Xuyên thở dài: “Hai người họ đã lớn tuổi rồi, không chạy trốn được.”
“Xin lỗi, em không nên nhắc đến chuyện này.”
“Không sao đâu, anh đã chấp nhận rồi.” Phó Niên Xuyên cười: “Ít nhất em sẽ không phải lo lắng về vấn đề mẹ chồng nàng dâu, đúng không.”
Tô Ngự ôm lấy Phó Niên Xuyên, cho dù ngoài miệng Phó Niên Xuyên nói không sao, nhưng ánh mắt của hắn lại không lừa được người, bên trong còn lộ ra nỗi bi thương.
Phó Niên Xuyên chắc hẳn rất đau buồn, hắn là một quân nhân cực kỳ ưu tú, cứu được nhiều người như thế, giết được nhiều cương thi như vậy. Nhưng hắn lại không thể trở về để cứu lấy cha mẹ mình.
“Cục cưng, em đang chủ động đấy à?”
Giọng điệu Phó Niên Xuyên lại trở nên không đứng đắn, tay cũng bắt đầu không an phận sờ soạng trên người Tô Ngự.
Thấy tâm trạng Phó Niên Xuyên đã có vẻ khôi phục một chút, Tô Ngự cũng hy vọng hắn sẽ không nghĩ đến những chuyện buồn bã kia nữa, bèn nói: “Em cũng có dục vọng mà.”
“Cục cưng sao không nói sớm, vậy thì anh cũng không cần phải kiềm chế.”
Phó Niên Xuyên không chút do dự, trực tiếp bế ngang Tô Ngự rồi chạy lên tầng.
Vốn dĩ Tô Ngự còn tưởng lần này Phó Niên Xuyên sẽ lại làm cậu đau, nhưng lần này Phó Niên Xuyên chẳng những không làm thương cậu, mà còn thực hiện màn dạo đầu rất dịu dàng, sau khi cắm vào cũng đều thuận theo tần suất mà Tô Ngự muốn, săn sóc tâm tình của cậu. Tô Ngự như chết chìm trong khoái cảm dục tình mà rên rỉ, không cách nào tỉnh dậy được…
Tô Ngự đã không đếm được số lần Phó Niên Xuyên đè cậu ra làm, cậu chỉ cảm thấy eo mình như đứt đoạn. Cậu quỳ trên giường thở hổn hển, không ngừng xin tha, mong Phó Niên Xuyên mau mau bắn tinh.
Phó Niên Xuyên vòng tay ra trước luồn vào miệng Tô Ngự, ngón tay quấy loạn đầu lưỡi cậu, thân dưới thì nện vào lỗ hậu của cậu.
“Bé cưng, không phải em nói em có dục vọng sao?” Giọng hắn khàn khàn chan chứa ham muốn.
Miệng không thể khép lại, đầu lưỡi bị khuấy động, nước miếng chảy dọc theo bàn tay Phó Niên Xuyên…
Tô Ngự nức nở, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
“Có nhiều dục vọng thế nào, thì hiện tại, đều bắn xong rồi…” Cậu gian nan trả lời.
Phó Niên Xuyên cười: “Được rồi, vậy anh sẽ buông tha em.”
Hắn rút ngón tay trong miệng Tô Ngự ra, trực tiếp nắm lấy vai cậu, tay còn lại giữ chặt eo Tô Ngự rồi đâm thọc mạnh bạo.
“A…”
Cơ thể Tô Ngự bị làm đung đưa qua lại, hai chân không ngừng run rẩy mềm nhũn.
Ngay lúc cậu sắp không quỳ nổi, Phó Niên Xuyên áp người lên cơ thể cậu, d/ương v/ật cắm thật sâu vào trong vách tràng Tô Ngự, co rút bắn toàn bộ t/inh d/ịch vào bên trong…
Tô Ngự bị hắn đè trên giường, khó chịu nói: “Mau đứng dậy, em bị anh đè chết mất.”
Phó Niên Xuyên lật nghiêng người sang bên cạnh, d/ương v/ật vốn đang cắm đằng sau Tô Ngự cũng vì động tác của hắn mà rút ra.
Tô Ngự liền nằm nghỉ ngơi với tư thế này.
Phó Niên Xuyên vuốt ve lưng cậu, nói: “Nghĩ đến việc chỉ có thể ôm em một đêm, tâm trạng lại không tốt.”
Một đêm?
“Ngày mai anh phải đi?”
“Ừ, vốn cũng không có nhiều thời gian để về, nhưng lo lắng cho em, cũng nhớ em rất nhiều, vậy nên bọn anh đã rút thăm.” Phó Niên Xuyên nở nụ cười đắc ý: “Lần này anh trúng.”
Tô Ngự bật cười trước tính trẻ con này của hắn. Rõ ràng lúc trước bốn người họ cảm thấy trò rút thăm này rất ấu trĩ, vậy mà hiện tại họ lại dựa theo cái này mà làm.
Nhìn bộ dáng chưa đã thèm của Phó Niên Xuyên, Tô Ngự mềm lòng: “Vậy… Hay là làm thêm một lần nữa nhé.”
Mắt Phó Niên Xuyên sáng lên ngay tức khắc, giây tiếp theo nhào vào Tô Ngự…
Kết quả một lần này, trực tiếp làm tới rạng sáng. Tô Ngự lúc này cũng sâu sắc nhận ra, trong vấn đề tình dục này bốn người họ như sói hổ rình mồi, tuyệt đối không được mềm lòng.
Sáng tinh mơ, Phó Niên Xuyên phải đi, Tô Ngự chỉ có thể chống đỡ cái thắt lưng sắp gãy của mình đi cùng hắn tới cửa biệt thự.
Phó Niên Xuyên lên xe nói với Tô Ngự: “Em về ngủ đi, hôm nay em vẫn phải đến viện nghiên cứu à?”
Nghĩ đến việc hôm nay có khả năng vẫn sẽ bị Thiệu Thiên Thành điên cuồng sai vặt, Tô Ngự cảm thấy eo cậu lại càng đau.
Thấy Tô Ngự đột nhiên trở nên uể oải, Phó Niên Xuyên xấu hổ: “Cục cưng, lần sau anh chắc chắn sẽ kiềm chế.”
Lần nào Phó Niên Xuyên cũng nói vậy, Tô Ngự cũng quen rồi, cậu vẫy vẫy tay: “Em không sao, anh mau đi đi, đi chậm bị họ phát hiện sẽ không tốt.”
Khi xe Phó Niên Xuyên đã đi xa, Tô Ngự mới lê bước nặng nề trở vào biệt thự. Hiện giờ còn sớm, cậu có thể ngủ một giấc.
Vốn dĩ Tô Ngự cho rằng, cuộc sống của cậu hẳn là như thế này. Chỉ cần cương thi còn tồn tại, cậu sẽ ở lại tổng khu đợi bốn người họ tìm cơ hội trở về với cậu. Mà cậu cũng làm việc ở đây, vượt qua thời gian nhàm chán không có bọn họ. Sau đó ôm hy vọng, chờ ngày tận thế sẽ qua.
Vậy nên qua một khoảng thời gian an nhàn, khi nhìn thấy thể biến bị to lớn ở tổng khu, Tô Ngự hoàn toàn sững sờ.
Vì sao thể biến dị lại xuất hiện ở tổng khu? Hơn nữa còn có rất nhiều thể biến dị khổng lồ, giống hệt như thể biến dị mà Tô Ngự đã thấy khi đứng trên núi ở thành phố N.
Tô Ngự từng nghĩ rằng toàn bộ thể biến dị đã bị tiêu diệt ở thành phố N…
Vì sao? Không phải thể biến dị là do nhân loại tạo ra sao?
Phó Niên Xuyên từng nói, nếu tổng khu thất thủ, vậy quốc gia cũng xong rồi.
Cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân đến toàn thân, lẽ nào cảnh tượng ở thành phố N sẽ tái diễn ở tổng khu?
Sẽ không, Phó Niên Xuyên cũng từng nói, tuyến phòng ngự của tổng khu là mạnh nhất, nơi này có rất nhiều quân nhân ưu tú. Lúc trước ở thành phố N bốn người Thiệu Tĩnh Trì cũng có thể đối kháng thể biến dị. Tổng khu là nơi tụ hội nhiều tinh anh nhất, vậy nên nhất định sẽ không có việc gì. Tô Ngự tự an ủi trong lòng.
Nhưng cậu không thể ở lại đây, cậu cần đi đến một nơi an toàn. Viện nghiên cứu là nơi cậu nghĩ đến đầu tiên, cậu muốn đến chỗ Thiệu Thiên Thành trước.
Tô Ngự lên xe, cố gắng kiềm chế thân thể đang run rẩy, hai tay nắm chặt vô lăng, một chân đạp ga đi về phía viện nghiên cứu.
Ban đầu trên đường vốn có rất ít xe, nhưng hiện tại có rất nhiều ô tô chạy loạn, bao gồm xe tư nhân lẫn xe quân sự, còn có vài chiếc máy bay chiến đấu quân sự bay trên không. Tô Ngự nhìn thấy có tên lửa bay về phía thể biến dị…
Bấy giờ Tô Ngự mới phát hiện, nơi này không chỉ có thể biến dị mà còn có cả cương thi…
Khói dày cuồn cuộn bốc lên khắp nơi, trên đường bắt đầu có cương thi lang thang, tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn. Tiếng nổ mạnh, tiếng súng bắn, tiếng gầm xe, tiếng la hét đủ mọi loại âm thanh ồn ào khiến đầu của Tô Ngự gần như sắp vỡ ra…
Hết thảy đều rối tung, Tô Ngự tự buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Cậu lái xe vòng qua dòng xe cộ lộn xộn, đầu óc cậu lúc này hoàn toàn rối loạn, cậu chỉ muốn nhanh chóng đến viện nghiên cứu.
Lúc trước ở phân khu, cương thi được Vương Cảnh Bân dùng ống mô phỏng thịt để dẫn đến, sau đó cậu ta dùng bom làm nổ bức tường cao mới có thể khiến cương thi bò vào. Đó là vì cậu ta không muốn ở lại phân khu.
Nhưng những cương thi ở trong tổng khu là từ đâu tới? Cương thi ở ngoại vi tổng khu đều bị lực lượng tiêu diệt quét sạch, làm sao có nhiều cương thi xuất hiện như vậy? Còn có thể biến dị… Nếu là nhân tạo, vậy mục đích của người đó là gì? Hủy hoại tổng khu không phải giống với đồng quy vu tận sao? Nếu không phải nhân tạo, vậy mấy thứ này lại xuất hiện như thế nào?
Ngay khi cậu đang mất tập trung, một chiếc xe mất phương hướng đã đâm thẳng vào đầu xe của cậu, làm móp phần đầu xe. Cú va chạm dữ dội làm vỡ kính chắn gió của xe, mảnh kính vỡ ra sượt qua trán Tô Ngự, trực tiếp vẽ ra một miệng máu, túi khí lúc này cũng bật ra, Tô Ngự suýt nữa thì bị túi khí ép đến ngất xỉu.
Xe không thể lái nữa, cậu đã cách viện nghiên cứu không còn xa. Tô Ngự cầm súng và dao lên, phá cửa leo ra khỏi xe.
Xa xa có những cương thi đang đuổi theo mọi người, vài chiếc ô tô va đụng vào nhau trên đường. Nơi nơi đều là ánh lửa bập bùng, nơi nơi đều có tiếng la hét chói tai…
Cảnh tượng trước mắt chồng lên hình ảnh ở phân khu tỉnh J, tình cảnh còn thê thảm và càng nghiêm trọng hơn lúc đó…
Tim Tô Ngự đập rất nhanh, cậu không nén được sự sợ hãi trong lòng. Khi ở phân khu còn có Thiệu Tĩnh Trì bọn họ, hiện tại ở chỗ này, chỉ có một mình cậu.
Dựa vào trí nhớ của mình, Tô Ngự chạy tới con đường tắt có thể nhanh chóng đến viện nghiên cứu mà cậu biết, ở đó nhất định sẽ có bảo vệ.
Một khắc cậu cũng không dám ngừng lại, chạy nhanh vụt đi. Máu trên trán cậu đã đông lại, với khả năng khôi phục của cơ thể hiện tại, vết thương đó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cậu.
Ngay khi cậu đang chạy điên cuồng trên đường, Tô Ngự đột nhiên thấy một thể biến dị hoàn toàn khác biệt đứng cách cậu rất xa. Nhưng vì thể biến dị đó quá độc đáo, cho nên Tô Ngự nhìn thoáng qua là thấy nó.
Thân hình nó khác với những thể biến dị khổng lồ, tuy cũng rất lớn nhưng không thô tráng như những thể biến dị khác. Thân hình của nó gần giống với hình dáng ban đầu của người, da thịt toàn thân cũng đã cơ bắp hóa, nhưng lại có màu đỏ đen. Thể biến dị này hoàn toàn cho người ta cảm giác khác biệt. Nó âm trầm, đứng đằng sau đàn cương thi và thể biến dị khổng lồ, như thể đang nhìn chăm chú mọi người chạy tán loạn trong tuyệt vọng, nó… có khả năng suy nghĩ…
Điều khiến cậu càng sởn tóc gáy chính là, cậu phát hiện thể biến dị u ám này có thể chính là cái bóng đen lớn chợt lóe mà cậu nhìn thấy trên xe khi ở thành phố N. Bởi vì lúc đó tốc độ của hai con thể biến dị khổng lồ dưới chân núi kém rất nhiều, cậu cũng từng nghi ngờ, hiện tại nghĩ lại có lẽ hai con kia vốn không phải là boss*, con ở nơi này bây giờ mới là boss thực sự…
Cương thi đến như thế nào?
Lúc trước ở thành phố N, họ phát hiện cương thi có thể bị điều khiển.
Vậy nên, lần công kích tổng khu này cũng là bị điều khiển? Có thể tất cả những thể biến dị khổng lồ cũng đang bị điều khiển…
Tô Ngự cảm thấy toàn thân ớn lạnh, đó là một loại sợ hãi xuyên thấu từ trong tim đến toàn thân, tràn ngập lạnh lẽo quấn quanh cả người.
Nếu những gì họ đang đối mặt hiện giờ không phải là thể biến dị bình thường, thì liệu bọn họ… thực sự có cơ hội chiến thắng sao?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thiệu Tĩnh Trì: Đã đến lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tôi: Chuyện này tôi nhất định sẽ thu xếp thật tốt cho cậu, chỉ cần sau đó cậu đừng đánh tôi là được.