Đỗ Nhược chạy đi xem thử, thấy cửa phòng Cảnh Minh đóng kín, muốn gõ cửa lại sợ anh đang ngủ. Trời sáng choang, cô mang tâm sự nặng nề làm việc nhà. Hơn nửa giờ sau, Cảnh Minh mở cửa bước ra.
Nhà Đỗ Nhược không có món ăn sáng đặc biệt gì, chỉ có đồ ăn thừa qua đêm hâm nóng lại bưng lên làm bữa sáng thôi. Lúc ăn, Đỗ Nhược để ý trông anh thật uể oải, sắc mặt cũng khó coi. Anh không nói chuyện, mẹ Đỗ lại im thin thít, cả căn phòng bao trùm trong áp suất thấp.
Anh vẫn không phát hiện ra, ăn sáng xong liền buông đũa xuống nói đi ngủ bù rồi trở về phòng. Mẹ Đỗ lo lắng hỏi Đỗ Nhược anh có sao không.
Đỗ Nhược nhăn mày: "Mẹ cứ mặc kệ anh ấy đi."
Mẹ Đỗ và bà ngoại về phòng, yên lặng như không tồn tại, sợ làm ồn Cảnh Minh ngủ.
Đỗ Nhược dọn dẹp bếp lò, ra ngoài cho gà ăn, tưới rau, cho lợn ăn. Cô thở dài nhìn đám lợn béo núc, không thể mổ lợn cho Cảnh Minh ăn được, lát nữa cô sang nhà khác đổi chút thịt dê xem sao.
Làm xong mọi việc thì mặt trời đã lên đến ngọn cây. Ánh nắng len lỏi thắp sáng cả cánh rừng tối đen, hiện lên màu xanh biêng biếc của cây lá và bóng những chú chim hót líu lo trên cành. Đỗ Nhược nhìn ngọn núi, nghĩ ngợi chốc lát lại về phòng lấy giỏ trúc buộc ngang hông, cầm lưỡi liềm đi ra cửa.
Lúc đi qua giếng trời, Cảnh Minh trùng hợp thấy dáng vẻ của cô bèn hỏi: "Em đi đâu?"
"Đi lên núi hái chút đồ, anh muốn đi dạo không?"
"Được."
Hai người đi vòng ra sau nhà, hướng lên sườn núi. Đỗ Nhược thấy khí sắc anh vẫn không tốt lắm: "Khi nãy ngủ được không?"
Cảnh Minh chỉ ậm ừ lấy lệ. Cô chần chừ chốc lát rồi nhỏ giọng dè dặt: "Có phải ở không quen không?"
Anh thoáng ngây người: "Không phải, em đừng nghĩ nhiều."
"Em thì không sao, nhưng mẹ em căng thẳng lắm. Thấy anh ngủ không được, cả đêm mẹ cũng không dám ngủ."
Cảnh Minh lặng thinh.
"Điều kiện sống hơi khổ, anh ở mấy hôm rồi về đi."
Cảnh Minh không đáp, lâu sau mới hỏi: "Từ bé em đã sống ở đây, có thấy khổ không?"
Đỗ Nhược bị hỏi khó, ngại ngùng gãi đầu: "Không nghĩ đến vấn đề này, em ở quen rồi." Lại khẽ cười: "Anh nhìn lên ngọn cây đi, có lẽ sẽ gặp được mấy chú sóc chạy ngang qua đấy."
Cảnh Minh nghe theo ngẩng đầu. Núi rừng sáng sớm không khí ẩm ướt trong lành, nắng vàng soi qua từng tán cây thông, cây sồi thành từng tia loang lổ. Bụi li ti và sương mù lơ lửng hệt như cảnh trong mơ.
Dưới ánh nắng, những chiếc lá tươi xanh mọng nước tựa như ngọc lục bảo. Thế giới quá đỗi yên bình, chim chóc thoăn thoắt chuyền cành, hót ríu rít. Đám sóc ngoe nguẩy chiếc đuôi to chạy lon ton. Ánh mắt Cảnh Minh dần dần chuyển xuống, nhìn về phía Đỗ Nhược đứng cách mình chừng một mét đằng trước. Cô mặc đồ dân tộc, chiếc áo ngắn màu trắng rộng rãi thêu hoa và quần vải bố, lộ ra cổ tay và mắt cá chân xinh xắn.
Anh đi một mạch theo sau cô, không biết do núi rừng hay là gì khác, nỗi mệt mỏi dần dần tiêu tan.
Đỗ Nhược đến bên cạnh một thân cây ngồi xổm xuống, đưa tay gạt lá thông và lá khô phủ dày trên mặt đất, lộ ra một bụi nấm tùng nhung béo tròn. Cô dùng lưỡi liềm hái cẩn thận, Cảnh Minh ngồi bên quan sát, thắc mắc: "Sao em biết chỗ này có nấm?"
"Mấy năm trước đều hái ở đây." Đỗ Nhược bỏ nấm vào giỏ trúc, lại lấy lá cây che kín mặt đất. "Bảo vệ tốt nơi này, sang năm lại mọc nữa."
Cảnh Minh lấy nấm trong giỏ ra xem, mềm mại núc ních, vẫn còn ươn ướt, cầm trên tay man mát, thế là anh bấm móng tay vào.
"So ra kém hơn thịt cá gà vịt, nhưng nấm hoang trong núi này anh không tìm được ở nơi khác đâu... Ối anh bấm nó làm gì?" Cô giật cây nấm lại bỏ vào giỏ trúc bảo vệ.
"Xì... cuối cùng không phải vẫn bị anh ăn sao?"
Đỗ Nhược lườm anh, tiếp tục tìm nấm, có lẽ tâm trạng rất tốt nên bước chân nhẹ tênh. Cảnh Minh nhìn bóng lưng cô, bất giác nhoẻn cong khóe môi.
Cô đào hết gốc cây này đến gốc cây kia, chiếc giỏ trúc mau chóng đầy ắp: "Đây là nấm tùng nhung, đây là nấm thông, nấm đầu xanh, nấm kê tùng, nấm mồng gà..."
Cảnh Minh đau đầu: "Em họp hội nghị tuyên truyền các loại nấm à? Sao loại nào em cũng biết hết vậy?"
"Em lớn lên ở đây, sao không biết được."
"Em là cô gái hái nấm, đeo giỏ trúc, thiếu mỗi đi chân trần thôi."
Đỗ Nhược cười khúc khích, giỏ đã đầy, hai người đi xuống núi. Lát sau cô đề nghị: "Đi đường khác về đi, dẫn anh đi xem ruộng bậc thang, được không?"
"Duyệt."
Con đường mòn trong núi vang lên tiếng tíu tít nói chuyện. Một nhóm trẻ em đeo cặp đi qua, tò mò nhìn người ngoại lai là Cảnh Minh. Đỗ Nhược cười hỏi: "Đi học à?"
"Dạ phải."
Trong đó có cô bé mặt tròn xoe, da ngăm đen trông bẽn lẽn, mặc bộ đồ dân tộc giống hệt Đỗ Nhược. Cảnh Minh nhìn cô bé thật kỹ, quay sang hỏi: "Hồi bé em cũng vậy sao?"
"Giống giống vậy."
"Em là người dân tộc gì?"
"Dân tộc Bạch."
"Dân tộc Bạch sao lại đen nhỉ?"
Đỗ Nhược lập tức véo anh: "Lấy nấm độc chết anh bây giờ!"
Anh cười giòn, lại hỏi tiếp: "Sao đeo cặp rồi còn đeo giỏ trúc?"
"Tan học trên đường về hái rau cho lợn ăn."
Đi thêm chốc lát, tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn. Ruộng bậc thang lớn nhỏ phủ kín các ngọn núi, màu xanh lục từ nhạt đến đậm, từng thửa từng thửa xen lẫn với màu vàng đỏ cam, muôn sắc rực rỡ. Hồ nước nhỏ phản chiếu ánh nắng lấp lánh như mặt gương bị vỡ. Dân làng đội nón lá cày cấy trên ruộng, nhóm các cô gái thì hát sơn ca, tiếng hát êm ái vang vọng khắp cả núi đồi.
Đỗ Nhược cầm lưỡi liềm, chắp tay ra sau lưng đi trên bờ ruộng, vừa đi vừa hát ngâm nga: "Non xanh nước biếc trời cao rộng, từng làn gió mát vi vu vi vu, đẩy chiếc thuyền lá lênh đênh xuôi dòng. Vì người ta yêu mà dậy thật sớm..."
Cảnh Minh nghe giai điệu trầm bổng cô hát, nhìn mái tóc đuôi ngựa vung vẩy đong đưa, ánh nắng nhuộm tóc cô thành màu vàng óng, lòng anh bỗng nhiên yên bình đến lạ.
Song lát sau nghe được câu tiếp theo: "Vì người ta yêu mà trằn trọc..." Cảnh Minh nhăn mày, không nhịn được xỉa xói: "Ôi trời, sơn ca của dân tộc em đúng là nhảm nhí."
Đỗ Nhược quay người đá anh một cú, anh phản ứng nhanh lập tức lùi về sau. Cô không đá trúng liền lườm nguýt, tiếp tục bước đi.
Băng qua một thửa ruộng, người phụ nữ đang bận rộn làm nông ngẩng đầu cười nói: "Tiểu Xuân về rồi hả?"
"Ừ, về tối qua."
Cảnh Minh nhìn người phụ nữ kia, khoảng hơn ba mươi tuổi, địu con trên lưng, hai đứa lớn hơn thì đang chơi đùa bên bờ ruộng.
"Mẹ mi sao rồi?"
"Tốt rồi, không nặng lắm."
"Lần này ở bao lâu?"
"Một tuần."
"Đến nhà tau ăn cơm đi."
"Bữa nào rảnh tau ghé."
Hai người nói vu vơ vài câu rồi ai làm chuyện người nấy. Người phụ nữ kia tò mò nhìn Cảnh Minh giây lát rồi quay đầu dỗ đứa bé thình lình òa khóc trên lưng.
Đi xa rồi, Đỗ Nhược mới kể: "Người vừa rồi là bạn học tiểu học của em."
Cảnh Minh không tin: "Anh thấy chị ta phải hơn ba mươi tuổi rồi."
"Nói quá! Cô ấy bằng tuổi em đấy. Thông minh lắm nhưng nhà nghèo, học tiểu học xong thì nghỉ, làm việc phụ gia đình." Cô cảm khái "Vì vậy em rất biết ơn chú và dì, nếu không em sẽ giống như họ vậy."
Cảnh Minh im lặng chốc lát lại hỏi: "Em không phải là họ, sao biết họ sống không hạnh phúc?"
Đỗ Nhược ngỡ ngàng rồi phì cười: "Cũng đúng. Nhưng em không giống họ, em đã bị thế giới ngoài kia cám dỗ mất rồi, không về đây được nữa đâu. Đã được mở mang tầm mắt, nhìn thấy khung cảnh đẹp hơn, nếu phải giam chân nơi chốn cũ thì nhất định sẽ không cam lòng."
Lời nói này của cô khiến anh cảm động sâu sắc: "Phải... anh rất thích nơi này, nhưng bảo anh ở đây cả đời thì hình như không được."
Cô nhìn sang anh: "Trường hợp của anh không giống em. Anh sinh ra đã thuộc về đất trời bao la rộng lớn kia."
Cô và anh bước đi trên bờ ruộng bậc thang, nhìn ra đất trời mênh mông xa xa: "Em đã phải sống vất vả thế này, thảo nào ba mẹ anh luôn khen em."
"Tàm tạm thôi." Cô cười tủm tỉm nhìn ruộng bậc thang và núi non bát ngát. "Anh xem núi và bầu trời nơi này đi. Hồi em còn bé chúng đã như thế, bây giờ cũng không thay đổi, như vĩnh hằng vậy. Đứng trước tự nhiên bao la rộng lớn, loài người quả thật nhỏ bé, đau khổ cay đắng đều chỉ như giọt nước nhỏ giữa đại dương mênh mông, không đáng nhắc đến."
"Xem ra nhà em dễ sinh ra nhà triết học nhỉ!"
Đỗ Nhược thở phì phì: "Còn nhà anh thì dễ sinh ra chuyên gia châm biếm!"
Hai người ngồi giữa núi hồi lâu, vừa hóng gió vừa trò chuyện, sau đó vừa ngắm phong cảnh vừa đi về nhà. Đỗ Nhược mang sườn dê mua được trong làng đi chưng, lại lấy nấm hái được rửa sạch xắt miếng, một nửa nấu canh, một nửa cho thêm gừng tỏi và ớt xào lên. Cuối cùng, cô ra vườn rau hái vài quả mướp, dưa leo, đậu hà lan để xào thêm vài món.
Thức ăn bưng lên bàn hương thơm ngào ngạt, toàn là đặc sản vùng núi, nồng đượm hương vị núi rừng mới lạ, trong thành phố còn lâu mới sánh bằng.
Đỗ Nhược hỏi dò: "Ngon không?"
Cảnh Minh gật đầu.
Cô thở phào: "Rốt cuộc anh đã nói ngon rồi."
"Anh nói khó ăn bao giờ?"
"Lần trước làm sandwich cho anh, anh chỉ nói tạm được thôi." Cô yên lặng xới cơm.
"Em thù dai thế?" Anh cong cong khóe môi.
Đỗ Nhược nhướng mày cao cao. Thấy tinh thần Cảnh Minh đã phấn chấn hơn, mẹ Đỗ cũng nhẹ nhõm. Anh ăn giữa chừng thì phảt hiện mẹ Đỗ chỉ ăn rau cải, liền gắp một đống nấm và sườn dê bỏ vào bát của bà.
Mẹ Đỗ hoảng hốt, ngập ngừng bảo: "Để cho con ăn đi..."
Đỗ Nhược cười, nói: "Gắp cho mẹ thì mẹ ăn đi, đừng kỳ kèo nữa."
Vậy là mẹ Đỗ không nói gì thêm nữa, Cảnh Minh ăn bữa cơm ngon lành, chén sạch các món Đỗ Nhược nấu, cuối cùng còn nói như ra lệnh: "Ngày mai anh vẫn muốn ăn món nấm kia."
Đỗ Nhược cạn lời. Buổi chiều, cô ngồi trong sân bẻ ngô, Cảnh Minh ngồi cạnh giúp một tay. Cô lo lắng: "Anh đừng làm, lát nữa đau tay bây giờ."
Cảnh Minh khinh thường cười khẩy, không buồn đếm xỉa đến cô. Kết quả đến trưa, tay anh đỏ bừng, vừa nóng vừa rát. Đỗ Nhược cười ngất: "Đáng đời anh."
Một ngày nhàn nhã cứ thế trôi qua. Đỗ Nhược cầm chổi ra quét dọn, thấy bà ngoại ngồi trên băng ghế và Cảnh Minh cầm gói bánh xốp đưa một miếng cho ngoại. Đợi bà ngoại chậm chạp ăn xong lại lấy thêm một miếng nữa. Bà ngoại gầy gò còng lưng khàn giọng nói gì đó, Cảnh Minh nghe không hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện với bà. Đỗ Nhược mỉm cười lặng lẽ lùi vào trong.
Đến tối, trước khi ngủ, Đỗ Nhược dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, đang phơi quần áo đã giặt lên dây thì Cảnh Minh đi đến hỏi: "Trong làng có bác sĩ không?"
Cô kinh ngạc: "Tay anh còn đau sao?"
Anh lắc đầu.
"Bị sao vậy?"
"Không có gì." Cảnh Minh bỏ đi được vài bước, dường như thật sự khó chịu bèn quay trở lại. "Anh muốn lấy chút thuốc uống cho dễ ngủ."
Đỗ Nhược trợn to mắt: "Gì cơ?"
"Lúc đi vội quá, quên mang rồi."
"Anh nói là... thuốc ngủ hả?"
"Ừ."
Đỗ Nhược thảng thốt vài giây mới hoàn hồn lại, không hề để lộ cảm xúc bất an, lau tay bảo: "Có bác sĩ, em đi lấy thuốc cho anh."
"Anh đi với em."
"Không cần. Trời tối rồi đường khó đi lắm, một mình em đi nhanh hơn."
Đêm đen như mực, ngôi làng lác đác đèn như dòng sông sao chảy xuống sườn núi. Đỗ Nhược rảo bước đi xuống dốc, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ông cụ bán thuốc tưởng cô uống còn dặn dò: "Không phải thật sự không ngủ được thì cố gắng đừng uống."
Đỗ Nhược gật đầu, cầm thuốc trở về thật nhanh, vừa chạy đến cửa nhà đã thấy Cảnh Minh ngồi trên bậc thềm đá đợi cô.
"Em chạy làm gì?"
"Anh mau vào ngủ sớm chút đi." Đỗ Nhược vào nhà, lấy cốc rót nước, bưng đến cho Cảnh Minh.
Cảnh Minh nhận lấy viên thuốc săm soi: "Thuốc này hiệu gì?"
Đỗ Nhược bị hỏi khó: "Do bác sĩ kê đàng hoàng đấy."
Cảnh Minh nhìn cô trêu: "Không độc chết anh chứ?"
"Độc chết anh luôn đi."
Anh cười vang, cho viên thuốc vào miệng, uống nước nuốt xuống. Cô nhận lấy cốc định ra ngoài thì anh gọi lại: "Em khoan đi đã."
"Hả?"
"Uống vào không ngủ ngay được, nói chuyện với anh chút đi."
Đỗ Nhược nhìn ra cửa phòng, mẹ và bà ngoại đều ngủ cả rồi. Cô ngồi bên mép giường, ngăn cách với anh bởi chiếc màn mỏng: "Nói chuyện gì?"
Cảnh Minh nằm xuống, nhắm mắt lại: "Nói gì cũng được, anh ngủ rồi em mới được đi."
Đỗ Nhược lẩm bẩm: "Em có phải nha hoàn của anh đâu." Rồi dịu dàng trò chuyện: "Bình thường uống thuốc bao lâu thì ngủ?"
"Phải xem lượng thuốc, xem tâm trạng, từ mười mấy phút đến nửa giờ." Anh mở mắt ra. "Ngồi không yên rồi à?"
"Không có." Đỗ Nhược khẽ gãi bắp chân, có con muỗi đang lượn lờ quanh cô.
Cảnh Minh nhìn cô một chốc rồi đột ngột cầm lấy màn khẽ vung qua đầu cô, che phủ cô bên trong cùng anh. Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, nhìn mặt anh gần trong gang tấc, cô muốn chui ra ngoài trở lại: "Em ngồi ở ngoài..."
"Làm mồi cho muỗi hả?" Anh kéo màn lại, nằm xuống nhắm mắt lần nữa, chán nản nói: "Anh cũng có ăn em được đâu."
Cô đỏ mặt nắm lấy ga giường, im thin thít. Chiếc màn trắng bao phủ một vùng nho nhỏ xung quanh họ. Đêm tối yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ. Trong phòng im ắng hồi lâu, anh mới lười nhác cất lời: "Tối hôm qua anh đã ngắm sao đấy, giống như trước kia em nói, hệt như rắc kim tuyến, trông đẹp lắm."
"So với New Zealand thì sao?"
"Không hề kém cạnh."
"Điêu."
"Thật."
Cô nhẹ cười, anh lại khẽ khàng: "Hôm qua không ngủ được, suy nghĩ rất nhiều vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Hồi trước bỏ đi dường như là lựa chọn sai lầm." Anh không nói tiếp nữa. Là anh quá tự cao, quá yếu đuối, không có can đảm đối mặt. Nếu khi ấy anh chịu để em ở cạnh mình, cả mọi người xung quanh nữa, có lẽ không đến nỗi lỡ mất sáu năm phí hoài.
Lồng ngực anh phập phồng, hai mắt nhắm chặt, tay lại đưa đến móc ngón trỏ vào ngón út của co. Tim cô bỗng lỡ nhịp, khẽ mơn trớn ngón trỏ của anh.
"Đúng rồi, sao trông mẹ em sợ anh quá vậy?"
"Mẹ em nhát lắm, lại xem nhà anh như ân nhân, vì vậy mới gò bó sợ sệt." Cô dẩu môi: "Năm anh mười bốn tuổi đến nhà em còn nhất quyết không chịu vào cửa, không chịu ăn cơm, ngay cả nước cũng không chịu uống. Từ lúc đó mẹ em đã sợ anh rồi."
Cảnh Minh mở choàng mắt: "Có vậy sao?"
"Có chứ!"
"Sao anh không nhớ nhỉ?"
"Ai biết được anh." Đỗ Nhược liếc mắt. "Sao anh còn chưa chịu ngủ?"
"Tác dụng thuốc chậm chứ sao?" Anh bới móc: "Anh đã nói thuốc của em có vấn đề, có lẽ để trị "Tào Tháo đuổi" thôi."
Đỗ Nhược thật muốn đạp chết anh cho rồi, cô tiếp tục lên án: "Khi đó phóng viên bảo em tặng hoa cho anh, anh còn trừng mắt dọa em nữa."
"Không thể nào."
"Thật đấy."
Cảnh Minh nghĩ ngợi giây lát: "Hình như là có thì phải." Rồi nhăn mày. "Ngốc quá trời, tặng hoa làm gì... Vậy cuối cùng có tặng không?"
Đỗ Nhược cạn lời: "Dĩ nhiên không tặng rồi."
"Nghe cũng giống anh thật nhỉ."
Đỗ Nhược hết lời để nói: "Khi đó anh không nói chuyện với em, chỉ cắm đầu chơi điện thoai. Nhưng mà... anh có nhớ anh cho em một viên kẹo cứng vị quýt không? Ngậm trong miệng từ từ tan, bên trong còn có nhân nữa. Em chưa bao giờ được ăn loại kẹo đấy."
Một lúc lâu không nghe thấy đáp lại, cô nhìn Cảnh Minh chăm chú. Hơi thở chầm chậm đều đặn, anh đã ngủ rồi.
Gương mặt anh khi ngủ say toát lên vẻ yếu đuối không muốn để người khác nhìn thấy, lòng cô không hiểu sao bỗng tan chảy. Cô lặng lẽ kề đến tỉ mỉ nhìn vầng trán cao, lông mi dày, sống mũi thẳng, làn môi mỏng ửng hồng và cả đám râu mọc lún phún trên xương quai hàm góc cạnh của anh. Cậu thiếu niên năm đó sao trong một đêm dã biến thành người đàn ông rồi.
Ngón tay cô vung vẩy trước mặt anh như đang làm phép niệm chú, cầu nguyện anh không gặp ác mộng, cả đêm ngon giấc. Xong lại dè dặt rút ngón tay út bị ngón trỏ anh móc vào, rón rén tắt đèn khép cửa.