Lúc này Lâm Tư Tranh không biết tâm lý Hạ Đình hoạt động mãnh liệt như vậy.
Kỳ thật, bản thân nàng vẫn còn ở trong mây sương, nàng có thể cảm nhận được sự ôn nhu của Hạ Đình đối với mình, sợ nước tràn ra miệng, Hạ Đình cũng đưa tay chống cằm nàng.
Hạ Đình coi nàng giống như bảo bối vô cùng nâng niu, sợ một chút bất cẩn sẽ khiến nàng đổ vỡ.
Lúc này ánh mắt của đám học sinh xung quanh hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hai người, Lâm Tư Tranh và Hạ Đình như đã nhập vào nhau trong một tấm kính trong suốt, ngăn cách với mọi thứ xung quanh.
Nguyên nhân chính là ánh mắt Hạ Đình vừa lướt qua những người gần đó.
Nhìn cái gì??
Những bạn học bên cạnh rùng mình chỉ biết nhìn loanh quanh, rồi thầm thở dài.
Lâm Tư Tranh nuốt nước bọt, mặt đã hơi nóng, nàng chớp chớp mắt, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn: "Cậu cũng uống đi."
Hạ Đình nhìn chai nước duy nhất trong tay.
Chỉ là chai nước này, Lâm Tư Tranh mới uống hai hớp, nhưng cũng là nước mà nàng uống, môi chạm vào miệng chai.
Chai nước có hơi thở, hương vị của nàng.
Tim Hạ Đình không tự chủ được nhảy lên, nhưng ngữ khí lại cứng rắn: "Sao, cậu muốn tôi uống cùng cậu?"
Ah ah ah chết tiệt!
Hạ Đình không khỏi tự chửi rủa chính mình, cùng cậu cái quỷ gì? Rõ ràng là cô đang rất hạnh phúc, tại sao lại như có người nợ cô cả vạn tệ a?
Lâm Tư Tranh giống như từ trong mộng tỉnh lại, "A! Tớ.. tớ quên mất, thực xin lỗi, thực xin lỗi, hiện tại tớ mua cho cậu chai khác, được không?"
Mua gì!
Tại sao không để cho mình uống chai nước này? Hạ Đình không phải là không thích mà là rất rất thích.
Nhưng Lâm Tư Tranh không biết, trông rất khó xử, vì vậy nàng định đến cửa hàng để mua nước cho Hạ Đình.
Hạ Đình túm lấy nàng, ném hết gậy cổ vũ trong tay Lâm Tư Tranh vào thùng carton bên cạnh, nhét chai nước khoáng vào tay nàng, cười nhạt nói: “Vậy thì cậu làm giống vừa rồi tôi đã làm đi."
Hạ Đình đang trêu chọc nàng, cô nghĩ da mặt Lâm Tư Tranh mỏng như vậy, nhất định sẽ đỏ bừng, sẽ đẩy cô ra.
Nhưng cô không ngờ bước chân của Lâm Tư Tranh dừng lại.
Nàng cẩn thận mở nắp chai, không chút do dự ngẩng đầu đút cho Hạ Đình. Có sự chênh lệch về chiều cao với Hạ Đình, vì vậy nàng chỉ đơn giản nhón chân lên, ánh mắt tập trung, nhẹ nhàng nói: "Mở miệng ra, ah--"
Giống như đang dỗ tiểu hài tử.
Hạ Đình ngây người mở miệng giống như không biết chuyện gì đang xảy ra, một cái chạm nhẹ vừa ngọt vừa lạnh lướt qua miệng.
Hôm nay, Hạ Đình buộc tóc lên bởi vì sẽ chạy, vì vậy mọi người có thể thấy rõ lỗ tai Hạ Đình đang lặng lẽ đỏ lên cùng với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc của cô.
Cô có làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Các học sinh xung quanh nói: Hạ Đình đây sao? Không phải là luôn đánh nhau, trốn học và nóng tính, không ai có thể đến gần sao?! Đây có còn là Hạ Đình không?
Không còn là Hạ Đình nữa!
Người mặt đỏ bừng đang đút nước cho Hạ Đình, người còn lại thì xấu hổ đến mức đỏ cả tai còn giả vờ nghiêm túc.
Phác Xán Liệt và Vũ Thanh vừa ra khỏi cửa hàng sau khi mua kem que và que cay, họ đã choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Vũ Thanh: "Đại tỷ đỏ mặt? Phác Xán Liệt, nhéo tớ, tớ đang mơ hay là thực vậy?"
Phác Xán Liệt chậm rãi cắn một miếng kem que: "Thật may là Lâm Yến không có ở đây. Tớ chắc chắn đại tỷ có thể khiến chân còn lại của cậu ta mềm ra a."
Vũ Thanh vẫn không chịu thua, nói: "Không thể nào, cậu nhéo tớ nhanh lên, đại tỷ là cô gái uống nước còn có thể đỏ mặt sao? Tớ không tin."
Phác Xán Liệt liền không thương tiếc véo cánh tay Vũ Thanh, Vũ Thanh đột nhiên hú lên như lợn bị chọc tiết.
----------------------------
Và đây.
Hạ Đình uống nước xong, Lâm Tư Tranh bình tĩnh cho uống xong.
Rõ ràng vẫn là nước khoáng lạnh, nhưng Lâm Tư Tranh cảm thấy nóng trên tay. Vốn dĩ nàng muốn hỏi có phải hay không, nhưng lại cảm thấy làm chuyện này quá đáng.
Không phải là hôn gián tiếp rồi sao?
Chúa ơi, tôi vừa làm gì.
Lâm Tư Tranh rõ ràng là quá kích động, nhưng Hạ Đình cũng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Lâm Tư Tranh nói: "Giờ làm gì?"
Hạ Đình đáp:" Làm bài kiểm tra"
Lâm Tư Tranh vui vẻ mỉm cười đáp ứng: "Được". Nàng không thể từ chối yêu cầu gì của Hạ Đình. Bởi vì tâm trí của nàng bây giờ quá hỗn loạn, kiểu sẽ quên đánh trả sau khi bị người khác đấm.
Các sự kiện thể thao trong hai ngày tới không liên quan gì đến họ, Lâm Tư Tranh và Hạ Đình chỉ đăng ký ngày đầu tiên chạy tiếp sức.
Sau khi kiểm tra chân của Lâm Yến, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc thêm vài ngày nữa là sẽ ổn. Nhưng cô không thể dừng lại, cho dù có nhảy một chân, cô vẫn phải xem trận đấu trên sân thể thao.
Kỳ thi tháng thứ hai sắp đến rồi, Hạ Đình vẫn chưa quên mình đã được khen thưởng từ trước, cô đang thành thật học tập trong lớp.
Các học sinh trong lớp nghệ thuật cuối cùng cũng có cơ hội chơi trong đại hội thể thao, về cơ bản không có ai trở lại lớp học, giờ đây trở thành phòng tự học tốt nhất.
Còn một lý do nữa khiến Hạ Đình học hành chăm chỉ, đó là Lâm Tư Tranh cũng đến lớp học nghệ thuật ngồi bên cạnh cô.
Vào cuối ngày của đại hội thể thao, trời có mưa nhẹ vào buổi trưa khiến mọi người lo lắng không biết chặng đua 1000m vào chiều mai có diễn ra như dự kiến hay không. May mà sau giờ nghỉ trưa, trời quang mây tạnh và hội thao được tổ chức như thường lệ.
Không khí ẩm ướt, có mùi của mùa hè.
Lâm Tư Tranh ngồi bên cửa sổ, Hạ Đình đang ngồi bên cạnh nàng. Trong phòng học rộng lớn, chỉ còn lại nàng và Hạ Đình.
Ánh nắng sau cơn mưa vẫn còn rất mờ nhạt, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tình cờ phủ kín bàn học của Hạ Đình và Lâm Tư Tranh.
Một tay Lâm Tư Tranh cầm bút, tay kia chống đầu, âm thanh từ sân chơi trở thành âm thanh nền sống động. Chỉ có Hạ Đình trước mặt, làn da trắng lạnh lẽo lúc này mới như muốn phát sáng, ngay cả lông mày hơi cau lại khi giải đề cũng thanh tú.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm Hạ Đình, quên mất mình phải viết "Cách giải".
Hạ Đình dưới cái nhìn của Lâm Tư Tranh nhìn lên, thấy cảnh này.
Khuôn mặt cô gái nhỏ ngược sáng, từng lọn tóc xoăn nghịch ngợm được phủ một lớp ánh cam. Khóe môi Lâm Tư Tranh cong lên, trong mắt tràn đầy chính mình, thực đẹp.
Nhịp tim Hạ Đình lỡ mất hai nhịp, ngay lúc đó hơi thở của cô ngừng lại.
Nhìn chằm chằm Lâm Tư Tranh hai giây, liền thấy nụ cười của nàng càng thêm rực rỡ, đôi mắt ươn ướt, lông mi dài khẽ động, nhịp tim của Hạ Đình bắt đầu tăng nhanh.
Hạ Đình thấp giọng nguyền rủa bản thân, sau đó lại nhìn Lâm Tư Tranh, thấp giọng nói: "Không phải tôi đã nói với cậu là không được phép nhìn tôi cười như vậy sao?"
Lâm Tư Tranh biết Hạ Đình luôn luôn như vậy.
Nàng vẫn giữ dáng vẻ đó, nhưng Hạ Đình đột nhiên nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, Lâm Tư Tranh cũng không phản ứng kịp.
Bàn tay Hạ Đình ôm sau đầu của Lâm Tư Tranh, kéo nàng vào vòng tay của mình, trong khi tay còn lại giữ Lâm Tư Tranh hôn lên.
Môi rất mềm, ngọt, vì nàng vừa ăn một viên kẹo cam.
Cô chỉ muốn hôn Lâm Tư Tranh một chút thôi. Nhưng môi của tên mọt sách như kẹo bông khiến Hạ Đình có chút không tự chủ được.
Hạ Đình đưa đầu lưỡi phác họa hình dạng môi trên của Lâm Tư Tranh.
...
Mắt Lâm Tư Tranh vẫn mở, quên chớp mắt. Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, thậm chí khiến nàng có chút không phản ứng kịp, nhưng nàng không có bất kỳ động thái nào đẩy Hạ Đình ra.
Lông mi dày run lên, Lâm Tư Tranh cảm giác được môi Hạ Đình rất ấm áp, vừa định nhắm mắt lại, đột nhiên Hạ Đình buông ra.
Lúc này Hạ Đình trông còn bối rối hơn cả Lâm Tư Tranh.
Sau khi nhận ra mình thực sự muốn có hành động tiếp theo, cô lập tức dùng lý trí duy nhất để thả Lâm Tư Tranh ra.
Không thể tiếp tục, đây không phải là thời điểm để tiếp tục.
Đột nhiên Hạ Đình từ chỗ ngồi đứng lên, vừa định đi ra ngoài, lại dừng lại.
Không đúng.
Tại sao mình lại rời đi? Đi đâu?
Không phải học trong lớp học của mình sao?
Hạ Đình rốt cục khôi phục lý trí lần thứ hai, cực kỳ cứng ngắc ngồi xuống, khuôn mặt thẳng tắp, khô khốc nói với Lâm Tư Tranh: "Vừa rồi không có gì xảy ra!"
Hạ Đình vừa nói xong liền muốn chọc vào miệng mình.
Cái gì không có gì xảy ra? Mình đang nói cái gì vậy?
Tại sao miệng không nghe? !
Nếu tai Hạ Đình không đỏ, lời nói của cô vẫn có phần thuyết phục, nhưng bây giờ bộ dạng của cô xấu hổ đến đáng sợ trong mắt Lâm Tư Tranh.
Lâm Tư Tranh biết bây giờ Hạ Đình có thể sẽ không dám thừa nhận bản thân, nàng ngoan ngoãn nhìn Hạ Đình không lên tiếng.
Khi Hạ Đình nhìn thấy nụ cười của Lâm Tư Tranh thì càng ngày càng căng thẳng.
Chết tiệt, tại sao, tại sao lại có thể cười ngọt ngào như vậy! !
Sau khi Hạ Đình ngồi xuống, Lâm Tư Tranh vươn tay nắm lấy tay Hạ Đình, cúi người trước mặt cô, sau đó—
Một nụ hôn mang theo hương vị ngọt ngào áp lên môi Hạ Đình.
Lâm Tư Tranh cũng học theo Hạ Đình, đưa đầu lưỡi liếm liếm môi cô, cảm thấy còn chưa đủ, liền cắn nhẹ một cái.
Răng lưỡi xẹt qua môi, Hạ Đình như bị điện giật.
Lâm Tư Tranh liếc mắt một cái, cười nói: "Vậy thì hiện tại đã xảy ra rồi."
Hạ Đình nhìn nụ cười của Lâm Tư Tranh, cảm thấy mình sắp chết.