Ngày quay phim hôm nay đã kết thúc, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho những bước hoàn thiện cuối cùng.
Một nhân viên nữ đưa chai nước cho Tô Ngự, nói: “Vất vả rồi.”
Tô Ngự nhận nước, mỉm cười với cô ấy: “Không vất vả, có thể được diễn cùng bốn vị ảnh đế là vinh dự của tôi. Bốn vị ảnh đế mới thật sự là người vất vả, dù sao bộ phim này cũng có rất nhiều cảnh hành động.”
“Đoàn làm phim đã đưa vài cảnh hậu trường lên mạng rồi. Hiện bộ phim đang rất nổi tiếng, nhiều fan CP bắt đầu rục rịch đó, cậu có để ý không?”
Hai má Tô Ngự hơi đỏ: “Thỉnh thoảng có nhìn thấy.”
Cậu nói dối. Thật ra có một lần cậu vô tình lướt đến, sau đó thường xuyên vào xem fan CP sẽ đăng những gì. Những cô gái có cặp mắt kính hiển vi đó đôi khi sẽ phát hiện những chi tiết tương tác của cậu cùng nhóm ảnh đế mà ngay cả cậu còn không nhận ra.
Nhìn mà cậu còn thật sự phải tin rằng nhóm ảnh đế thích cậu.
Nhưng nhóm ảnh đế lịch trình rất dày, mỗi lần kết thúc cảnh quay, cậu còn không có cơ hội chào hỏi chứ đừng nói đến việc liên lạc riêng cùng họ.
Vậy nên cậu biết những cảm tình mà fan CP ship là giả.
“Đây là lần đầu tôi thấy có một diễn viên nào mà đối diễn thuận lợi như vậy với Quan ảnh đế đó.” Nhân viên công tác nói khẽ: “Anh ấy nổi tiếng là khó gần trong ngành mà ~”
Tô Ngự cười nói: “Chắc hẳn anh ấy thấy tôi là người mới nên tương đối săn sóc tôi.”
Nhân viên công tác lắc đầu: “Trước đây anh ấy còn khắt khe hơn với những người mới.”
Tô Ngự bất ngờ: “Vậy sao?”
Nhân viên công tác: “Đúng đó, vậy nên trên mạng ship cậu với Quan ảnh đế là nhiều nhất luôn.”
“Thực ra ba vị khác cũng rất săn sóc tôi, đã dạy tôi rất nhiều điều trong lúc đóng phim.”
Nhân viên công tác khẽ hỏi: “Thật ra tôi cũng là fan CP của mấy cậu, tôi rất muốn hỏi giữa mấy cậu thật sự không có chuyện gì sao? Tôi thấy những cảnh diễn thân mật cực kỳ khiến người ta mặt đỏ tim đập, tôi còn tưởng…”
Nhân viên công tác không nói tiếp, nhưng Tô Ngự hiểu ý cô muốn nói. Bởi vì những cảnh diễn thân mật của cậu cùng bốn vị kia, đều là súng thật đạn thật. Đạo diễn nói phải làm thật mới hấp dẫn người xem. Bốn vị ảnh đế không phản đối hay tỏ vẻ không thể chấp nhận, Tô Ngự là một diễn mới mới đương nhiên không dám từ chối.
Huống chi, kỹ thuật của bốn vị đó thật sự rất tốt. Cậu, mỗi lần quay đều có hơi chìm đắm trong đó…
Tô Ngự biết đối với bốn vị kia thì đây chỉ là đang quay phim mà thôi, có mình cậu là nhập diễn quá sâu, không thoát ra được.
“Họ rất chuyên nghiệp, cũng giúp tôi rất nhiều. Nhưng chúng tôi chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, bốn người họ đều rất bận, chúng tôi rất hiếm khi liên lạc riêng.”
“A~” Nhân viên công tác lộ ra vẻ thất vọng, giây tiếp theo thì kinh ngạc nhìn về phía sau Tô Ngự.
Tô Ngự nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch đang đứng sau lưng mình.
Tô Ngự nhanh chóng đứng lên: “Xin chào tiền bối.”
Thiệu Tĩnh Trì nâng cằm lên, ừ một tiếng.
Quan Nghiên Bạch chỉ liếc cậu một cái, sau đó hai người rời đi.
Tô Ngự thầm nghĩ, những gì cậu vừa nói chắc hẳn không bị nghe thấy nhỉ…
Sau giờ tan tầm, Tô Ngự rời khỏi địa điểm quay phim. Cậu đang đi trên đường thì đột nhiên một chiếc Mercedes-Benz bảo mẫu màu đen dừng lại bên cạnh cậu.
Cửa xe mở ra, bốn vị bên trong dáng người đĩnh bạt cao lớn thon dài. Không phải là bốn ảnh đế mà Tô Ngự hợp tác đây sao.
Lục Phó Hành ngắn gọn mạnh mẽ: “Lên xe.”
Mặc dù không biết tại sao họ lại gọi cậu, nhưng Tô Ngự vẫn ngoan ngoãn leo lên xe.
Cửa xe đóng lại, một lần nữa khởi động. Tô Ngự bị kẹp giữa Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên, căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Phó Niên Xuyên thưởng thức ly rượu trong tay, mỉm cười: “Nghe nói em nói với người khác bọn anh là sao lớn, lén không để ý tới em?”
“Không có, không có mà.” Tô Ngự hoàn toàn không biết cậu nói những lời này lúc nào.
Thiệu Tĩnh Trì: “Có hay không cũng không quan trọng.”
Vì sao?
Thiệu Tĩnh Trì: “Nếu đã có lời đồn đại, cũng đồng nghĩa với việc em có cảm giác này.”
Tô Ngự sốt ruột nói: “Các anh thật sự hiểu lầm rồi. Em chỉ nói các anh rất bận, không có thời gian liên hệ cùng một người mới như em thôi.”
Lục Phó Hành xoa mặt cậu: “Em sai rồi, bọn anh có rất nhiều thời gian.”
Quan Nghiên Bạch nhàn nhạt nói tiếp: “Đặc biệt là đối với em.”
* * *
Tô Ngự nằm trên giường khách sạn, miệng ngậm nuốt d/ương v/ật Quan Nghiên Bạch, phía sau chịu đựng những cú thúc của Thiệu Tĩnh Trì…
Mà Lục Phó Hành ngồi sau cậu, đầu cậu đang gối lên đùi hắn. Phó Niên Xuyên đang đùa nghịch núm vú cậu, không dùng ngón tay, mà dùng kẹp núm vú. Tay cậu cũng bị trói, để ở trước ngực không động đậy được.
Cậu không biết làm sao mà mọi chuyện là đột nhiên trở nên như thế này. Cậu bị họ đưa vào phòng khách sạn, lại bị họ đẩy ngã trên giường, rồi mọi chuyện thành ra như thế này.
Thiệu Tĩnh Trì vừa cắm cậu vừa nói: “Ở trên phim trường chưa đút em ăn no sao? Còn âm thầm dục cầu bất mãn.”
“Ưm.”
Tô Ngự rùng mình mỗi lần bị đâm, miệng lại bị Quan Nghiên Bạch ấn thọc, chỉ có thể ngậm nước mắt không ngừng lắc đầu.
Quan Nghiên Bạch hơi thở gấp, khuôn mặt trắng bóc vì dục vọng mà hiện lên một tầng ửng hồng, nhìn trông vô cùng gợi cảm. Hắn nhàn nhạt nói: “Nếu không phải dục cầu bất mãn, vì sao lại nói chúng tôi không để ý tới em trước mặt chúng tôi?”
“Ư ưm.”
Tô Ngự không thể nói, chỉ có thể lắc đầu. Cậu đâu thể ngờ hai người sẽ vừa lúc xuất hiện sau mình…
Ngón tay Phó Niên Xuyên khẽ dạo chơi trên người Tô Ngự, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Cơn đau cùng cảm giác tê ngứa, cộng thêm vách tràng bị cọ xát sinh ra khoái cảm mãnh liệt khiến lỗ hậu Tô Ngự co rút từng đợt, phun ra d/ương v/ật của Quan Nghiên Bạch, cả người run rẩy bắn tinh…
Bởi vì cao trào làm vách tràng cắn chặt lại, khiến d/ương v/ật Thiệu Tĩnh Trì cắm bên trong cũng trực tiếp bị siết bắn.
Thiệu Tĩnh Trì vỗ mạnh vào mông cậu, nói: “Quả nhiên trời sinh nên bị đàn ông làm.”
Miệng Tô Ngự mang một chiếc nhẫn hình tròn, Phó Niên Xuyên nói với Quan Nghiên Bạch: “Cậu cắm phía sau đi, để tôi cắm cái miệng nhỏ này.”
Quan Nghiên Bạch bẻ chân Tô Ngự thành hình chữ M, để cho lỗ hậu hoàn toàn bày ra trước mắt Quan Nghiên Bạch. Nơi đó còn lưu lại t/inh d/ịch mà Thiệu Tĩnh Trì vừa bắn, đang từ từ chảy ra khỏi ngoài cửa động. Hình ảnh khiêu dâm vô cùng.
Lúc này, Phó Niên Xuyên đút d/ương v/ật vào miệng Tô Ngự dọc theo vòng sắt, thở ra một tiếng thoải mái.
Môi Tô Ngự bị vòng sắt căng ra, tất cả nước miếng đều chảy xuống theo miệng.
Quan Nghiên Bạch: “Dâm đãng.”
Sau đó giữ chặt eo Tô Ngự cắm vào lỗ của cậu…
Vì đã đạt cao trào một lần, lỗ hậu của cậu vô cùng mẫn cảm. Quan Nghiên Bạch xỏ xuyên làm cậu không ngừng rên rỉ.
Lục Phó Hành mất kiên nhẫn thúc giục: “Mấy người làm nhanh lên.”
Cảm giác khoang miệng ướt nóng đang quấn lấy d/ương v/ật làm Phó Niên Xuyên vô thức cắm hơi mạnh bạo…
Tô Ngự khó chịu ứa nước mắt ra.
Thiệu Tĩnh Trì ở một bên giúp cậu lau nước mắt, nói với Phó Niên Xuyên: “Nhẹ thôi.”
Quan Nghiên Bạch vừa động phần hông, vừa vươn tay an ủi cây xúc xích nhỏ đã mềm đi vì khó chịu của cậu.
Phó Niên Xuyên đã giảm tốc độ, cùng với sự vuốt ve của Quan Nghiên Bạch và khoái cảm từ cửa sau, thân dưới của Tô Ngự lại rùng mình đứng dậy…
Phó Niên Xuyên không muốn bắn tinh bằng miệng Tô Ngự, vì vậy hắn rời khỏi miệng cậu rồi đến phía sau…
Quan Nghiên Bạch liếc nhìn hắn.
Phó Niên Xuyên cười nói: “Cùng nhau không?”
Miệng Tô Ngự vẫn còn bị bịt bằng vòng, cậu chảy nước miếng không ngừng lắc đầu: “Không được… A… Cắm cùng nhau… Em sẽ chết mất…”
Phó Niên Xuyên cười: “Bé cưng, sẽ không, sẽ làm em dục tiên dục tử.”
Nhưng Quan Nghiên Bạch không muốn song long, vì vậy hắn rút d/ương v/ật ra, sau đó tuốt trước mặt Tô Ngự một lúc rồi bắn lên mặt cậu.
Nếu Quan Nghiên Bạch chủ động nhường bước, vậy Phó Niên Xuyên trực tiếp đâm vào.
“A.” Tô Ngự đang há miệng, vừa lúc ăn phải t/inh d/ịch mà Quan Nghiên Bạch bắn trên mặt mình.
Lục Phó Hành nhìn khuôn mặt đầy ti/nh dị/ch và đôi môi sưng đỏ của Tô Ngự, nói với Phó Niên Xuyên: “Cùng nhau đi.”
Phó Niên Xuyên nghe vậy nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tô Ngự khóc lóc muốn từ chối, nhưng Lục Phó Hành đã cắm d/ương v/ật vào nơi Phó Niên Xuyên nhường.
“Đau quá, đau quá.”
Lỗ hậu rất chặt, ban đầu Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đều không được sướng, hơn nữa Tô Ngự không ngừng co rút vì đau đớn, bọn họ chỉ có thể một tiến một lui làm vách tràng thích ứng với hai cây d/ương v/ật thô to đồng thời cắm vào.
“A… Em không được… Đau quá… A…”
Tô Ngự vẫn đang kêu vì đau đớn, nhưng không khóc dữ dội như vậy nữa, tiếng rên rỉ cũng đã thay đổi âm điệu…
Từng đợt cắm rút bắt đầu trơn tru hơn, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành cũng ăn ý phối hợp. Hai người ra ra vào vào vô cùng nhanh chóng.
“A… Ưm…”
Đây là một khoái cảm khó tả, đau đớn lẫn khoái cảm đan xen vào nhau, khiến Tô Ngự mê đắm…
Không bao lâu sau, cậu bé của Tô Ngự đã run rẩy bắn ra.
Bởi vì Phó Niên Xuyên đã được mút trước đó, nên hắn bắn nhanh hơn Lục Phó Hành.
Sau khi hắn rút d/ương v/ật ra, Lục Phó Hành lật Tô Ngự lại, siết lấy cặp mông đang vểnh lên, chuyển động phần hông, hung hăng xỏ xuyên.
“A a…”
“Phạch phạch phạch.”
Trong phòng vang vọng tiếng va chạm giữa bụng và mông, cùng tiếng rên rỉ dâm loạn của Tô Ngự…
Khi Lục Phó Hành bắn, Tô Ngự đã bị cắm bắn một hồi. Cậu nằm sấp xuống giường, ngay cả cử động một ngón tay thôi cậu cũng không còn sức nữa.
Song bốn vị kia lại sinh long hoạt hổ, sắc mặt hồng hào, trông như vừa được tẩm bổ và rất mãn nguyện.