Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 13: Căn nhà



Về đến nhà, Bạch Nhụy Ngâm vừa bước vào thì đụng ngay phải Lê Tâm Ngữ đang ra lấy nước uống.

Lê Tâm Ngữ tò mò hỏi: “Muộn thế này mà cậu ra ngoài làm gì vậy? Đi đổ rác à?”

Bạch Nhụy Ngâm đáp: “Ra ngoài nhặt được ông chồng.”

Lê Tâm Ngữ ngạc nhiên: “Hả?”

Thấy Lê Tâm Ngữ ngơ ngác, Bạch Nhụy Ngâm không trêu chọc cô nàng nữa mà nghiêm túc nói: “Mình và Thẩm Quang Khải đã ở bên nhau rồi.”

“Ờ…” Lê Tâm Ngữ phản ứng một cách vô thức, nhưng ngay lập tức hoàn hồn lại và hét lên một tiếng đủ to để lật ngược mái nhà: “Hả?!!!?”

Lê Tâm Ngữ kéo Bạch Nhụy Ngâm xuống ghế sofa, tay chống nạnh thẩm vấn: “Thật không đấy? Cậu không đùa chứ? Sao tự dưng hai người lại ở bên nhau thế này?”

Không chỉ Lê Tâm Ngữ mà ngay cả Bạch Nhụy Ngâm cũng cảm thấy có chút không thật.

Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên đáp: “Vì mình tham tiền ham sắc, mà anh ấy thì có tiền có sắc.”

Lê Tâm Ngữ câm nín: “…”

“Thôi được rồi, mình không hỏi thêm nữa.” Lê Tâm Ngữ ngồi xuống cạnh Bạch Nhụy Ngâm, dùng răng cắn vỡ nắp chai Yakult và uống vài ngụm, “Cuối cùng hai người cũng đến được với nhau, mình mừng lắm.”

Bạch Nhụy Ngâm lườm cô nàng một cái: “Cậu nói như thể cậu là bố mẹ bọn mình ấy.”

Lê Tâm Ngữ hùng hồn đáp: “Mình đã chứng kiến hai người kéo qua kéo lại suốt bảy năm nay, sao lại không tính cho được. Khi nào cậu đăng lên vòng bạn bè chính thức, mình sẽ là người đầu tiên thả like.”

Nghe đến đây, Bạch Nhụy Ngâm ngừng lại một chút, “Chờ chút, đợi bọn mình về Hạ Thành làm giấy đăng ký kết hôn đã.”

“Ồ, ồ… Hả?!?!” Lê Tâm Ngữ lại hét lên lần nữa, “Cậu nói cái gì? Giấy đăng ký kết hôn á???”

Bạch Nhụy Ngâm bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”

“Đương nhiên là có chứ!” Lê Tâm Ngữ nhìn cô như nhìn thấy ma, tự véo vào đùi mình đau đến mức nhăn mặt, “Ôi trời, mình có đang mơ không đây? Vậy là hai người không chỉ đến với nhau mà còn tính đến chuyện kết hôn nữa sao?”

“Không phải là tính.” Bạch Nhụy Ngâm sửa lại, “Mà là đã quyết định rồi.”

Lê Tâm Ngữ khó hiểu: “Hai người rốt cuộc là sao vậy? Sao lại bắt đầu chuẩn bị kết hôn nhanh thế?”

Bạch Nhụy Ngâm đáp: “Ở tuổi bọn mình, bàn chuyện kết hôn là bình thường mà.”

“Tuổi bọn cậu thì bình thường, nhưng hai người lại không bình thường chút nào.” Lê Tâm Ngữ nhận xét sắc bén, “Cậu và anh ấy vừa mới ở bên nhau, lại đã tính đến chuyện kết hôn, tốc độ này nhanh như tên lửa vậy. Đừng nói với mình là hai cậu đã nghĩ đến chuyện đặt tên cho con luôn rồi đấy nhé.”

Nghe vậy, Bạch Nhụy Ngâm im lặng một chút, “Chuyện đó thì chưa đến mức.”

Lê Tâm Ngữ không để ý đến giọng điệu chợt trở nên trầm xuống của cô, tiếp tục: “Dù sao thì hai cậu cũng đều là người trưởng thành rồi, nghĩ kỹ là được. À, thế hai người có định gặp bố mẹ không?”

Nhắc đến hai từ “bố mẹ” khiến lông mi của Bạch Nhụy Ngâm khẽ rung.

Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở lời, giọng điệu mơ hồ: “…Để sau rồi tính.”

Bạch Nhụy Ngâm vào phòng tắm và tắm lại lần nữa. Thời tiết bên ngoài vào mùa này thực sự quá nóng, chỉ đứng ngoài một hai phút là đã đổ mồ hôi đầm đìa. Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và nhận ra rằng tối nay mình có vẻ hơi quá bốc đồng.

Tất nhiên, cô không hối hận về quyết định của mình trong đêm nay.

Bạch Nhụy Ngâm là kiểu người đã quyết định điều gì thì sẽ tiếp tục đi theo con đường đó mà không do dự.

Sau một hồi ngẩn ngơ, Bạch Nhụy Ngâm cầm điện thoại lên và mở ảnh đại diện của Thẩm Quang Khải.

Ảnh đại diện của Thẩm Quang Khải đã bảy năm rồi không đổi, là một miếng tiramisu xấu xí – do chính tay Bạch Nhụy Ngâm làm.

Năm thứ hai đại học, khi họ dần trở nên thân thiết hơn, có một hôm Bạch Nhụy Ngâm bất chợt nảy ra ý tưởng muốn Thẩm Quang Khải dạy cô làm bánh.

Thẩm Quang Khải vui vẻ đồng ý.

Ký túc xá không phải là nơi lý tưởng để làm bánh vì quá nhỏ và nhiều thiết bị điện công suất lớn không thể sử dụng. Nơi Thẩm Quang Khải thường nấu ăn là ở một quán bar tên “Crocodile Dream” do bạn cùng phòng của anh mở, nơi đó có một gian bếp rất chuyên nghiệp, với đủ các thiết bị như lò nướng, lò vi sóng, bếp gas và nồi hấp. Thường thì Thẩm Quang Khải là người sử dụng những thiết bị này.

Thẩm Quang Khải đưa cô đến “Crocodile Dream” và tận tình dạy cô làm món tiramisu.

Bạch Nhụy Ngâm vốn đã biết nấu ăn khá ổn vì từ nhỏ đã phải nấu cơm cho cả gia đình, nhưng cô chưa từng thử làm bánh. Kết quả cuối cùng là món tiramisu có hơi thất bại về mặt hình thức.

Tuy nhiên mặc dù trông không đẹp mắt nhưng hương vị của nó lại khá ngon.

Mỗi khi nhìn thấy bức ảnh đại diện này, Bạch Nhụy Ngâm lại nhớ về buổi chiều nắng ấm áp ấy, khi Thẩm Quang Khải kiên nhẫn chỉ dẫn cô cách pha bột và nướng bánh quy ngón tay. Công thức mà Thẩm Quang Khải chuẩn bị thật sự hoàn hảo đến nỗi bánh quy ngón tay suýt chút nữa không đến được giai đoạn ngâm trong cà phê, vì cô đã ăn hết hơn một nửa khi chúng vừa ra lò.

Thẩm Quang Khải không hề giận, nhẹ nhàng nói rằng lát nữa chúng ta sẽ nướng thêm vài mẻ nữa để em mang về từ từ thưởng thức.

Thoáng chốc, đã bảy năm trôi qua.

Bạch Nhụy Ngâm mỉm cười, gõ một dòng chữ và gửi đi: [Chồng ơi, anh ngủ chưa?]

Ở phía bên kia, Thẩm Quang Khải đang xem một cuốn sách dạy nấu ăn thì đột nhiên nghe thấy âm báo. Khi cầm điện thoại lên và nhìn thấy dòng tin nhắn của Bạch Nhụy Ngâm, tay anh run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Anh do dự rất lâu mới thận trọng gõ hai chữ để đáp lại: [Chưa ngủ.]

Rồi anh hỏi tiếp: [Có chuyện gì à?]

Bạch Nhụy Ngâm: [Không có gì đâu, em chỉ hỏi vậy thôi.]

Bạch Nhụy Ngâm: [Bây giờ anh đang làm gì thế?]

Thẩm Quang Khải thật thà đáp: [Xem sách dạy nấu ăn.]

Bạch Nhụy Ngâm: [Tuyệt vời, lại học món mới à, lần sau nấu cho em thử nhé?]

Thẩm Quang Khải: [Được thôi.]

Bạch Nhụy Ngâm: [Ôi, em buồn ngủ rồi, em ngủ đây, mai nói chuyện tiếp nhé.]

Bạch Nhụy Ngâm: [Chúc anh ngủ ngon.]

Thẩm Quang Khải vẫn đang nhìn dòng chữ “Chồng ơi” mà cô nhắn lúc đầu, khóe môi anh không thể nào hạ xuống được.

Anh trả lời: [Ngủ ngon nhé, vợ yêu.]



Sáng hôm sau, Bạch Nhụy Ngâm lại nhắn tin cho Thẩm Quang Khải: [Chồng ơi, buổi sáng tốt lành.]

Cô cảm thấy gọi anh như vậy rất thú vị. Đáng tiếc là tối qua không ở trước mặt anh, nếu không cô thực sự rất muốn xem phản ứng của Thẩm Quang Khải khi nghe hai từ “chồng ơi”.

Dù gì hai người đã quen nhau nhiều năm rồi, Bạch Nhụy Ngâm cũng có thể tưởng tượng ra được phản ứng của anh.

Trước đây cô rất thích trêu Thẩm Quang Khải vì anh quá nghiêm túc và dễ tính, luôn có vẻ như dễ bị bắt nạt.

Nhưng những người xung quanh lại không đồng tình với nhận xét của cô về Thẩm Quang Khải. Lê Tâm Ngữ từng phàn nàn rằng cô đúng là “người tình trong mắt hóa Tây Thi”, Thẩm Quang Khải chỉ là ít nói thôi, chứ trông anh chẳng hề giống người dễ bắt nạt.

Sau khi đánh răng xong, Bạch Nhụy Ngâm nhận được tin nhắn từ Thẩm Quang Khải hỏi cô đã ăn sáng chưa.

Bạch Nhụy Ngâm nói rằng cô chưa ăn. Bữa sáng của cô thường chỉ là vài chiếc bánh bao ăn liền, vì nhà chỉ có mỗi cô ăn sáng. Lê Tâm Ngữ thì ngủ đến trưa mới dậy, nên chẳng cần phải làm cầu kỳ.

Thẩm Quang Khải: [Anh muốn cùng em ăn sáng, được không?]

Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày: [Được chứ, anh muốn ăn gì? Nghe nói gần đây có một quán bánh cuốn khá ngon, em chưa thử, anh muốn đi cùng không?]

Thẩm Quang Khải đồng ý.

Khi Bạch Nhụy Ngâm đến nơi, Thẩm Quang Khải đã đứng chờ ở đó.

Từ xa cô đã nhìn thấy anh, không thể không chú ý đến anh bởi ngoại hình của Thẩm Quang Khải quá nổi bật.

Bạch Nhụy Ngâm vẫy tay với anh rồi bước tới, tự nhiên hỏi: “Anh gọi món chưa?”

“Chưa.” Thẩm Quang Khải chỉ vào thực đơn, “Em muốn ăn gì?”

“Ừm, em muốn ăn bánh cuốn trứng và thịt nạc.”

Cả hai gọi hai phần bánh cuốn trứng thịt nạc và tìm một góc mát mẻ ngồi xuống.

Chờ mãi mà bánh cuốn vẫn chưa được mang ra, thậm chí những người đến sau họ đã bắt đầu ăn. Thẩm Quang Khải đi hỏi chủ quán, người chủ nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Cậu trai trẻ, cậu có gọi món không vậy?”

Thẩm Quang Khải: “…”

Bạch Nhụy Ngâm: “…” Trời ạ, quên mất là Thẩm Quang Khải có cơ địa như người vô hình.

Cô đứng dậy đi tới, “Chủ quán, chúng tôi đã gọi hai phần bánh cuốn trứng thịt nạc cách đây 20 phút rồi. Đây, anh xem, đây là lịch sử thanh toán của chúng tôi.”

Chủ quán vỗ trán: “Ồ, đúng rồi, hình như có ai đó gọi hai phần bánh cuốn trứng thịt nạc. Tôi cứ thắc mắc không biết ai đã gọi mấy cái đĩa này.”

Cuối cùng cũng được ăn bánh cuốn. Bánh cuốn làm tại chỗ rất ngon, mịn màng, mềm mại, phần nước chấm đậm đà khiến Bạch Nhụy Ngâm muốn uống hết.

Sau khi ăn xong, Thẩm Quang Khải hỏi Bạch Nhụy Ngâm liệu cô có muốn đi đâu nữa không. Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu: “Giờ này trung tâm thương mại còn chưa mở cửa, thôi về nhà bật điều hòa thôi.”

Quán nhỏ không có điều hòa, sau khi ăn xong cô đã nóng đến mức đổ mồ hôi, cảm giác dính dính rất khó chịu.

Thẩm Quang Khải do dự một chút: “Anh muốn đưa em đến một nơi.”

“Hả?” Bạch Nhụy Ngâm ngạc nhiên nhìn anh, “Đến đâu?”

“Không xa đâu, ngay gần đây thôi.” Thẩm Quang Khải bí ẩn nói, “Em có muốn đi không?”

Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày, gật đầu, “Được thôi.”

Cô cũng không biết Thẩm Quang Khải muốn đưa cô đi đâu.

Chẳng lẽ là đến Cục Dân chính? Mặc dù hai người họ đã chuẩn bị kết hôn nhưng hộ khẩu của họ không ở đây. Sau khi tốt nghiệp, Bạch Nhụy Ngâm đã đăng ký hộ khẩu tại Hạ Thành theo diện thu hút nhân tài, còn Thẩm Quang Khải là người bản địa của Hạ Thành. Nếu muốn nhận giấy đăng ký kết hôn, họ phải về Hạ Thành để làm thủ tục.

Năm phút sau.

Bạch Nhụy Ngâm không ngờ rằng Thẩm Quang Khải lại đưa cô đến trung tâm bán hàng của khu chung cư nơi họ đang sống.

Cô nghi hoặc nhìn Thẩm Quang Khải: “Hả? Anh định mua một căn nhà cho riêng mình ở đây à?”

Thẩm Quang Khải khẽ gật đầu. Chưa kịp mở miệng, họ vẫn còn đứng ở cửa, nhân viên bán hàng bên trong đã tự động chạy ra chào đón họ, “Thưa anh chị, hai người đến xem nhà phải không?”

Thẩm Quang Khải gật đầu, người đó mời họ vào bên trong, “Hai người muốn xem loại căn hộ nào?”

Thẩm Quang Khải nói muốn xem biệt thự, nhân viên bán hàng lập tức sáng mắt lên, “Hai người có con mắt thật tinh tường. Biệt thự trong khu này là tốt nhất ở Vọng Xuyên. Giai đoạn một đã bán hết, hiện giờ chúng tôi đang bán giai đoạn hai, có cả biệt thự liền kề và biệt thự đơn lập. Không biết hai người muốn xem loại nào?”

Nghe nhân viên bán hàng giới thiệu thao thao bất tuyệt, đầu óc Bạch Nhụy Ngâm vẫn còn rối bời.

Tự dưng sao Thẩm Quang Khải lại muốn mua nhà ở đây? Anh định lập gia đình ở đây sao?

Cô kéo tay áo Thẩm Quang Khải, thì thầm nhắc nhở anh: “Này, anh vẫn chưa trả lời em đấy.”

Thẩm Quang Khải nhìn thẳng vào mắt cô, ngừng lại một chút rồi nói từng chữ một: “Anh muốn mua một căn nhà tặng em.”