Gặp lại Quan Nghiên Bạch trong tình cảnh này khiến Tô Ngự không thể kìm chế được cảm xúc của mình. Cậu nắm chặt lấy quần áo Quan Nghiên Bạch không dám buông tay.
“Tên Husky kia đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Quan Nghiên Bạch truyền đến từ đỉnh đầu.
“Gì cơ?”
Husky? Cậu không nuôi chó mà, Tô Ngự nhất thời không kịp phản ứng lại.
Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Thiệu Tĩnh Trì, cậu ta đâu?”
Bấy giờ Tô Ngự mới hiểu Quan Nghiên Bạch nói “Husky” là ám chỉ Thiệu Tĩnh Trì.
Tô Ngự lập tức lo lắng nói: “Thiệu Tĩnh Trì… Hiện tại anh ấy đang bị mắc kẹt trong trung tâm thương mại của thành phố… Chúng tôi đến trung tâm để tìm kiếm của cải, bọn họ gặp phải một đám cương thi… Tôi không biết tình hình hiện tại của anh ấy thế nào, nhưng mà anh có thể đi cứu anh ấy không?”
Tô Ngự thật sự không muốn Thiệu Tĩnh Trì xảy ra chuyện gì.
Quan Nghiên Bạch hỏi: “Có bao nhiêu cương thi?”
Tô Ngự lắc đầu, nói: “Tôi không biết, tôi không đi vào. Nhưng lúc đó có hàng trăm cương thi đuổi theo ra ngoài, tôi nghĩ trong trung tâm thương mại ít nhất phải có vài nghìn con, có lẽ còn nhiều hơn thế nữa…”
Không ngờ Quan Nghiên Bạch rất bình tĩnh nói: “Chỉ chút cương thi này không giết được cậu ta.”
Chút cương thi này? Không lẽ đối với bọn họ số lượng như vậy vẫn chưa tính là nhiều sao? Tô Ngự không rõ hỏi: “Ý của anh là Thiệu Tĩnh Trì không sao? Nhưng nếu vậy thì sao anh ấy lại bảo Trương Hà đưa tôi chạy trước?”
Quan Nghiên Bạch dừng một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Cậu ta sẽ không làm như vậy, có thể Trương Hà đã tự mình chạy trốn.”
Trương Hà tự mình chạy trốn? Thiệu Tĩnh Trì sẽ không làm như vậy là làm chuyện gì? Để cậu chạy trốn? Tô Ngự cảm thấy dung lượng não mình không đủ dùng.
Nhưng từ những gì Quan Nghiên Bạch nói, dường như hắn hiểu biết rất rõ về Thiệu Tĩnh Trì. Hơn nữa hai bọn họ còn đặt biệt danh cho nhau, Tô Ngự cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch nhất định có một mối quan hệ rất thân thiết.
Tô Ngự vẫn có chút không yên lòng: “Thiệu Tĩnh Trì, anh ấy… thật sự sẽ không sao chứ…”
Tô Ngự không biết hiện tại Thiệu Tĩnh Trì đang như thế nào, nếu Quan Nghiên Bạch không muốn đi cứu Thiệu Tĩnh Trì thì cậu cũng không còn cách nào khác hết.
Quan Nghiên Bạch lạnh nhạt nói: “Cậu ta sẽ đến tìm cậu, chết thì cũng không xứng để tôi đi thu xác.” Nói xong xoay người đi ra ngoài…
Tô Ngự nhanh chóng đi theo, cậu thấy thái độ của Quan Nghiên Bạch bình tĩnh như thế, cũng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng điều Quan Nghiên Bạch nói là sự thật. Thiệu Tĩnh Trì thật sự sẽ không sao.
“Sao anh biết tôi trốn ở đó vậy?” Tô Ngự tò mò hỏi.
Quan Nghiên Bạch chỉ vào biệt thự đơn lập phía đối diện, nói: “Thấy trên ban công.”
Tô Ngự nghĩ rằng Quan Nghiên Bạch nghe thấy tiếng xe va chạm, sau đó mới nhìn thấy cậu chạy vào biệt thự đối diện từ ban công tầng hai.
Tô Ngự hỏi: “Bây giờ anh đang ở đây à?”
Tô Ngự rất vui vì cậu đã may mắn gặp được Quan Nghiên Bạch ở đây.
Quan Nghiên Bạch: “Ở tạm vài ngày.”
Lúc đó Tô Ngự hoảng sợ tới mức không để ý đến xung quanh, hiện tại mới phát hiện Trương Hà đã lái xe đến khu người giàu có tiếng một thời của thành phố. Nơi này tất cả đồng loạt là những ngôi biệt thự xa hoa sang trọng… Mà cậu hoảng hốt không nhìn đường chạy vào một căn biệt thự đang mở cửa, chẳng trách trong phòng khách lại có một chiếc tủ gỗ lim to như vậy…
Tô Ngự theo Quan Nghiên Bạch vào biệt thự dối diện, biệt thự được trang trí đơn giản mà sang trọng, rất sạch sẽ, ngoại trừ không có điện thì đây là một nơi rất thoải mái.
Trên bàn phòng khách có vài khẩu súng và đạn, còn có cả cây trường đao trước kia Tô Ngự từng thấy. Trên bàn ăn còn một ít thức ăn đã ăn qua và đồ hộp.
Tô Ngự quan sát xung quanh, hâm mộ nói: “Có tiền thật tốt. Nếu không phải tận thế thì chắc cả đời này tôi cũng sẽ không vào được một căn nhà như vậy.”
Quan Nghiên Bạch không để ý đến lời nói thiếu hiểu biết của Tô Ngự, đóng cửa lại rồi ngồi trên sô pha nghịch súng.
Tô Ngự co ro ngồi xuống sô pha bên cạnh, không biết nên làm gì.
“Tôi… Tôi nghe Thiệu Tĩnh Trì nói anh rời đi là vì không tìm thấy vị hôn thê của mình trong tù sao?” Tô Ngự chỉ có thể tìm đề tài để nói.
“Ừ.” Quan Nghiên Bạch hờ hững đáp.
Tô Ngự gượng cười: “Vậy… hiện giờ anh có tin tức gì về cô ấy không?”
Quan Nghiên Bạch: “Không có.”
Tô Ngự thực sự rất hâm mộ với vị hôn thê của Quan Nghiên Bạch, có thể khiến một người đàn ông ưu tú như vậy yêu cô sâu sắc.
“Vậy… Anh có bao giờ nghĩ đến việc… Có thể cô ấy đã bị nhiễm bệnh biến thành cương thi…” Tô Ngự nói một cách cẩn thận. Mặc dù cậu rất sợ Quan Nghiên Bạch sẽ tức giận khi nghe thấy những lời này, nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở Quan Nghiên Bạch sẽ có khả năng này.
Quan Nghiên Bạch lạnh tanh nói: “Biến thành tang thi tôi cũng phải đích thân băm ra.”
Mặc dù Tô Ngự cảm thấy lời nói của Quan Nghiên Bạch có chút kỳ quái nhưng cậu cho rằng tình cảm của Quan Nghiên Bạch đối với vị hôn thê quá sâu đậm, cho nên dù vị hôn thê có trở thành cương thi thì hắn cũng phải tìm được cô, tự tay giết cô, không để cô tiếp tục chịu khổ.
Tô Ngự muốn an ủi Quan Nghiên Bạch nên nói: “Cô ấy nhất định vẫn còn sống.”
Quan Nghiên Bạch: “Đương nhiên như vậy là tốt nhất.”
Tô Ngự cười khổ, cậu không tiếp thu được những lời này cũng không nói ra được câu chúc phúc trái với lương tâm, chỉ có thể im lặng.
Một lúc sau, Quan Nghiên Bạch nhìn cậu một cái, điềm nhiên nói: “Ở đây có nước, cậu có thể đi tắm.”
Cả người Tô Ngự lúc này quả thực là vô cùng lộn xộn và bẩn thỉu, trên quần áo còn có rất nhiều vết máu. Tuy rằng cậu không có tâm trạng đi tắm nhưng sợ Quan Nghiên Bạch ghét bỏ vì bẩn nên hỏi vị trí phòng tắm rồi nhanh chóng vào để tắm rửa.
Lúc đi tắm Tô Ngự vẫn luôn nghĩ về Thiệu Tĩnh Trì. Nếu Thiệu Tĩnh Trì thật sự đã chết thì cậu không thể làm được gì cho hắn. Có lẽ ngay cả việc đi thu thập xác cho hắn cũng không làm được. Tô Ngự cảm thấy rất khổ sở khi nghĩ đến điều này…
Khi nhà tù bị cương thi tấn công, Thiệu Tĩnh Trì đã không bỏ rơi cậu đang ngủ say mà gọi cậu dậy dẫn cậu chạy trốn. Dọc đường còn bảo vệ cậu tốt đến thế. Lần này Thiệu Tĩnh Trì gặp nạn ở trung tâm thương mại mà Tô Ngự lại không nhảy ra khỏi xe để cứu hắn mà còn cam chịu bị Trương Hà đưa đi. Tuy rằng cậu hiểu rõ mình rất yếu đuối, chỉ là một người bình thường, nếu như ngay cả người mạnh như Thiệu Tĩnh Trì cũng không thoát ra được cậu qua đó đồng nghĩa với việc đi tìm chết, nhưng cậu biết ý nghĩ thực sự của bản thân. Giây phút đó cậu chỉ muốn chạy trốn chỉ muốn sống sót, nên trong giây phút đó cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc quay trở lại…
Cậu là một kẻ hèn nhát. Nước từ vòi hoa sen không ngừng tuôn xuống từ trên đầu, Tô Ngự đứng trong nước che mặt không kìm được nước mắt. Áy náy đối với Thiệu Tĩnh Trì, cũng như khinh bỉ đối với chính bản thân mình.
Cậu thật lòng hy vọng những gì Quan Nghiên Bạch nói là sự thật, Thiệu Tĩnh Trì sẽ không sao. Chỉ có như vậy cậu mới có thể được giải thoát, cho dù lúc đó Thiệu Tĩnh Trì trách cậu bỏ trốn, thậm chí chán ghét cậu vứt bỏ cậu, Tô Ngự cũng sẽ thừa nhận.
Mãi đến khi tắm xong định thay quần áo, Tô Ngự mới nhớ tới ba lô đựng quần áo của cậu vứt ở trên xe, trong phòng tắm cũng không có khăn khô…
Tô Ngự nhìn chằm chằm quần áo bẩn thỉu dính đầy máu bùn trên mặt đất, tuy rằng hiện tại là thời kỳ đặc thù, nhưng nếu mặc lại quần áo này thì coi như việc tắm rửa là vô ích…
Tô Ngự mở nửa cửa phòng tắm, thò đầu ra gọi Quan Nghiên Bạch trong phòng khách, muốn hỏi mượn quần áo của Quan Nghiên Bạch để mặc.
Căn biệt thự này rất rộng, phòng tắm cách phòng khách một lối đi nhỏ. Tô Ngự không dám lớn tiếng, sợ bên ngoài có cương thi đi lang thang, cho nên sau khi cậu gọi mấy lần mà Quan Nghiên Bạch đều không trả lời thì cậu đành bỏ cuộc.
Có lẽ Quan Nghiên Bạch không nghe thấy. Tô Ngự đoán trong phòng chủ nhân của căn biệt thự này có thể sẽ còn sót lại ít quần áo nên muốn thử vận may.
Bởi vì bên ngoài trời nhiều mây, trong biệt thự không có đèn nên phòng tắm vô cùng tối. Tô Ngự mở cửa đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ của lối đi nhỏ. Cậu sợ tới mức trượt chân và ngã dập mông xuống sàn đá cẩm thạch…
Toàn thân Tô Ngự trần truồng, hai chân dang rộng ngã trên mặt đất, ngồi bệt xuống đất nhe răng trợn mắt vì đau mông…
Quan Nghiên Bạch đến gần Tô Ngự, ánh đèn pin vừa lúc chiếu vào giữa hai chân của Tô Ngự, cậu nhỏ mềm mềm trắng nõn đang co lại ở đó vì đau đớn, yếu ớt đáng thương.
Tô Ngự vội đứng dậy, nhưng vì chân trần còn ướt, trên sàn đá cẩm thạch lại rất trơn trượt cho nên cậu đứng không vững nhào vào lồng ngực của Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch vươn tay đỡ lấy eo Tô Ngự, lòng bàn tay vừa vặn dừng ở bờ mông tròn trịa của Tô Ngự, hắn nhàn nhạt nói: “Khỏa thân, cho tôi xem?”
Mặt Tô Ngự nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ: “Không… Không phải… Quần áo của tôi để ở trên xe hết rồi…”
Quan Nghiên Bạch khẽ cười, trực tiếp khiến Tô Ngự ngây dại.
Quan Nghiên Bạch: “Trong tù, không phải luôn nhìn trộm tôi sao?”
Lần này Tô Ngự xấu hổ đến mức đỏ cả cổ, không ngờ Quan Nghiên Bạch lại biết cậu nhìn lén hắn.
Quan Nghiên Bạch: “Không ngừng nhào vào lồng ngực tôi, chằng phải vì muốn quyến rũ tôi sao?”
“Tôi… Tôi…” Tô Ngự xấu hổ không nói nên lời.
Quan Nghiên Bạch vươn tay bế Tô Ngự lên, sau đó đi đến phòng ngủ đá văng cửa ra, ném cậu lên giường. Quan Nghiên Bạch cúi xuống đè lên người cậu…
Hơi thở nóng bỏng của Quan Nghiên Bạch phả vào mặt Tô Ngự, Tô Ngự chỉ cảm thấy cả người rạo rực…
“Cậu còn biết xấu hổ sao? Không phải lúc ở dưới thân tên Husky kia kêu rất dâm à?”
Thân dưới của Quan Nghiên Bạch áp vào đùi Tô Ngự, Tô Ngự có thể cảm giác được nơi đó đã phồng lên, rất cứng và nóng.
Tô Ngự vòng tay ôm lấy cổ Quan Nghiên Bạch, mặt đỏ bừng nói: “Tôi… Tôi ở dưới thân anh cũng có thể…”
“Thật dâm đãng, đúng là trời sinh thích bị đàn ông làm.” Quan Nghiên Bạch nói xong véo nụ hoa của Tô Ngự.
Tô Ngự không nhịn được run rẩy…
Trái tim cậu đập dữ dội, cả người nóng lên vì động tình. Cậu có nằm mơ cũng không thể ngờ được có ngày mình sẽ làm tình với Quan Nghiên Bạch. Hơn nữa còn là Quan Nghiên Bạch chủ động, cũng không ngờ Quan Nghiên Bạch trên giường và dưới giường lại khác nhau đến vậy, miệng đầy lời cợt nhả.
Quan Nghiên Bạch chỉ hơi hơi nhéo đầu ti cậu thôi đã khiến cậu tê dại từ ngón chân lên đến tận đỉnh đầu. Cậu bé giữa hai chân dựng thẳng lên, còn chảy ra một chất lỏng trong suốt. Cửa sau cũng không nhịn được mà co rút, thèm muốn Quan Nghiên Bạch đâm vào…
Đến cậu cũng không khỏi muốn mắng mình một câu: Dâm đãng!
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không biết bây giờ bé thụ có làm các bạn cảm thấy khó chịu hay không. Nhưng lúc đầu, cảm tình của họ chưa được hình thành, mọi người rất ích kỷ và chỉ lo lắng cho bản thân. Nhưng về sau tình cảm sâu đậm thì sẽ sống chết có nhau ~
Dù sao thiết lập nhân vật bé Tô là đặt tính mạng lên hàng đầu, sẽ rất vô lý nếu viết cậu ấy dũng cảm quên mình để cứu bé công Thiệu, phải không ~
Chương tiếp theo bé công Quan được ăn thịt, thật ra hắn đã thèm ăn bé Tô từ lâu rồi ~
Còn về công 3 công 4, mấy chương nữa sẽ được lên sân khấu liền.