Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 47



        Đầu học kỳ mới, ai cũng đã trở thành học sinh năm hai. Sau phân ban khoa học và nghệ thuật tự do, lớp thứ ba là lớp mỹ thuật, nhưng học sinh trong lớp không thay đổi nhiều. Lâm Tư Tranh và Hứa Diệc Hàm vẫn đang học lớp ban đầu, trong khi Hạ Đình và Lâm Yến chính thức học lớp nghệ thuật.
  Lâm Tư Tranh vẫn đi học cùng Trương Chu. Nói cũng lạ, mặc dù Hạ Đình không còn đi xe máy đến trường như năm trước nhưng Lâm Tư Tranh hiếm khi thấy Hạ Đình ở trạm xe buýt.
  Sau đó, nàng hỏi Lâm Yến, được biết bây giờ Hạ Đình đến trường rất sớm. Khi cô đến thì sẽ học bài.
  Nhưng mà, Lâm Yến không dám nói trước mặt Hạ Đình nữa, nói ra cũng không biết tại sao mình lại bị đánh.
  Ngay khi Lâm Tư Tranh và Trương Chu đi tới cổng trường, hai người nhìn thấy bức tranh khổng lồ được treo ở phía bên phải của bảng thông báo khuôn viên trường, chiếm cả một bảng thông báo. Nơi này từng là nơi trường công bố danh sách học sinh nghệ thuật học kỳ trước.
  Hôm nay bọn họ đến sớm nên không có quá nhiều người, nhưng ai đi qua cũng không khỏi dừng lại ở đó.
  Trước khi đến gần, Lâm Tư Tranh nhận ra cái gì thì tim đập thình thịch.
  "Giải nhất, đây là giải nhất thành phố!"
  "Ai vẽ, chết tiệt, để tớ xem, bức tranh này rất tuyệt, thật là tranh sao?!"
  "Ai vẽ ?"
  "???Ai??"
  "Hạ Đình vẽ, thật là Hạ Đình vẽ? Cậu ấy đi dự thi sao?"
  Khi Lâm Tư Tranh nghe thấy tên Hạ Đình, nàng tình cờ đến trước bảng thông báo. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy bức tranh này, người mẫu rõ ràng là chính nàng, nàng quen thuộc ở mọi nơi, nhưng thật khác biệt.
  Thực sống động.
  Bức tranh của Hạ Đình đặc biệt phù hợp với các học sinh cao trung đang phát triển về chủ đề này.
  Có thật không!
  Lâm Tư Tranh biết Hạ Đình là giỏi nhất! Nàng biết nàng sẽ nhìn thấy bức tranh này trên bảng thông báo!
  Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Lâm Tư Tranh là nói cho Hạ Đình biết tin tốt.
  Trương Chu phấn khích: "Hạ Đình thực sự giành được giải thưởng. Bức tranh này thực sự rất tuyệt. Hạ Đình lợi hại thật đấy."
  Lâm Tư Tranh muốn hét lên, nàng dời tầm mắt xuống liền nhìn thấy thanh thông tin bên dưới.
  Thí sinh: Hạ Đình
  Người mẫu: Lâm Tư Tranh
  Tên của hai người đặt cạnh nhau.
  Lâm Tư Tranh rất vui vì mọi người tự hào nói thực lực Hạ Đình như thế nào, Trương Chu liền đưa nàng đến tòa nhà dạy học: "Sau khi học xem tiếp, xem đi xem lại cũng không muộn."
  Lâm Tư Tranh miễn cưỡng liếc nhìn tên Hạ Đình một lần nữa, đi theo Trương Chu vào khu dạy học.
  Không sao, kết thúc tiết học sớm rồi chạy đi xem hẳn cũng không muộn.
  Buổi sáng hôm nay tự học, trong đầu Lâm Tư Tranh đã nghĩ quá tốt, hình phạt của Hạ Đình rốt cuộc có thể tiêu trừ!
  Hạ Đình có biết tin vui không? Nàng thực sự nóng lòng muốn tan lớp nhanh để nói với cô.
  Trương Chu cười nhạo nàng: "Làm sao vậy, trông cậu vui vẻ gấp trăm vạn lần người đoạt giải a."
  Tất nhiên, Lâm Tư Tranh vùi mặt vào cuốn sách không ngừng cười, Hạ Đình có được vinh dự như vậy nàng mừng cho cô.
  Ngoài ra, nàng biết tất cả các giáo viên đã loại bỏ thành kiến và thay đổi quan điểm của họ đối với Hạ Đình.
  Nàng không còn phải nghe mọi người nói về Hạ Đình, luôn dùng cái loại sợ hãi cùng hiểu lầm đó để nói Hạ Đình xấu xa như thế nào.
  Lâm Tư Tranh muốn mọi người biết--
  Hạ Đình của nàng là một người tốt còn rất lợi hại.
  Cuối cùng, khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên. Lâm Tư Tranh chạy ra ngoài, Trương Chu đuổi theo hét lên: "Chạy chậm lại, Tư Tranh! Chờ tớ với, tốc độ này cậu không tham gia môn thể thao chạy nước rút thì tiếc lắm đó——"
  Lâm Tư Tranh đã lao đến cầu thang tiếp theo.
  ...
  Khi giờ học kết thúc, Hạ Đình từ trong sổ từ vựng nhìn lên, nhìn thấy Lâm Yến đang nằm cạnh bàn cô, nhìn cô với ánh mắt khiến cô nổi da gà.
  Hạ Đình:?
  Bởi vì Hạ Đình muốn tiết kiệm thời gian làm câu hỏi, cô thường ăn sáng trong lớp. Nơi lớp học của cô cách xa nhà ăn nên lười đi, tất nhiên là trừ việc Lâm Tư Tranh giao bữa sáng.
        “Nếu cậu có chuyện muốn nói thì cứ nói đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.” Hạ Đình gõ bút lên trán Lâm Yến, “Cậu không cần mắt nữa đúng không?"
  Nghĩ lại, xem ra đã lâu không mất bình tĩnh, từ khi gặp Lâm Tư Tranh, cô không muốn nàng thấy cô cáu kỉnh.
  Lúc này, sự ngưỡng mộ của Lâm Yến đối với Hạ Đình giống như nước sông dâng trào: "Đại tỷ! Chị đoạt giải rồi!"
  Hạ Đình trả lời rất đơn giản: “Ân.” Cô đã biết chuyện này.
  Lúc Hạ Đình đến trường, trên bảng thông báo không có ai, cô nhìn bức tranh dán trên bảng thông báo .
  So với chữ to bên trên nói Chúc mừng Hạ Đình đoạt giải nhất cuộc thi thành phố, cô quan tâm đến cái tên bên dưới hơn.
  Thí sinh: Hạ Đình
  Người mẫu: Lâm Tư Tranh
  Qua lớp kính trong suốt, Hạ Đình sờ lên hai cái tên.
  Đây là lần đầu tiên tên của cô và Lâm Tư Tranh gần như vậy.
  Thật tuyệt.
  Thật đáng để tham gia cuộc thi này. Hạ Đình có thể nghĩ đến tên mọt sách trông hạnh phúc sau khi nhìn thấy bức tranh này.
  Chỉ nghĩ đến đây, khóe môi không khỏi cong lên.
  "Giải nhất! Giải nhất! Đại tỷ!" Lâm Yến kích động vỗ bàn, "Giải nhất sao mà bình tĩnh như vậy! Chị có biết số tiền thưởng là bao nhiêu không? Có biết không? Ba ngàn tệ!"
  Hạ Đình nhếch miệng: "Nhiều?"
  Lâm Yến im lặng.
  Được rồi, em thực sự không nên nói đến tiền trước một người giàu như chị, người ở nhà không có gì ngoài tiền.
  “Tránh ra đừng quấy rầy tôi.” Hạ Đình lại cầm sách bài tập lên, trên bàn lấy ra một cái bánh nhỏ bắt đầu ăn, “Nếu lại làm phiền tôi, tôi sẽ để Hứa Diệc Hàm dẫn cậu đi ăn thịt bò mềm. "
  Lâm Yến: "..."
  -------------------------
  Khi Lâm Tư Tranh chạy đến bảng thông báo, bên trong đã bị học sinh bao quanh. Bây giờ mọi người đã đến trường, nhìn thấy một bức tranh lớn như vậy được đăng trên bảng tin tự nhiên gây ra khá nhiều xôn xao.
  Có quá nhiều người. Lâm Tư Tranh chỉ có thể thấp giọng nói: “Bạn học nhường đường, xin nhường đường.” Vừa nói, nàng vừa cẩn thận đi vào bên trong.
  Quả nhiên, mọi người đến xem bức tranh này.
  Có thể do sự chú ý của mọi người đổ dồn vào bức tranh này nên họ không nhận ra nhân vật chính trong bức tranh đã đến.
  Trương Chu thở hổn hển đi theo phía sau, chưa kịp thở thì đã thấy Lâm Tư Tranh tiến vào trong đám người rồi.
  Cô oán giận: "Tư Tranh, cậu có thể đừng nóng lòng như vậy không--"
  Nhiều học sinh lớp nghệ thuật cũng đến xem, Lâm Tư Tranh nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, tất cả đều là người vẽ ở studio trong kỳ nghỉ hè.
  Nàng đang đứng trong đám đông, có thể nghe thấy mọi người tự nhiên thảo luận.
  "Trời ạ, Hạ Đình vẽ đẹp nhỉ? Thay đổi cách nhìn của tớ về cậu ấy một chút rồi."
  "Giải nhất, lợi hại thật, cuộc thi thành phố lần này đã chọn người từ các trường khác nhau. Thật sự quá nổi bật rồi".
  "Cậu mù quáng dùng thành ngữ gì vậy? Người khác nổi bật không được sao? Có thể đuổi kịp cậu ta sao? Trình độ không giống nhau chút nào."
  "Không phải gần đây Hạ Đình cũng tham gia học tập sao? Cậu ấy đã học tốt rồi. Nhìn lại là thần tiên gì vậy? Người này cũng ưa nhìn, chẳng phải là hoa khôi đi rất gần Hạ Đình sao?".
  "Cậu ấy là hoa khôi học đường, hoa khôi học đường a!"
  Lâm Tư Tranh nghe vậy liền lặng lẽ xõa tóc che mặt, thật sự rất xấu hổ.
  Lúc này, nàng cũng nghe thấy những giọng nói khác.
  "Sẽ không có chuyện bên trong đấy chứ, ai mà không biết Hạ gia là gia tộc giàu có lại có thế lực, chỉ cần tìm người vẽ cho cậu ấy liền giao là được."
  "Mọi người thực sự tin Hạ Đình có thể tốt lên sao? Chẳng phải được thứ này thì những hình phạt của Hạ Đình đều có thể xóa sổ để không ai nhớ tới sao?"
  "Không tin Hạ Đình đột nhiên có thể trở nên tốt như vậy, giả mạo."
  Đây rõ ràng là vinh dự mà Hạ Đình tự mình giành được!
  Lâm Tư Tranh trở nên tức giận, nàng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, có một vài khuôn mặt rất lạ, cả nam lẫn nữ, nàng không biết đó là lớp nào.
  Các người không được phép nói những lời như vậy!
  Lâm Tư Tranh vừa muốn nói, liền nghe thấy bên phải nàng có giọng nói.
  "Cậu câm mồm lại cho tôi đi! Cậu biết gì mà nói Hạ Đình của chúng ta như vậy?"
  Lâm Tư Tranh ngạc nhiên nhìn lại, hóa ra là bạn học trong lớp nghệ thuật.
  Các bạn học nam này đã chứng kiến ​​Hạ Đình học tập chăm chỉ sau khi trở thành lớp trưởng, vẽ rất tốt trong kỳ nghỉ hè.
   "Chúng ta đã tận mắt quan sát Hạ Đình vẽ, các người biết gì mà nói! "
  "Nếu không thì các người có được vinh dự này không. Sáng nay đến trường quên đánh răng đúng không?"
  Nam sinh nói chuyện phiếm nói, "Yo? Vẫn là Hạ Đình tuyệt nhất khi trở thành người giám sát của một lớp mỹ thuật, phải không?"
  Những người gần đó la ó.
  "Chậc chậc, lợi hại thật, cậu ấy không phải chỉ là giám sát viên của lớp nghệ thuật sao, tôi thực sự rất coi trọng cậu ấy hahahaha."
  "Làm sao vậy, cậu muốn cái gì? Học sinh như vậy không phải vừa muốn đánh người sao?"
  Nam sinh lại nói: "Này, đừng nói như vậy nữa. Chúng ta phải làm gì khi Hạ Đình rất thích học lại đem những học sinh lớp nghệ thuật này ra ngăn cản chúng ta nói chuyện?"
  Nam sinh vừa nói xong mấy bạn nam trong lớp nghệ thuật không khỏi muốn lôi người ta. Nhưng có thể làm được gì đây? Đông người như vậy làm ầm ĩ sẽ vào văn phòng. Không ai giúp được.
  Các bạn học nghệ thuật nghiến răng tức giận, nam sinh nói chuyện đang đắc thắng định nói gì đó, lại bị va chạm loạng choạng suýt ngã xuống đất.
  “Con mẹ nó đứa nào!” Giọng hắn giận dữ, vừa ngẩng đầu liền phát hiện một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang đứng trước mặt, không biết tại sao vừa rồi lại có sức lực như vậy.
  Nhìn thoáng qua, hắn cảm thấy quen thuộc. Nhìn sơ qua, đây không phải là người Hạ Đình vẽ sao?
  Yo? Tiểu bạch thỏ?
  Khóe miệng nam sinh câu lên.
  Trương Chu thấy hắn vươn tay đến chỗ của Lâm Tư Tranh, ở bên ngoài lo lắng hét lên: "Cẩn thận, Tư Tranh!"
  Ngày càng nhiều học sinh đến xem, tạo thành một vòng tròn bên trong, Trương Chu không thể chen vào.
  Lâm Tư Tranh tức giận trừng mắt nhìn hắn, mặc dù không cao bằng con trai nhưng cũng không yếu ớt chút nào, khi nam sinh vươn tay định nắm lấy vai nàng thì nàng nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn về phía trước. Cắn vào cánh tay hắn.
  "A a a a a a! Đồ khốn kiếp thả tôi ra!" Nam sinh không ngờ Lâm Tư Tranh yếu ớt lại cắn mạnh như vậy, đột nhiên hét lên một tiếng.
  Lâm Tư Tranh không buông tha, dậm lên chân hắn, nếu bây giờ nàng có hai quyển sách trong tay, nàng sẽ bỏ một quyển vào miệng hắn, quyển còn lại tát một cái vào đầu hắn.
  Trương Chu ở bên ngoài sững sờ nhìn.
  Nhất thời quên mất cô nên ngăn Lâm Tư Tranh đừng cắn hay cổ vũ cho Lâm Tư Tranh.
  Không, không đúng.
  Chuyện này quá vi diệu rồi.
  Lâm Tư Tranh tốt bụng bây giờ lại ra tay ác như thế? Ôi chúa ơi.
  Những học sinh xung quanh nghĩ Lâm Tư Tranh phải là người bị bắt nạt, bây giờ tình hình đảo ngược một chút, họ hơi sững sờ. Ngay khi bạn của nam sinh đi qua, một số người đã bị nam sinh trong lớp nghệ thuật xô ngã.
  Giọng của giám thị Tiếu đến từ bên ngoài đám đông.
  "Làm gì vậy! Làm gì vậy! Hả?!"
  Giám thị Tiếu đi tới, đám người đang xem đột nhiên tản ra một khoảng trống, lúc này Lâm Tư Tranh vẫn chưa buông miệng ra, giống như một con dã thú nhỏ mất bình tĩnh, chờ Hạ Đình tới xoa chính mình.
  Giám thị Tiếu sửng sốt một lúc, nói: "Kéo hai người này ra cho tôi!"
  Trương Chu tỉnh táo lại, xông vào giữ chặt Lâm Tư Tranh: "Tư Tranh, Tư Tranh! Giám thị Tiếu tới, buông ra."
  Trong miệng Lâm Tư Tranh có mùi máu, nàng chỉ trừng mắt nhìn nam sinh rồi lùi lại.
  Nam sinh cảm thấy mình không ổn.
  “Hai người vừa đánh nhau, đừng lên lớp. Lên văn phòng kiểm điểm cho tôi!” Giám thị Tiếu nhận ra Lâm Tư Tranh, sắc mặt đen lại. “Các học sinh khác, đi cho lão sư chủ nhiệm của lớp hai người này đến đây! "
  Trương Chu: Trời ạ, xong rồi.
  Phải làm sao, cô không thể nói là do người khác gây ra, nhưng mọi người đã nhìn thấy Lâm Tư Tranh cắn nam sinh như thế nào rồi.
  Mặc dù nhóm người kia khiêu khích trước nhưng họ không làm gì cả.
  Tìm lão sư có ích không? Vô dụng thôi. Tìm Hạ Đình có ích không? Trương Chu không nghĩ có ích nhiều, Giám thị Tiếu đã nhìn thấy tất cả.
  Cô cũng vào văn phòng, thật rắc rối.
  Nguyên nhân chính là không có lý do.
  Tay nam sinh có đánh không?
  Không.
  Lâm Tư Tranh có đánh không?
  Có.
  Nhân tiện cũng dùng miệng cắn người ta.
  Ah, ah, ah, đó là lần đầu tiên Lâm Tư Tranh đánh nhau!
  Trương Chu không khỏi nhìn trời, đây rốt cuộc là chuyện gì.
  Tác giả có chuyện muốn nói: Lâm Tư Tranh nổi trận lôi đình: Ta cắn! Ta cắn Hừ hừ.
  Không ai được phép nói xấu Hạ Đình của ta!