Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 62



Lại đến thứ Hai, Đỗ Nhược thức dậy lúc tám giờ, tắm rửa sấy tóc rồi gọi Wall-E tỉnh dậy. Chú robot lập tức mở to hai mắt chạy ro ro quanh chân cô, chốc chốc quét dọn bụi bẩn, lát lát lại chạy đi xem cá, có khi chạy đi soi gương. Nó tò mò nhìn vào chú robot màu trắng trong gương, nghiêng đầu qua lại, mắt ánh lên niềm vui thích.

Đỗ Nhược đưa chân đẩy nhẹ nó, Wall-E ngoan ngoãn tránh ra. Cô kéo mở tủ quần áo nhìn lướt một vòng, chọn chiếc áo sơ mi không tay đơn giản nhưng cá tính màu đỏ cam phối với váy đuôi cá màu xanh lam. Tuy màu hơi nổi và chọi tông nhau, nhưng bộ này cô đã mua trọn bộ, nhà thiết kế chuyên nghiệp phối như vậy ắt hẳn có cái hay của nó. Bộ váy áo trên người tao nhã nhưng không thiếu sự năng động, xinh xắn và không chói mắt.

Cô búi tóc thấp, trang điểm nhẹ nhàng, ăn nhanh miếng bánh mì rồi chào Hoan Hoan và Wall-E, vội vàng xuống tầng.

Vừa ra tới chỗ cửa khóa mật mã thì điện thoại di động vang lên, là Dịch Khôn gọi đến.

"A lô? Đàn anh?"

"Anh đang ở giao lộ đường vành đai này." Thỉnh thoảng Dịch Khôn rảnh rỗi sẽ tiện đường đưa cô đi làm. Trước kia cô còn từ chối, sau này cũng quen dần.

"À, được, em lập tức đến ngay."

Cô chạy đến chỗ đỗ xe, kéo cửa ra ngồi ở hàng phía sau: "Cảm ơn đàn anh." Lại chào anh tài xế phía trước. "Chào buổi sáng."

Anh tài xế cười đáp lễ, khởi động xe: "Phó tổng hôm nay đẹp quá."

Đỗ Nhược cười xòa: "Cảm ơn."

Dịch Khôn không nói gì. Đến cột đèn giao thông, anh bỗng cất lời: "Có phải em nên đổi nhà rồi không?"

"Vẫn ở tốt mà." Đỗ Nhược đáp: "Chỗ này cách công ty khá gần, chỉ đi hai trạm tàu điện ngầm thôi."

"Nếu là vì vấn đề tiền thuê nhà, công ty có thể trợ cấp cho em."

"Không phải vì chuyện tiền nong đâu." Đỗ Nhược xua tay. "Em muốn ở cùng bạn em cho đỡ buồn. Với lại, khu vực này không tệ chút nào, tiện cho việc ăn uống đi chơi, đi đâu cũng tiện. Em ở lâu quen rồi."

Dịch Khôn không khuyên nhiều nữa: "Xe công ty cấp cho em đã có rồi, tạm thời không thuê được lái xe, em tự mình lái trước nhé."

"Nhanh vậy sao?" Cô cười tít mắt. "Không cần thuê tài xế đâu, tự em lái. Mai mốt không phải gọi xe đến khu công nghiệp nữa rồi."

Dịch Khôn đưa cho cô xâu chìa khóa.

"Woa, BMW á?" Cô kinh ngạc: "Xem ra công ty chúng ta phất rồi, có thể tăng lương cho em không?"

Dịch Khôn thản nhiên nhìn cô: "Tăng lương bằng anh được không?"

"Nếu anh tăng thật thì dĩ nhiên em nhận thôi." Cô hạ thấp âm lượng: "Hôm nay em có thể lái xe chưa?"

"Ở bãi đỗ xe công ty đấy."

"Cảm ơn ông chủ."

Công ty Khoa học kỹ thuật Nguyên Càn do Dịch Khôn thành lập hai năm trước. Sau khi anh tốt nghiệp hai, ba năm, trong nhóm Orbit có người đến thành phố khác phát triển, có người nóng lòng mua nhà lập gia đình, có người muốn tự mình khởi nghiệp, lần lượt đều nhận tiền hoa hồng rồi giải tán. Chỉ còn lại hai, ba người ở lại tiếp tục xông pha với Dịch Khôn, gây dựng lại sự nghiệp lần nữa.

Khi ấy, Đỗ Nhược mới tốt nghiệp về nước, đang tìm việc làm khắp nơi. Cô không muốn bị quy định nghiêm ngặt của công ty lớn bó buộc, nhưng tiền lương ở viện nghiên cứu thì ít ỏi quá. Muốn tìm một nhóm khởi nghiệp liên quan đến khoa học kỹ thuật thì không gặp được người thích hợp. Rất nhiều người phụ trách chính trong nhóm không rành về chuyên môn, toàn dựa vào phần tiền góp vốn để giành một chỗ đứng. Cô sợ rơi vào tranh cãi phức tạp, càng sợ công ty lớn mạnh rồi thì mình bị lừa. Lúc đó Lê Thanh Hòa đứng ra mời cô đến Nguyên Càn: "Bọn anh cần nhân tài như em."

Tuy rằng công ty mới thành lập nhưng đãi ngộ rất tốt, chia cổ phần, còn cam đoan khi công ty mở rộng quy mô sẽ liên tục tăng lương, biên độ lớn, tần suất cao. Đỗ Nhược có chút khó xử: "Anh Ô không thích em đâu."

Lê Thanh Hòa bảo: "Anh ta làm việc có hơi võ đoán, nhưng cũng vì muốn giữ lợi ích bản thân thôi. Lần nhóm giải tán đã gây đả kích rất lớn nên anh ta thay đổi rất nhiều."

Đỗ Nhược quá đỗi ngạc nhiên, không ngờ Ô Chính Bác lại là người ở lại Orbit. Thế là cô đi gặp Dịch Khôn, trò chuyện đến tận trưa. Ý tưởng và suy nghĩ của hai bên đều phù hợp, độ ăn ý về chuyên môn cũng cao. Thêm phần là người quen, bạn cùng trường nên có cảm giác an toàn, cô quyết định gia nhập.

Ô Chính Bác cũng cam đoan với cô ngay trước mặt Dịch Khôn, mọi người chung tay lập nghiệp, là người một nhà, anh ta sẽ cố hết sức duy trì lợi ích cho cô. Cô có quyền tuyệt đối với thành quả nghiên cứu của mình, ân oán năm xưa cũng xóa bỏ.

Giờ đây, hai năm đã trôi qua, quy mô công ty ban đầu từ bảy, tám người đã phát triển đến bảy, tám mươi người. Đỗ Nhược trở thành phó tổng, tiền lương hằng năm tương đối hậu hĩnh. Đương nhiên, nhận nhiều thì cũng cống hiến nhiều.

Những năm đầu thành lập công ty, tất cả nghiệp vụ như nghiên cứu, thị trường, tiêu thụ, hậu mãi, nguồn nhân lực, phục vụ kỹ thuật không được phân công rõ ràng, mọi việc trong ngoài cô đều phải nhúng tay. Đừng nói là một tuần bảy ngày, suốt cả một năm đều bận tối mặt, không có thời gian nghỉ phép. Cũng vì thói quen ăn uống thất thường lâu dài nên mới bị bệnh dạ dày.

Năm nay tình huống bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, mỗi phòng ban dần dần được lập nên, phân công rõ ràng, chức năng đầy đủ, áp lực đã giảm đi nhiều. Nhưng những vấn đề như nhân viên quản lý tương ứng, nâng cao năng lực, năng suất trao đổi cũng ngày càng trở nên bức thiết, cần phải nhanh chóng xử lý.

Chín giờ bắt đầu làm việc. Đỗ Nhược theo Dịch Khôn ra khỏi thang máy, bước vào văn phòng tầng hai mươi hai. Sáng thứ Hai vẫn họp như thường lệ, Đỗ Nhược rót cho mình ly cà phê rồi đi vào phòng, ngồi xuống vị trí đầu tiên bên tay phải. Trưởng phòng của các bộ phận lần lượt đến.

Dịch Khôn ngồi vào vị trí tổng giám đốc, nghe nhân viên báo cáo tình hình tiến triển công việc của các phòng ban xong mới đặt câu hỏi: "Nội bộ có vấn đề gì không?"

Mấy trưởng phòng đều thưa: "Trước mắt không có gì khó khăn."

Đỗ Nhược vặn nắp bút, lên tiếng: "Bên tôi có một vấn đề."

"Việc gì?"

"Bên bộ phận kỹ thuật hình như không kịp thời nắm bắt được tình huống. Có vài khách quen đã gọi điện than phiền thẳng với tôi về việc bên kỹ thuật đến hiện trường cài đặt hướng dẫn nhưng không biết sửa chữa bảo trì thiết bị của công ty mình thế nào. Sao lại phạm sai lầm cơ bản như vậy?"

Ô Chính Bác vừa nghe đã cau mày nhìn về phía trưởng phòng kỹ thuật: "Là nhân viên nào? Do bộ phận lúc tuyển người có sơ suất, nhận người không đủ năng lực vào làm, hay do bình thường làm việc lười biếng xảy ra sai sót, năng lực nghiệp vụ không theo kịp?"

Trưởng phòng kỹ thuật vội lên tiếng: "Phó tổng Ô, vấn đề này tôi nhất định điều tra rõ ràng, nội trong hôm nay sẽ có câu trả lời xác đáng."

Đỗ Nhược lại bổ sung: "Tôi cho rằng, tất cả đồng nghiệp ở mỗi phòng ban đều cần coi trọng năng lực nghiệp vụ. Tình huống như vậy không thể xuất hiện lần nữa." Cô nhìn về phía Dịch Khôn. "Sau khi xảy ra chuyện này, cuối tuần vừa rồi tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy nên thực hiện cơ chế sát hạch định kỳ cho mỗi phòng. Năng lực căn bản của nhân viên không qua được kiểm tra sẽ gây ảnh hưởng xấu cho công ty."

Dịch Không đồng ý, anh cũng đã sớm có ý này: "Chuyện này giao cho phòng nhân sự."

Trưởng phòng nhân sự gật đầu: "Vâng, bộ phận nhân sự sẽ mau chóng nghĩ ra một hệ thống sát hạch hợp lý."

"Được."

Sua khi cuộc họp kết thúc, Đỗ Nhược về phòng xử lý vài phần hồ sơ rồi chuẩn bị đến khu công nghiệp. Trọng tâm công việc của cô vẫn nằm ở bộ phận nghiên cứu phát triển.

Thu dọn xong đồ đặc vừa định rời đi thì Phó Tịnh - trưởng phòng tiêu thụ đã gõ cửa: "Phó tổng."

"Hử? Có việc gì không?"

Phó Tịnh ra vẻ khó xử, ngại ngùng cười với cô: "Là như vậy, tháng này bên phòng em đang tiến công vào Vạn Hướng. Công ty này có quan hệ hợp tác chặt chẽ với các doanh nghiệp nhà nước, nếu thành công sẽ trở thành cầu nối, mang đến lợi ích đặc biệt cho công ty mình. Lần này em không cử nhân viên mà đích thân cùng phó phòng liên hệ với họ gần một tháng nay, nghĩ hết cách nhưng vẫn không thành. Tuần trước, phó giám đốc mảng thu mua hàng của công ty Vạn Hướng vô tình biết được chị là cấp trên của em. Gã nói gã biết chị, bảo muốn chị đến nói chuyện với gã... Phó tổng, chuyện này..."

Đỗ Nhược lấy làm lạ, cô chưa từng tiếp xúc ới công ty Vạn Hướng, không biết đối phương sao lại điểm danh đòi gặp mình. Nhưng quả thật Vạn Hướng có mạng lưới các mối quan hệ rất mạnh, nếu có thể thành công, sẽ mang đến nhiều lợi ích cho Nguyên Càn.

"Được rồi, chị đi với em."

"Cảm ơn phó tổng!" Phó Tịnh hớn hở ra mặt.

Đỗ Nhược mỉm cười lắc đầu. Công ty họ tuổi đời còn trẻ, nhân viên cũng vậy, chia bình quân số tuổi ra đều chưa đến hai mươi lăm. Trưởng phòng Phó Tịnh này vừa tốt nghiệp được hai năm, trạc tuổi Đỗ Nhược, làm sao có nhiều kinh nghiệm, chỉ có thể gắng gượng dựa vào cô thôi.

Đỗ Nhược lái xe qua hai khu trung tâm thương mại lớn, đi thang máy đến công ty Vạn Hướng ở tầng hai mươi bốn. Phó Tịnh dẫn cô đến văn phòng phó giám đốc, khẽ gõ cửa, đối phương ngẩng đầu lên.

Không ngoài dự tính, quả nhiên là Quách Hồng, người quen cũ của cô.

Đỗ Nhược đi vào cười nói: "Hóa ra là phó giám đốc Quách, tôi đã đoán chắc là bạn cũ đây mà."

Quách Hồng hơn ba mươi tuổi, dáng vóc trung bình, tướng mạo tầm thường, thấy cô liền cười đon đả: "Cô Đỗ lại thăng chức rồi à? Bạn cũ muốn gặp mặt chẳng dễ chút nào."

Vừa nói gã vừa chìa tay ra với cô. Đỗ Nhược bắt tay gã, thế nhưng gã cứ cầm mãi không buông: "Ôi chao, bây giờ bàn việc hợp tác mà ngay cả bản thân cũng không cần xuất hiện nữa, chỉ cử nhân viên đến gặp tôi."

"Sao lại nói vậy? Anh muốn ôn chuyện cũ thì gọi thẳng cho tôi, ai lại hành hạ mấy chị em gái trong công ty chúng tôi cực khổ thế." Đỗ Nhược vừa nói vừa quay đầu nhìn Phó Tịnh. "Phó giám đốc Quách là bạn cũ của chị, ban đầu hợp tác với anh ấy, Nguyên Càn chỉ mới mười mấy người thôi. Anh ấy đã chiếu cố rất nhiều."

"Hai bên cùng có lợi mà. Sản phẩm của công ty cô rất tốt, cũng đã giải quyết vấn đề khó khăn giúp tôi. Nào, qua đây ngồi đi." Quách Hồng nằm tay Đỗ Nhược, tay kia còn kéo chặt cánh tay cô.

Hôm nay Đỗ Nhược mặc áo không tay, bàn tay đàn ông nắm lấy cánh tay trần của cô nóng hôi hổi. Năm xưa cô giao thiệp với người này đã biết gã là người không có chừng mực, nhưng có việc cầu cạnh nên phải bấm bụng chịu thiệt. Cô giữ gương mặt tươi cười, nhận lấy tách trà gã đưa đến.

"Cô Đỗ lên phó tổng rồi hả? Hì hì, người xinh lại giỏi, thành công của Nguyên Càn chắc có một nửa là công lao của cô rồi nhỉ."

"Không dám nhận." Đỗ Nhược không thích kiểu soi mói trong lời nói của gã, chuyển đề tài: "Không phải phó giám đốc Quách cũng thăng chức rồi sao?"

"Tôi nhảy việc, làm sao so sánh được với cô một tay gây dựng sự nghiệp chứ? Khi đó tôi đã nhìn ra công ty cô tương lai đầy triển vọng, quả nhiên càng làm càng phất, sớm muộn cũng trở thành tên tuổi lớn cho xem."

"Phó giám đốc Quách nói đùa rồi."

Hai người nói chuyện nửa giờ, không hề nhắc đến việc chính, vậy mà đối phương lại đồng ý hợp tác. Lúc tiễn Đỗ Nhược ra cửa, gã lại bắt tay cô, tay kia còn vỗ về bắp tay để trần của cô. Đỗ Nhược mỉm cười chào tạm biệt, đến khi đi vào thang máy sắc mặt mới trở nên lạnh lùng.

Phó Tịnh không tinh ý, chưa phát hiện ra điều này, còn khen ngợi: "Vẫn là phó tổng lợi hại, chỉ cần ra mặt đã lấy được mối làm ăn mà bọn em cày cuốc cả tháng nay rồi." Nói xong lại thở dài: "Ôi, xã hội này quan trọng mặt mũi và quen biết quá. Chị là người quen cũ của gã, vừa xuất hiện liền giải quyết êm xuôi. Bọn em không quen, có tỏ ra chuyên nghiệp cỡ nào cũng vô ích."

Đỗ Nhược trầm mặc không lên tiếng. Cô cũng ra xã hội rồi mới biết thực tế tàn khốc này. Có thực lực thì khỏi phải lo, lời này lý tưởng quá rồi. Bước vào xã hội mới phát hiện, quan hệ khác hàng và năng lực kinh doanh cực kỳ quan trọng, nhất là những công ty nhỏ đang trong quá trình phát triển.

Nhưng nghĩ đến bàn tay Quách Hồng lợi dụng vỗ lên vai mình, cô thật sự vô cùng khó chịu. Xuống bãi độ xe, cô giao chìa khóa cho Phó Tịnh, bản thân ngồi ở hàng sau nhắm mắt dưỡng thần.

Hồi đại học cô cho rằng cuộc sống rất mệt mỏi rất cực nhọc, ra xã hội mới biết cuộc sống càng mệt nhọc càng gian khổ hơn. Cô cũng muốn chuyên tâm làm việc trong viện nghiên cứu, sông như thời đi học. Nhưng lương ở viện nghiên cứu ba cọc ba đồng, căn bản không đủ nuôi cả nhà. Còn khởi nghiệp thì phải chấp nhận đủ mọi chuyện, từ xã giao đến nhân sự, mỗi chuyện đều khiến người ta mỏi mệt.

Nhưng trên đời nào có chuyện mười phân vẹn mười.