Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 3: Không sao



“Ưm.” Thẩm Quang Khải đau đớn rên lên một tiếng.

Nhân viên phục vụ thấy người đàn ông bất ngờ ra tay liền lập tức gọi bảo vệ trên tàu.

Bạch Nhụy Ngâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội vàng nhìn về phía cánh tay của Thẩm Quang Khải, nơi vừa bị đánh trúng đang sưng tấy đỏ ửng. Cô không dám tưởng tượng nếu cú đánh đó trúng vào đầu mình thì hậu quả sẽ ra sao.

Bạch Nhụy Ngâm lo lắng hỏi: “Anh có sao không?”

Thẩm Quang Khải lắc đầu: “Không sao, không đau lắm… A.”

“…” Bạch Nhụy Ngâm vừa bất lực vừa xót xa, “Anh đừng cậy mạnh.”

Bảo vệ trên tàu kịp thời có mặt, khống chế người đàn ông đã ra tay kia.

Nhân viên phục vụ mang hộp cứu thương đến, bôi thuốc lên cánh tay của Thẩm Quang Khải. Chỗ bị thương chuyển sang bầm tím nhìn rất đáng sợ.

Thẩm Quang Khải khăng khăng muốn báo cảnh sát xử lý vụ việc. Vì cả hai bên đều có điểm đến là Vọng Xuyên, sau khi thảo luận, người đàn ông tạm thời bị bảo vệ giữ lại, vụ án sẽ được giao cho cảnh sát địa phương xử lý khi tàu đến Vọng Xuyên.

Khi cuộc tranh cãi kết thúc, đã là mười hai giờ rưỡi trưa.

Bạch Nhụy Ngâm thấy đói bụng, lấy ra túi bánh mì đóng gói sẵn mà cô đã mua từ sáng, chuẩn bị ăn trưa.

Cô quay sang nhìn Thẩm Quang Khải, lắc lắc chiếc bánh mì trong tay: “Anh có muốn ăn không?”

Thẩm Quang Khải gật đầu: “Được.”

Tay trái của anh bị thương.

Tay phải lóng ngóng vươn qua để lấy một miếng bánh mì từ trong túi.

Chiếc bánh mì nguyên cám hơi khô cứng, Thẩm Quang Khải nhai kỹ nuốt chậm miếng bánh trong tay, rồi nhờ Bạch Nhụy Ngâm: “Em có thể giúp tôi lấy thứ này được không? Tay tôi không tiện lắm.”

“Được chứ, lấy cái gì?”

“Kéo khóa túi này ra.”

Bạch Nhụy Ngâm kéo khóa chiếc túi vải để trên vali, lập tức một mùi thơm đậm đà của đồ ăn tỏa ra.

Bên trong là một hộp tiramisu, một hộp bánh mochi và một chiếc bánh cuộn.

Thậm chí còn có hai túi đá lạnh để giữ mát đồ ăn trong thời tiết nóng bức.

Không thấy nhãn mác trên các hộp, Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày hỏi: “Anh tự làm đấy à?”

“Ừ.” Thẩm Quang Khải gật đầu, “Muốn ăn thử không?”

Anh lấy một tay cầm hộp tiramisu đặt lên bàn trước mặt Bạch Nhụy Ngâm.

Bạch Nhụy Ngâm ngập ngừng một chút rồi đưa lại hộp bánh cho anh: “Tiramisu anh giữ mà ăn, tôi ăn hai cái mochi là được rồi.”

Thẩm Quang Khải cũng không ép thêm.

Phải nói rằng tay nghề của Thẩm Quang Khải vẫn rất tuyệt.

Năm nay anh còn tiến bộ hơn, chiếc bánh mochi mềm dẻo không dính răng, bên trong còn có lớp kem lạnh ngọt dịu.

Ban đầu Bạch Nhụy Ngâm còn thấy no sau khi ăn nửa túi bánh mình, nhưng khi giải quyết xong hai chiếc mochi, cô thấy mình vẫn có thể ăn thêm chút nữa.

Thẩm Quang Khải dường như đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, liền đặt hộp mochi lên bàn và nhẹ giọng nói: “Em muốn ăn thì cứ lấy đi, một mình tôi ăn không hết đâu.”

Giọng anh có chút gượng gạo.

Bạch Nhụy Ngâm bị anh làm cho bật cười, “Thật sự ăn không hết à?”

Thẩm Quang Khải cúi đầu xuống, nhỏ giọng: “…Thật mà.”

Giống hệt như trước kia, không chịu nổi khi bị cô trêu chọc.

Khóe miệng Bạch Nhụy Ngâm càng cong lên, cô lại cắn một chiếc mochi và hỏi anh: “Nói mới nhớ, anh thường ngồi ghế thương gia khi đi tàu cao tốc mà? Sao lần này lại mua ghế thường vậy?”

Thẩm Quang Khải giải thích: “Ghế thương gia hết vé rồi.”

Bạch Nhụy Ngâm ồ lên, khá ngạc nhiên: “Ghế thương gia cũng hết vé à?”

“Ừ, tôi mua vé hơi muộn.”

Nói chuyện một lúc, Bạch Nhụy Ngâm đã ngáp ngắn ngáp dài.

Cô có thói quen ngủ trưa, giờ này đúng là lúc cô hay chợp mắt.

Cô đi vào nhà vệ sinh, rồi quay lại hạ bàn ăn xuống, đặt hai tay lên bàn như tư thế ngủ trưa thời cấp ba, cúi đầu xuống rồi nhắm mắt lại.

Có lẽ vì sáng nay dậy sớm để chuẩn bị đồ đạc nên lần này cô ngủ liền ba tiếng đồng hồ.

Tấm chắn nắng chỉ kéo một nửa, ánh nắng buổi chiều len qua khe hở chiếu lên tóc và áo quần khiến chúng trở nên ấm áp.

Bạch Nhụy Ngâm chống tay ngồi dậy, vô tình liếc nhìn sang bên cạnh, phát hiện Thẩm Quang Khải cũng đang ngủ.

Khác với cô nằm gục trên bàn, anh dựa đầu vào lưng ghế, mắt nhắm lại. Hàng mi dài đổ bóng rợp lên bọng mắt, từ xương mày đến sống mũi rồi xuống cằm, các đường nét trên khuôn mặt anh tinh tế và chi tiết như một tác phẩm nghệ thuật.

Phải thừa nhận rằng, khuôn mặt của Thẩm Quang Khải chính là kiểu mà cô dễ bị “yêu từ cái nhìn đầu tiên”.

Năm năm qua, anh chẳng khác gì so với thời đại học, trong khi cô đã lăn lộn ngoài xã hội suốt năm năm, gần đây khi trò chuyện với Lê Tâm Ngữ, cô nàng còn bảo rằng nhìn cô đã có nét “dân văn phòng” rồi.

Bạch Nhụy Ngâm chống cằm, không ngại ngần nhìn anh chăm chú.

Kết quả là Thẩm Quang Khải đột nhiên mở mắt, bắt gặp ngay khoảnh khắc cô đang nhìn trộm.

Bị bắt quả tang nhưng Bạch Nhụy Ngâm cũng chẳng thấy xấu hổ, cô cười tươi nhờ anh nhường đường nói mình muốn đi vệ sinh.

Vài giờ tiếp theo, hai người không nói thêm một lời nào.

Đến 7 giờ 3 phút tối, tàu đến ga Vọng Xuyên.

Lê Tâm Ngữ đến đón nhưng đang bị kẹt xe trên đường, Bạch Nhụy Ngâm bèn bảo cô nàng đi thẳng đến bệnh viện gần đó.

Lê Tâm Ngữ hoảng hốt: “Cậu sao vậy? Bị bệnh hay ngã à?”

Bạch Nhụy Ngâm: “Không phải mình, là Thẩm Quang Khải.”

Lê Tâm Ngữ càng ngơ ngác: “Hả???”

Sau khi Bạch Nhụy Ngâm tóm tắt lại chuyện đã xảy ra buổi trưa, Lê Tâm Ngữ vẫn còn rùng mình: “Trời ơi, người gì mà đáng sợ thế! May mà Thẩm Quang Khải… Đợi đã, sao hai người lại cùng đi với nhau?”

“Nếu mình nói là tình cờ thì cậu có tin không?”

“Không tin.”

Bạch Nhụy Ngâm: “Thế thôi mình cúp máy đây.”

Tại phòng cấp cứu đêm, sau khi chụp X-quang, một bác sĩ già nhìn kỹ hình ảnh rồi liếc nhìn Thẩm Quang Khải, giọng trầm xuống: “Chúc mừng cậu, chàng trai trẻ, xương cậu bị nứt rồi!”

Bạch Nhụy Ngâm: “…”

Thẩm Quang Khải: “…”

Lúc Thẩm Quang Khải đang bó bột, y tá đến nhắc nhở Bạch Nhụy Ngâm về một số điều cần lưu ý.

“Cô là người nhà của Thẩm Quang Khải phải không?”

Bạch Nhụy Ngâm vừa định nói không phải thì y tá đã tiếp tục nói mà không để ý đến cô. Cô đành nuốt lời định nói rồi chăm chú lắng nghe.

Hai mươi phút sau, khi tay Thẩm Quang Khải đã được cố định xong, Bạch Nhụy Ngâm cầm điện thoại trong tay, một tay khác đặt lên chiếc vali, thấy anh bước ra thì ngước lên hỏi: “Lê Tâm Ngữ đến rồi, anh muốn đi đâu? Nếu tiện đường thì bọn tôi có thể đưa anh một đoạn.”

Thẩm Quang Khải ngập ngừng: “Lan Đình Viên, có tiện không?”

Bạch Nhụy Ngâm truyền đạt lại lời anh cho Lê Tâm Ngữ nghe, vài giây sau cô nàng reo lên: “Trùng hợp quá, bọn mình cũng đang định về Lan Đình Viên.”

Chiếc Porsche màu vàng của Lê Tâm Ngữ đậu bên đường rất nổi bật.

Bạch Nhụy Ngâm mở cửa sau xe cho Thẩm Quang Khải, đợi anh vào trong rồi đóng cửa lại, sau đó vòng ra phía trước ngồi vào ghế phụ.

“Chị em tốt à! Mình nhớ cậu gần chết!” Lê Tâm Ngữ phô trương ôm lấy cô một cái rồi quay sang nhìn người đàn ông ngồi phía sau, “Cảm ơn Khải thiếu gia đã chăm sóc Nhụy Ngâm của chúng tôi nhé. May mà có anh ra tay cứu giúp, nếu không thì cái chai nước kia mà rơi trúng có lẽ giờ này tôi chỉ còn nhìn thấy bốn chữ Bạch cỏ tim tim tim rồi.”

“…..”

Bạch Nhụy Ngâm khẽ đánh vào vai Lê Tâm Ngữ: “Nghiêm túc chút đi.”

Lê Tâm Ngữ “á” một tiếng: “Thì mình đang nghiêm túc cảm ơn Khải thiếu gia vì đã cứu mạng cậu mà!”

Cái tên “Khải thiếu gia” này là biệt danh các bạn học thời đại học đặt cho Thẩm Quang Khải khi biết về gia thế của anh. Bản thân anh không quan tâm, chẳng biết từ khi nào mà mọi người bắt đầu gọi anh như vậy, lâu dần cũng thành thói quen.

“Nghe Nhụy Ngâm nói anh sẽ ở lại Vọng Xuyên một thời gian, anh ở Lan Đình Viên sao?” Lê Tâm Ngữ đúng là người hướng ngoại, có cô nàng ở đó thì không bao giờ có khoảng lặng, “Trùng hợp thật, bọn tôi cũng ở Lan Đình Viên, anh ở căn nào?”

Thẩm Quang Khải gần như trả lời mọi câu hỏi, qua cuộc trò chuyện, hai người biết được anh sẽ ở trong một căn biệt thự độc lập tại khu biệt thự Lan Đình Viên.

Lê Tâm Ngữ rất tốt bụng đưa anh về đến tận cửa nhà. Sau khi anh xuống xe, cô nàng hào hứng bắt đầu buôn chuyện với Bạch Nhụy Ngâm: “Này này này, cậu nghĩ xem tại sao anh ta đột nhiên lại đến Vọng Xuyên nhỉ?”

Bạch Nhụy Ngâm: “Có lẽ giống như cậu, muốn thay đổi không khí một chút thôi.”

Lê Tâm Ngữ: “Cũng có lý, thôi, không nói về anh ta nữa. Hai đứa mình đã nửa năm không gặp rồi, cậu có đói không? Đi ăn đồ nướng nhé?”

“Được thôi.”

Ngồi tàu cao tốc cả ngày, Bạch Nhụy Ngâm cũng thèm ăn rồi.

Quán đồ nướng mà Lê Tâm Ngữ giới thiệu có chất lượng tốt mà giá lại rẻ, hai cô gái ăn uống thỏa thích, cuối cùng khi thanh toán chỉ mất có tám mươi tệ.

Nhà của Lê Tâm Ngữ là một căn hộ cao tầng, ở tầng 25, có ba phòng ngủ và hai phòng khách.

Cô nàng đã cải tạo một chút, thay vì đặt bàn ăn trong phòng ăn, cô nàng lại đặt ba chiếc bàn vuông bằng gỗ. Bức tường bên cạnh được lắp đầy kệ sách, trên đó chất đầy các loại sách thiếu nhi và đồ chơi phát triển trí tuệ.

Bạch Nhụy Ngâm bước vào nhìn quanh một vòng: “Không có tivi à?”

“Không.” Lê Tâm Ngữ đưa cho cô đôi dép, “Mình không xem tivi.”

Bạch Nhụy Ngâm: “Thế thì mình mua một cái để trong phòng ngủ được không?”

Lê Tâm Ngữ thản nhiên: “Được chứ.”

Bạch Nhụy Ngâm lập tức mua ngay một chiếc tivi 65 inch qua mạng.

Bây giờ không còn nhiều bạn trẻ thích xem tivi, nhưng cô lại là một trong số đó. Những lúc rảnh rỗi, cô thích nằm dài trên ghế sofa hoặc giường để xem tivi cả ngày cho qua thời gian.

Sau khi dẫn cô đi tham quan căn nhà rộng 150 mét vuông, Lê Tâm Ngữ bắt đầu giới thiệu cho cô về công việc của trung tâm trông trẻ.

“Hiện tại mình có sáu đứa trẻ ở đây, như đã nói với cậu qua điện thoại thì năm giờ chiều mình đến trường đón các bé về, rồi trông chúng làm bài tập.” Lê Tâm Ngữ gãi đầu, “Ờm, cậu từng làm việc ở trung tâm tiếng Anh cho thiếu nhi chắc sẽ rất giỏi trong việc chăm sóc lũ trẻ. Mấy đứa này cũng khá ngoan, nếu chúng không chịu ngồi yên thì cho chúng ít đồ ăn vặt hay sữa là được rồi.”

Nói đến đây, Lê Tâm Ngữ dẫn Bạch Nhụy Ngâm đến xem góc đồ ăn vặt của mình.

Có hai chiếc tủ lạnh, một chiếc lớn có cửa chữ thập và một chiếc tủ đông. Tủ đông có hai ngăn để sữa tươi, bao gồm sữa bò nguyên chất, sữa dê và sữa tách béo, cùng nhiều loại chế phẩm từ sữa như phô mai que. Tủ lạnh chứa phần lớn là đồ ăn vặt, đều là của các thương hiệu nổi tiếng.

“Đại khái là như vậy đấy, cụ thể thì thứ 2 tới mình sẽ dẫn cậu thực hành một lần, cậu sẽ hiểu ngay thôi.”

Sau một ngày dài mệt mỏi, Bạch Nhụy Ngâm vừa chạm gối đã ngủ ngay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy trong một môi trường xa lạ, cô vẫn còn chút mơ màng. Phải mất nửa phút cô mới nhớ ra mình không còn ở Hạ Thành nữa. Sau khi rửa mặt xong, cô cầm điện thoại lên và chợt nhớ đến một việc.

Hôm qua, khi y tá dặn dò những điều cần lưu ý, cô sợ mình không nhớ hết nên đã ghi lại trong phần ghi chú trên điện thoại và định gửi cho Thẩm Quang Khải.

Ai ngờ lúc anh ra ngoài cô lại quên khuấy đi mất, bây giờ mới nhớ ra.

Do dự một chút, cô tìm hình đại diện của Thẩm Quang Khải trong danh sách liên lạc rồi mở ra.

Trong mấy năm qua, hai người không phải hoàn toàn không liên lạc, lần gần nhất là ba tháng trước vào dịp Tết Nguyên Đán, Thẩm Quang Khải đã nhắn cho cô một câu “Chúc mừng năm mới”.

Bạch Nhụy Ngâm cũng đã đáp lại bằng một câu “Chúc mừng năm mới”.

Kéo lên xem lại những tin nhắn trước, cô nhận ra suốt hai năm qua, hầu như những cuộc trò chuyện của hai người đều là mấy lời chúc tụng khách sáo và xa cách như vậy.

Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy nếu chỉ dán nội dung ghi chú vào và gửi đi thì có phần hơi đột ngột, nên suy nghĩ một lát, cô quyết định bắt đầu bằng một lời chào.

Cô gửi một sticker biểu cảm, sau đó hỏi: [Tay anh sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn chưa?]

Vừa gửi đi, bên kia đã phản hồi ngay: [Đồ ăn.]

Bạch Nhụy Ngâm:?

Hai ba giây sau, tin nhắn đó bị thu hồi và thay thế bằng: [Kiểu Mỹ.]

Bạch Nhụy Ngâm:???

Một lúc sau tin nhắn này cũng bị thu hồi, nhưng lần này phải mất gần nửa phút như thể đã đắn đo rất lâu, Thẩm Quang Khải cuối cùng cũng gửi một tin nhắn mới: [Không sao.]

“…………”