“Ha ha ha ha ha!” Thẩm Tuyển Linh ôm bụng cười to, bắt chước kêu theo, “Khải Khải, Khải Khải ơi.”
Thẩm Quang Khải nhẹ giọng: “Không biết lớn nhỏ.”
Dù nói như vậy nhưng trong giọng nói của anh không hề mang theo ý khiển trách, ngược lại còn chưa một chút bất lực và cưng chiều.
Bạch Nhụy Ngâm cũng gọi tên này đến nghiện, phần lớn những câu nói tiếp theo đều lấy hai chữ này làm tiền tố.
—— “Khải Khải, em muốn uống trà sữa.”
—— “Khải Khải, tụi mình đến cửa hàng miễn thuế kia xem đi.”
—— “Khải Khải, cây kem kia trông ngon quá.”
Thẩm Quang Khải bị cô gọi cũng không giận, dù không lộ ra mặt nhưng trong lòng lại âm thầm chấp nhận cái biệt danh này.
Năm tiếng trôi qua không lâu, loanh quanh một lát đã tới.
Chuyến bay quốc tế thẳng đến Dubai khiến Bạch Nhuỵ Ngâm mở mang tầm mắt.
Khoan máy bay hạng nhất của các nước Tiểu Vương quốc Ả Rập phải nói là xuất sắc nhất, từ lâu Bạch Nhuỵ Ngâm đã nghe đến mánh lới quảng bá của họ. Không chỉ có thể uống say tới bến ở quay bar trên không, túi vệ sinh cá nhân đắt đỏ của Bulgari, thậm chí còn có thể tắm rửa giữa bầu trời cao ngàn mét!
Hiếm khi được trải nghiệm một lần nên Bạch Nhuỵ Ngâm quyết định thử qua từng thứ một.
Sau khi đã trải nghiệm thực tế, việc đi tắm trên máy bay cũng không có gì đặc biệt.
Nước ấm chỉ cung cấp trong năm phút, chỉ xối đơn giản vào cơ thể một cái là xong ngay, cũng không để mãi ở bên trong, vì thời gian sử dụng phòng tắm là 30 phút.
Quầy bar trên máy bay càng vô dụng đối với một người không thích uống rượu như Bạch Nhuỵ Ngâm, cô chỉ nếm thử một ly Dom Pérignon Champagne King, sau đó nhờ tiếp viên hàng không mang đến một ly trà đặc biệt.
Thứ duy nhất khiến cô khá kinh ngạc chính là đồ ăn rất ngon, đặc biệt là chocolate, cô bé Thẩm Tuyển Linh vốn có niềm đam mê với chocolate ăn vô cùng vui vẻ.
Sau tám tiếng, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Dubai.
Múi giờ ở Dubai và trong nước chênh lệch bốn tiếng, lúc này bầu trời chỉ mới sập tối phân nửa.
Sân bay vô cùng đông người, nhưng bọn họ đi ra từ cửa VIP, nên rời khỏi sân bay rất dễ dàng.
Người tới đón bọn họ chính là ba mẹ của Thẩm Tuyển Linh.
Ấn tượng ban đầu của Bạch Nhuỵ Ngâm đối với hai người họ y hệt với Thẩm Tuyển Linh, đều lộ ra vẻ phô trương của người lắm tiền. Những món trang sức xa xỉ vác đầy lên người, từ đỉnh đầu đến ngón chân đều toát ra mùi tiền.
Thẩm Tuyển Linh nhanh chóng chạy tới, nhảy vào lòng ngực của hai người: “Mẹ! Ba!”
“Linh Linh.” Thẩm Mân Ngọc bế con gái lên, hôn lên hai má cô bé, “Hai tháng không gặp, bé cưng xinh đẹp của mẹ lại lớn hơn rồi.”
Ba Thẩm cũng cùng họ, tên là Thẩm Lệ Tư.
Sau khi được mẹ hôn xong, Thẩm Tuyển Linh lại hét lên muốn được ba bế. Sau khi đưa con gái cho chồng, Thẩm Mân Ngọc tươi cười nhìn về phía Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải bên cạnh, “Tiểu Quang, Nhuỵ Ngâm, chào hai đứa.”
Vẻ ngoài của Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư đều giống nhà giàu mới nổi, thực tế tác phong của họ cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Đi cùng hai vợ chồng còn có vệ sĩ, dẫn theo ba người bước lên chiếc Lincoln đậu bên đường.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhụy Ngâm nhìn thấy chiếc xe này ngoài đời, trông không giống bị kéo dài, thoạt nhìn cứ như bị đè bẹp xuống hơn, nội thất trong xe cũng xa hoa đến lạ lùng.
Thẩm Tuyển Linh đã lâu không gặp ba mẹ, miệng nhỏ lép xép nói không ngừng.
Một nhà ba người đang nói chuyện, Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải cũng câu được câu không nói vào.
Bạch Nhụy Ngâm vẫn không chịu bỏ cách gọi kia: “Khải Khải, em hơi nhức đầu.”
Vẻ mặt Thẩm Quang Khải lập tức nghiêm túc hẳn, giơ tay sờ trán cô, giọng nói dịu dàng chứa đựng sự quan tâm: “Khó chịu hả?”
“Chắc tại ly rượu vang lúc nãy.”
Từ đó đến giờ, tửu lượng của Bạch Nhụy Ngâm rất kém, nhưng sau khi biết giá của chai Dom Pérignon, cô đã kìm lòng không đậu mà uống một chút trước khi xuống máy bay.
Kết quả đã khiến bản thân ngà ngà say.
Thấy gương mặt trắng nõn của cô ửng hồng, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không nhận ra trong giọng nói của mình còn mang theo chút mềm mại và lười biếng, “Khải Khải, anh nhích lại đây chút đi.”
Thẩm Quang Khải tức khắc làm theo.
Bạch Nhụy Ngâm đầu một oai, trực tiếp tựa vào vai anh, nhắm hai mắt lại.
Xe chạy rất ổn định, nhưng Thẩm Quang Khải vẫn choàng tay ôm eo cô, tạo ra tư thế bào vệ.
Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư đối diện thấy cảnh này thì nhìn nhau cười, gia đình ba người ăn ý hạ thấp âm lượng.
Biệt phủ của Thẩm Mân Ngọc cùng Thẩm Lệ Tư toạ lạc trên Đảo Cọ Jumeirah nổi tiếng.
Căn biệt phủ này hoàn toàn khác với biệt thự nhỏ tràn đầy sức sống và cảm giác đồng quê ở Vọng Xuyên. Cả ngoại thất lẫn nội thất đều rất hiện đại, sử dụng nhiều kính trong nhà, mỗi phòng và sảnh đều có một, thậm chí hai đến ba tường kính.
Thẩm Quang Khải chú ý tới vẻ mặt bối rối của Bạch Nhụy Ngâm, nhỏ giọng hỏi cô: “Sao vậy?”
Bạch Nhụy Ngâm trầm tư: “Nhiều kính như vậy, nếu có người đi ngang qua chẳng phải sẽ thấy rõ mình đang gì làm trong sao?”
“Yên tâm.” Thẩm Mân Ngọc mỉm cười, nói nhẹ nhàng, “Những chỗ em có thể nhìn thấy xung quanh đều thuộc về tư nhân.”
Bạch Nhụy Ngâm: “……” Quả nhiên, cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Phòng ngủ cho khách chẳng khác gì phòng xép ở khách sạn 5 sao, thậm chí còn tiện nghi hơn một chút.
Bạch Nhụy Ngâm nhìn đến bồn tắm sáng bóng trong phòng, còn tưởng mình đang hoa mắt.
Có nhà ai đặt bồn tắm ở cạnh cửa sổ sát đất vậy đâu!
Việc có cô cứ chăm chú nhìn cái bồn tắm đã thu hút sự chú ý của Thẩm Quang Khải, anh hỏi cô: “Em không thích thì cứ nói, anh sẽ gọi người đến dọn nó đi.”
“Không cần đâu, em chỉ tò mò xíu thôi.” Bạch Nhụy Ngâm thu lại ánh mắt, nghiêm túc quan sát một vòng.
Những chỗ khác không có gì để bàn đến, dù sao cũng đều là xa hoa đến cùng cực.
Thậm chí cô còn cảm thấy bản thân chính là thứ rẻ tiền nhất trong phòng.
Bạch Nhụy Ngâm chụp vài tấm ảnh gửi cho Lê Tâm Ngữ.
Lê Tâm Ngữ hâm mộ muốn chết, [ Khách sạn Dubai sang trọng đến vậy hả? Bọn cậu ở khách sạn nào? Là khách sạn Burj Al Arab 7 sao nổi tiếng rầm rộ đúng không? ]
Bạch Nhụy Ngâm: [ Không phải khách sạn, là nhà của ba mẹ Linh Linh. ]
Lê Tâm Ngữ: [????? ]
Lê Tâm Ngữ: [ Vãi chưởng! ]
Lê Tâm Ngữ: [ Thần linh ơi!!!! ]
Bạch Nhụy Ngâm cực kỳ vừa ý với phản ứng của cô nàng, cùng cô nàng trò chuyện thêm chốc lát mới bỏ điện thoại xuống đi tắm.
Có lẽ đã ngủ đủ giấc ở trên máy bay và trên xe. Tắm rửa xong xuôi, Bạch Nhuỵ Quang cảm thấy vô cùng tỉnh táo, một chút uể oải cũng chả có.
Thẩm Quang Khải đi tắm, sau khi ngồi xuống, cô phát hiện ở đầu giường có một ngăn kéo nhỏ.
Vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong đựng vài một nhỏ khiến người ta đỏ mặt.
Bạch Nhụy Ngâm ‘úi’ một tiếng, nghe thấy tiếng Thẩm Quang Khải đi ra, luống cuống tay chân định đóng ngăn kéo lại, kết quả vì quá gấp gáp nên đẩy vào thế nào cũng không được, đã vậy còn lỡ tay dùng quá nhiều lực khiến cho toàn bộ ngăn kéo đều trượt ra ngoài, “Cạch” một tiếng rớt trên mặt đất.
Đồ vật bên trong cũng rơi ra theo, trùng hợp dừng lại bên chân Thẩm Quang Khải.
Bạch Nhụy Ngâm: “……”
Thẩm Quang Khải theo bản năng khom lưng nhặt lên.
Thấy rõ thứ trong tay, anh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhụy Ngâm.
Bạch Nhụy Ngâm căng da đầu giảo biện: “Bên trong là gì vậy anh? Em còn chưa kịp nhìn thì ngăn kéo đã rơi ra rồi, haha.”
Thẩm Quang Khải: “Áo mưa.”
Anh gằn từng chữ một, câu chữ cũng rất rõ ràng.
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Bạch Nhụy Ngâm không thèm giả vờ, chớp chớp mắt nhìn anh: “Ồ, hoá ra là cái này.”
Cuối cùng lại hỏi thêm một câu: “Tối nay anh muốn dùng hả?”
Thẩm Quang Khải: “……”
Thấy anh không hé răng, Bạch Nhụy Ngâm lớn mật hơn, trực tiếp đi đến cạnh anh, vòng tay câu cổ, cánh môi dán vào vành tai anh: “Trả lời thật lòng đi, anh có muốn không?”
Hơi thở nhè nhẹ đều đặn của cô thổi qua tai anh, tê tê ngứa ngứa.
Yết hầu Thẩm Quang Khải lăn nhẹ, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh có thể nói không muốn hả?”
“Có thể.” Lúc nói ra câu này, âm thanh của Bạch Nhụy Ngâm phá lệ dịu dàng, “Nhưng nói xong anh sẽ mất đi một cô vợ.”
Thẩm Quang Khải: “…………”
Thấy anh còn lưỡng lự, Bạch Nhụy Ngâm khẽ mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên vành tai anh.
Đầu lưỡi như có như không liếm qua chỗ da thịt mẫn cảm, lưu lại một chút ướt át.
Rốt cuộc Thẩm Quang Khải cũng không nhịn được nữa, dùng sức ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói có chút cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Không đó.”
Bạch Nhụy Ngâm phản nghịch nói.
Trên người cô không mặc áo choàng tắm, mà là một cái váy ngủ có đai eo màu trắng thuần chất liệu tơ tằm.
Tơ lụa mỏng manh dán chặt vào da, phác hoạ rõ ràng đường cong trên người cô. Thẩm Quang Khải không dám nhìn thêm, khó khăn dời ánh mắt sang nơi khác, nói: “Bạch Nhụy Ngâm, đừng chọc anh nữa.”
Lửa tình đang dần thiêu đốt lý trí của anh.
Ở trước mặt Bạch Nhụy Ngâm, anh không biết tự chủ là gì.
Bạch Nhụy Ngâm lại cong khóe môi, “Sao thế? Bọn mình là vợ chồng hợp pháp rồi mà, Khải Khải, đừng nói là anh không được nha?”
Đến lúc này mà cô vẫn không quên cái nickname kia.
Thẩm Quang Khải: “……”
Bạch Nhụy Ngâm còn đang rầu không thôi.
Lần trước Lê Tâm Ngữ đã hỏi về kỹ năng trên giường của Thẩm Quang Khải thế nào.
Kết quả, biết được này hai người vẫn chưa làm, Lê Tâm Ngữ đã sửng sốt không thôi, nói giấy kết hôn của hai người khác nào lấy về chỉ để trưng.
Bạch Nhụy Ngâm: “Cũng không đến mức vậy đâu.”
Lê Tâm Ngữ không tin: “Thiệt hay giả dạ?”
Bạch Nhụy Ngâm: “Giả, mình ghét cái tên Thẩm Quang Khải ngốc nghếch này gần chết.”
Trước mắt là cơ hội tốt trời ban.
Người đàn ông ngốc nghếch kia ôm cô, lỗ tai đỏ như tôm luộc, khiến Bạch Nhuỵ Ngâm muốn cắn một cái..
Tối nay dù có nói thế nào cô cũng phải ăn sạch người đàn ông này tại chỗ.
Bạch Nhụy Ngâm mới vừa hạ quyết tâm, bỗng nhiên lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Một lát sau mới nhận ra, Thẩm Quang Khải đã ôm cô tới trên giường.
Bạch Nhụy Ngâm quan tâm đến cơ thể anh: “Tay anh khỏi hẳn rồi chứ?”
Thẩm Quang Khải khẽ ừ một tiếng, tay chống trên drap giường, nhìn xuống cô từ trên cao: “Em thật sự muốn làm?”
Bạch Nhụy Ngâm hỏi lại: “Anh không muốn hả?”
Thẩm Quang Khải: “…… Muốn.”
Nếu nói không muốn thì là giả.
Anh thích Bạch Nhụy Ngâm bảy năm, vô số lần gặp cô trong giấc mộng.
Cô xinh đẹp, cao quý, là ngôi sao tỏa sáng lộng lẫy nhất giữa vô vàn ngôi sao trên bầu trời.
Mà bây giờ, ngôi sao ấy đã rơi vào tay anh, còn cố gắng chui sâu vào trái tim nơi lồng ngực.
Từng đợt thuỷ triều nóng bỏng ập đến, gần như nuốt chửng anh.
Tia lý trí cuối cùng cũng biết mất, anh đột nhiên duỗi tay, ấn lên công tắc đèn.
“Lạch cạch.”
Cả căn phòng lập tức tối đen.
Bóng tối bất ngờ bủa vây, Bạch Nhuỵ Ngâm không nhìn thấy bất cứ thứ gì, theo bản năng bám chặt người trước mặt.
Ngay sau đó, những nụ hôn dịu dàng như những hạt mưa rơi xuống người cô.