Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 16: Mẹ



Đôi môi của Thẩm Quang Khải hơi lạnh, mang theo hương thơm ngọt ngào của sữa dừa, có lẽ do vừa rồi anh đã nếm thử khi làm thạch dừa.

Bạch Nhụy Ngâm dễ dàng tách khớp hàm của anh ra, sau đó tiến sâu hơn vào trong.

Cảm nhận được người đàn ông hơi cứng lại, đột nhiên trong lòng Bạch Nhụy Ngâm bỗng dấy lên thú vai nghịch ngợm – cô muốn xoa tròn bóp dẹt, biến tờ giấy trắng tinh này thành một mớ hỗn độn.

Khi ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, bỗng dưng Thẩm Quang Khải có động tác. Anh dùng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Bạch Nhụy Ngâm, kéo cô vào trong lòng mình. Bạch Nhụy Ngâm không kiềm chế được, khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi cắn nhẹ vào môi anh.

Cô muốn đẩy anh ra để xem vết thương, nhưng sức của người đàn ông quá mạnh, chỉ dùng một tay đã khống chế được cô, quyết tâm thực hiện nụ hôn này đến cùng.

Chẳng được bao lâu, Bạch Nhụy Ngâm đã cảm thấy khó thở.

Cô không còn sức phản kháng, đành để mặc Thẩm Quang Khải muốn làm gì thì làm.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Quang Khải cũng chịu buông tay ra.

Bạch Nhụy Ngâm thở hổn hển lấy lại hơi, hai má ửng hồng. Dẫu vậy nhưng vừa bình thường trở lại, cô đã nhướng mày, hài hước hỏi anh: “Thẩm Quang Khải, anh học hôn ở đâu vậy?”

Thẩm Quang Khải thong thả thốt ra hai chữ: “Trên mạng.”

Bạch Nhụy Ngâm không tin: “Cái này mà cũng học được trên mạng?”

Thẩm Quang Khải: “Lúc trước trên mạng có bài hướng dẫn, nếu không biết hôn thì cứ vẽ chữ abcd trong miệng đối phương.”

Nói xong anh ngước mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của Bạch Nhụy Ngâm: “Xem ra hiệu quả khá tốt đấy chứ.”

Bạch Nhụy Ngâm: “….”

Chờ đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng được thưởng thức món thạch dừa mà cô hằng mong mỏi.

Thẩm Quang Khải làm rất nhiều, phần còn lại anh bảo cô gói mang về để ăn dần, hoặc chia cho Lê Tâm Ngữ ăn cùng cũng được.

Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu: “Em mang về một ít là được rồi, để lại phần cho Linh Linh nữa.”

Nghe vậy, Thẩm Quang Khải cười nhẹ một tiếng: “Không cần đâu, chắc con bé ăn cũng đến ngán luôn rồi.”

“……”

Về đến nhà, Lê Tâm Ngữ khen món thạch dừa không ngớt miệng.

Buổi tối đi đón năm đứa trẻ, Thẩm Tuyển Linh vừa nhìn thấy hai người đã làm trò ảo thuật lấy ra một hộp giữ nhiệt: “Cô Bella, cô Tâm Ngữ, em mang đồ ăn ngon đến cho hai cô này.”

Mở ra xem thì thấy bên trong chính là thạch dừa.

Thẩm Tuyển Linh cười khúc khích: “Đây là cậu em làm tối qua đó, em cố ý giữ lại mấy miếng cho hai cô. Hai cô mau ăn đi không chút nữa nó tan mất.”

Bạch Nhụy Ngâm nhắn tin kể cho Thẩm Quang Khải nghe chuyện này, nghe xong anh chỉ nói: [Coi như nó còn chút lương tâm.]

Bạch Nhụy Ngâm: [Con bé có ý tốt, muốn chia sẻ đồ ngon cho mọi người thôi, anh đừng mắng nó nhé.]

Thẩm Quang Khải: [Yên tâm đi, anh cũng không nỡ.]

Hai ngày sau.

Còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên nhận được tin nhắn từ Thẩm Quang Khải, nói rằng anh phải đi đón người ở ga tàu, không thể về kịp, sẽ đến đón Linh Linh muộn một chút.

Bạch Nhụy Ngâm nhắn lại: [Vậy anh đi khoảng bao lâu?]

Nhưng phía Thẩm Quang Khải không có hồi âm.

Bạch Nhụy Ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói với Thẩm Tuyển Linh về chuyện này.

Nghe xong, Thẩm Tuyển Linh thốt lên một tiếng: “Em phải về cho ‘Đối Xử Tệ’ ăn, nó đói chết mất!”

Bạch Nhụy Ngâm ngẩn người: “Đối Xử Tệ là gì?”

“Là con hamster nhỏ em nuôi.” Thẩm Tuyển Linh lo lắng xoay vòng, “Không được, không được, em không thể đợi cậu được nữa, em biết đường, em phải tự về nhà.”

Bạch Nhụy Ngâm đâu dám để một đứa trẻ nhỏ tự đi về nhà vào buổi tối, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, cô sẽ đưa em về.”

Bạch Nhụy Ngâm nhắn cho Thẩm Quang Khải rằng mình sẽ đưa con bé về, nhưng khi hết giờ học, Thẩm Quang Khải vẫn không trả lời, chẳng biết là anh đã thấy tin nhắn hay chưa.

Thẩm Tuyển Linh cứ liên tục hối thúc, không còn cách nào khác, cô đành đưa cô bé về nhà trước.

Đưa bé về đến nơi, cô cũng không vội rời đi, quyết định ở lại chờ một chút, đợi đến khi Thẩm Quang Khải trả lời tin nhắn hoặc về nhà rồi mới rời đi.

Thẩm Quang Khải vẫn không trả lời, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Ở nhà Thẩm Tuyển Linh đợi đến tận 9 giờ rưỡi, cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh.

Bạch Nhụy Ngâm bước tới mở cửa, đối diện với một gương mặt lạ lẫm.

Cô và người phụ nữ ngoài cửa đều ngẩn người.

“Xin chào, cho hỏi cô là…?” Bạch Nhụy Ngâm lên tiếng hỏi nhưng nửa chừng thì ánh mắt cô vượt qua người phụ nữ, nhìn thấy Thẩm Quang Khải đứng sau lưng bà, cô liền gọi một tiếng, “Thẩm Quang Khải!”

Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Quang Khải khẽ sững lại, rồi bước tới.

Người phụ nữ trước mặt như chợt hiểu ra điều gì, liền cất tiếng: “Ồ, chẳng lẽ cô chính là Bạch Nhụy Ngâm?”

Nghe bà gọi tên mình, Bạch Nhụy Ngâm gật đầu, “Đúng vậy.”

Người phụ nữ ngay lập tức nở nụ cười thân thiện, nhiệt tình nói: “Chào cháu, chào cháu, cô là chị gái của Thẩm Quang Khải, cứ gọi cô là chị Mạnh.”

Thẩm Quang Khải: “…”

Ba Thẩm ở bên cạnh: “….”

Bạch Nhụy Ngâm chưa từng nghe nói Thẩm Quang Khải có chị gái, cô bối rối gọi một tiếng “chị Mạnh”, sau đó lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Quang Khải.

Chỉ thấy Thẩm Quang Khải với gương mặt không chút biểu cảm nói với người phụ nữ: “Mẹ.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…”

Bạch Nhụy Ngâm: “!!!”

Năm phút sau.

Bốn người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ba Thẩm – Thẩm Trác Thanh và mẹ Thẩm – Mạnh Quân ngồi ở một bên, Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải ngồi ở bên kia.

Bạch Nhụy Ngâm có phần lúng túng, tay cô nắm chặt góc áo dưới bàn, chẳng qua cô che giấu rất khá, trên mặt không tỏ rõ sự lo lắng.

Thế này cũng đột ngột quá rồi.

Cô không ngờ rằng mình lại gặp phụ huynh của Thẩm Quang Khải nhanh như vậy.

Thẩm Quang Khải ghé vào tai cô thì thầm giải thích: “Xin lỗi vì không báo trước cho em. Anh cũng chỉ mới biết mấy giờ trước là họ đến thôi.”

Thẩm Quang Khải đã thông báo cho ba mẹ mình về việc sắp kết hôn, không ngờ hai người đã mua vé tàu cao tốc và đến đây ngay lập tức, nói rằng muốn gặp mặt con dâu tương lai.

Bạch Nhụy Ngâm nhẹ nhàng hỏi: “Vậy sao anh không trả lời tin nhắn của em?”

Thẩm Quang Khải: “Điện thoại bị mất rồi.”

Bạch Nhụy Ngâm kinh ngạc hỏi: “Bị mất khi nào?”

Thẩm Quang Khải: “Không biết, ở trong ga tàu đông người quá, không để ý một chút là không thấy nữa.”

Hèn gì Thẩm Quang Khải không trả lời tin nhắn của cô.

Ba mẹ Thẩm thấy hai người đang thì thầm với nhau, Mạnh Quân nắm tay ba Thẩm, cảm thán nói: “Ôi, ông Thẩm này, hồi xưa chúng ta cũng giống như hai đứa đấy, quấn quýt không rời.”

Thẩm Trác Thanh mặt không cảm xúc ừ một tiếng.

Bạch Nhụy Ngâm vội vàng ngồi thẳng lưng, kéo khoảng cách với Thẩm Quang Khải một chút.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Quân và Thẩm Trác Thanh, lịch sự chào hỏi: “Chào chú, dì ạ.”

Mạnh Quân lắc đầu: “Haizz, dì….”

Bạch Nhụy Ngâm: “… Chị Mạnh.”

Mạnh Quân: “Haizz chị Mạnh haizzz…”

Bạch Nhụy Ngâm: “……” Cứu tôi cứu tôi cứu tôi!!!!

Thấy Bạch Nhụy Ngâm sững người, Mạnh Quân cũng không giả vờ nữa, nhanh chóng nói: “À đúng rồi còn chưa tặng quà cho con nữa, ông Thẩm, quà đâu?”

Thẩm Trác Thanh đứng dậy, lấy ra một hộp gỗ quý giá, mở ra rồi đặt lên bàn trà.

Vừa mở hộp ra, Bạch Nhụy Ngâm đã bị ánh sáng chói mắt từ trong hộp làm cho choáng váng.

…. Bên trong hộp chính là một sợi dây chuyền ngọc lục bảo mà theo ước lượng có vẻ nặng đến cả trăm carat.

Mạnh Quân cầm lấy sợi dây chuyền rồi đưa cho Bạch Nhụy Ngâm: “Đây, quà gặp mặt cho con dâu tương lai, giờ chắc con nên gọi mẹ là mẹ rồi nhỉ?”

Bạch Nhụy Ngâm hoàn toàn không dám nhận: “Dì… chị Mạnh, à không, mẹ, món quà này quý giá quá, con không thể nhận.”

Trời ơi, dù là hàng giả thì cô cũng không dám mua món đồ lớn như thế.

Giá trị của món quà này đã vượt xa khả năng nhận thức của cô.

Mạnh Quân nghe vậy thì vui ra mặt, quay sang nói với Thẩm Trác Thanh: “Ông Thẩm, đi lấy hộp khác của tôi ra đây, để tôi đo kích cỡ cho Nhụy Ngâm, rồi đặt làm một chiếc váy cho hợp với sợi dây chuyền này.”

Thẩm Trác Thanh: “Tuân mệnh.”

Bạch Nhụy Ngâm ngẩn ngơ: “Con…”

“Con ngoan, không cần phải lo.” Mạnh Quân vỗ ngực bảo đảm với cô: “Con gọi một tiếng mẹ thôi thì cả mạng mẹ cho con cũng được nữa.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…….” Phu nhân à, mấy câu thoại của tiểu thuyết ngôn tình không dùng bừa bãi được đâu.

Thẩm Quang Khải nhẹ nhàng vỗ vào vai cô: “Em cứ nhận đi, đây chỉ là phần nổi của tảng băng mà mẹ chuẩn bị cho em thôi.”

Bạch Nhụy Ngâm: “?”

Mạnh Quân hắng giọng, tròn mắt lườm con trai: “Thằng nhóc thối nhà con nói kiểu gì thế hả? Mẹ chuẩn bị ít quà cho con dâu thì sao hả? Có vấn đề gì à?”

“Không phải.” Thẩm Quang Khải lập tức nói: “Mẹ cứ chuẩn bị nhiều một chút, nếu trong nhà hết chỗ để thì có thể mua thêm một căn nữa để chứa.”

Mạnh Quân đắc ý: “Còn đợi con phải nhắc à? Mẹ mua sẵn rồi.”

Bạch Nhụy Ngâm: “……” Cuối cùng cô cũng biết việc Thẩm Quang Khải chi tiêu hào phóng như vậy là do ai truyền lại.

Cuối cùng, sau khi khuyên nhủ một hồi, Bạch Nhụy Ngâm đã nhận món quà này.

Cô yêu cầu Thẩm Quang Khải giữ hộ món đồ này trước, vì món quà quá quý giá, cô sợ đi ngang đường bị cướp mất.

Tính cách của Mạnh Quân trái ngược hoàn toàn với Thẩm Quang Khải, bà cứ níu lấy Bạch Nhụy Ngâm nói ríu rít cả ngày.

Ba Thẩm cũng giống tính Thẩm Quang Khải, cả hai ba con như từ cùng một khuôn mẫu ra, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn hai người phụ nữ mình yêu thương nói chuyện.

Chẳng mấy chốc đã gần mười một rưỡi đêm.

Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy hơi buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái.

Thẩm Quang Khải nhận thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, lập tức đứng dậy: “Mẹ, hôm nay thôi nhé.”

Mạnh Quân cũng nhận ra, nhìn đồng hồ: “Ôi, đã muộn thế này rồi, hay đêm nay con ngủ lại đây đi.”

Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu: “Không cần đâu ạ, nhà con cũng gần đây thôi.”

Mạnh Quân cũng không ép: “Thế được rồi, để Tiểu Quang đưa con về.”

Khi Thẩm Quang Khải và Bạch Nhụy Ngâm vừa rời khỏi, Mạnh Quân đột nhiên thở dài.

Thẩm Trác Thanh nghe thấy, ngẩng lên hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Quân: “Làm thế nào để mai hai đứa kết hôn luôn đây? Gấp lắm, online chờ!”

Thẩm Trác Thanh: “…………”

Gió đêm mát rượi thổi đến, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

Hai người chậm rãi tản bộ, song hành bên nhau. Bạch Nhụy Ngâm nhìn về phía Thẩm Quang Khải, “Dì dễ thương thật.”

Thẩm Quang Khải nhướng mày: “Còn gọi là dì?”

Bạch Nhụy Ngâm: “… Sao anh cũng trêu em thế hả? Thôi thì, mẹ, gọi mẹ, như vậy là được rồi chứ gì!”

Bạch Nhụy Ngâm tỏ vẻ giận dỗi.

Thẩm Quang Khải khẽ cười: “Bà ấy rất thích em.”

Bạch Nhụy Ngâm: “Em biết mà, cảm giác như bà ấy muốn chúng ta kết hôn luôn ngày mai, à không, ngay tối nay luôn.”

Đối mặt với những bậc tiền bối quá nhiệt tình, Bạch Nhụy Ngâm luôn cảm thấy có chút lúng túng.

Cô không khỏi nghĩ đến ba mẹ của mình, ánh mắt chợt trở nên u sầu.

Thật ra lúc nãy nói chuyện với Mạnh Quân, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng.

Lo lắng Mạnh Quân sẽ hỏi về gia đình cô, hỏi về ba mẹ cô.

Dù cô đã không còn liên lạc với gia đình đó nữa, nhưng nếu thực sự bị hỏi đến, cô không biết phải trả lời thế nào.

Thẩm Quang Khải nhận ra sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô, ánh mắt anh trầm xuống, nắm lấy tay cô.

“Đừng sợ.” Thẩm Quang Khải nói với giọng nói trầm ấm, dịu dàng như rượu vang đỏ ngọt ngào, từng giọt từng giọt lan tỏa vào trái tim Bạch Nhụy Ngâm, “Anh yêu em.”

Câu nói chân thành đột ngột này khiến Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy hơi bối rối, cô ngơ ngác nhìn Thẩm Quang Khải: “Anh…?”

Thẩm Quang Khải: “Đối với anh, từng cử chỉ, từng nụ cười của em, tất cả mọi thứ về em là sự hoàn hảo nhất trên thế giới này.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, từ tốn như thể đang giải thích một định lý đã được mọi người biết đến.

Đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy sự dịu dàng và tình yêu, rực rỡ và chói lóa hơn cả chiếc dây chuyền ngọc lục bảo. Anh hơi cúi đầu, hôn vào tai cô, mang theo hơi thở nhẹ nhàng: “Kể từ khoảnh khắc em gật đầu, anh đã thề cả đời này sẽ không bao giờ buông tay.”

Một lúc sau.

“Vậy anh có thể buông tay được rồi chứ.” Chờ hồi lâu mà không thấy anh buông tay, Bạch Nhụy Ngâm hơi dùng sức một chút, dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của anh, giọng điệu nhẹ nhõm thư thái: “Đưa em đến đây là được rồi, bái bai.”

Nói xong, cô quay người nhanh chóng bước vào tòa nhà.

“……”