Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 33: Nhận thua



Vừa nghe đến hai chữ này, Bạch Nhụy Ngâm còn tưởng mình nghe lầm.

Cô ngây người nhìn Thẩm Quang Khải, sau khi chắc chắn mình không nghe lầm, giọng nói của cô đột nhiên trở nên phấn khích: “Ồ? Anh muốn phạt em thế nào, hỏ?”

Dáng vẻ của cô trông chẳng có tí sợ hãi, trái lại còn có chút mong đợi.

Đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng của cô, khóe môi Thẩm Quang Khải nhẹ cong lên, anh thì thầm từng chữ: “Phạt em ngủ một mình trong một tháng.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…” Thẩm Quang Khải, anh nhẫn tâm thật đấy.

Cô không chịu thua: “Đây đâu phải chỉ phạt mình em, rõ ràng là còn phạt anh nữa mà.”

Nói xong, Bạch Nhụy Ngâm nhìn thoáng qua Thẩm Tuyển Linh bên cạnh.

Trên đường đi, có lẽ Thẩm Tuyển Linh đã quá mệt nên đang ngủ rất say.

Cô yên tâm, tiếp tục nói về chủ đề không phù hợp với trẻ nhỏ với Thẩm Quang Khải: “Anh dám nói là anh không hưởng thụ không?”

“Không dám.” Thẩm Quang Khải đáp rất nhanh, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Nhưng anh có thể kiềm chế trong một tháng.”

Trong lòng Bạch Nhụy Ngâm bỗng dâng lên sự bướng bỉnh khó hiểu, cô đáp lại: “Anh nói rồi đấy, vậy thử xem hai chúng ta ai là người chịu không nổi trước.”

Sắp đến ngày khai giảng.

Bạch Nhụy Ngâm vốn nghĩ rằng sau khi khai giảng sẽ rất bận rộn, bản thân cũng sẽ tạm thời quên mất chuyện mình có một người chồng.

Thế nhưng, Lê Tâm Ngữ không chỉ mở rộng chi nhánh mà còn tuyển thêm vài nhân viên mới. Những nhân viên mới đều là bạn của cô nàng, đáng tin cậy cực kỳ, thậm chí Bạch Nhụy Ngâm không cần phải tự mình đón trẻ nữa, chỉ cần ở trong trung tâm đợi các cô ấy đưa bọn nhỏ đến, sau đó trông chừng vài giờ là được.

Lê Tâm Ngữ càng phát triển lớn mạnh, ngược lại cô càng thảnh thơi hơn.

Người đầu tiên nhận ra giữa hai người đang có chuyện không ổn là Lê Tâm Ngữ.

Thẩm Tuyển Linh đã trở lại, Bạch Nhụy Ngâm lại dọn về nhà Lê Tâm Ngữ ở, Lê Tâm Ngữ thấy bầu không khí giữa họ rất kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi: “Cậu và Thẩm Quang Khải cãi nhau sao?”

Vẻ mặt Bạch Nhụy Ngâm lạnh lùng: “Đâu có.”

Lê Tâm Ngữ: “……Thế sao dạo này hai người cứ xụ mặt vậy?”

Bạch Nhụy Ngâm nhìn cô ấy một cái, thở dài ảo não: “Khải Khải không muốn ngủ với mình nữa.”

“Hả?!” Lê Tâm Ngữ kinh ngạc không thôi, “Chuyện là sao? Vì anh ta bị yếu hay anh ta có người khác ở bên ngoài?”

“Đều không phải.” Bạch Nhụy Ngâm lại thở dài, kể tội anh: “Bởi vì tháng trước mình không tiêu hết 100 nghìn tệ nên anh ấy giận dỗi, nói muốn phạt mình ngủ một mình một tháng.”

“……” Lê Tâm Ngữ cạn lời mà nhìn cô, “Mình có thể nói cậu đáng đời không?”

Bạch Nhụy Ngâm: “Không thể.”

Lê Tâm Ngữ thắc mắc: “Vậy sao cậu lại không dùng đến tiền anh ta cho?”

Bạch Nhụy Ngâm: “Quên mà.”

Lê Tâm Ngữ: “Gì?”

Bạch Nhụy Ngâm quay mặt đi: “…… Tại mình quên mất chuyện này thôi.”

Cũng không hẳn là quên, lúc đó cô chỉ nghĩ là Thẩm Quang Khải nói đùa nên không để trong lòng, kết quả là không ngờ Thẩm Quang Khải lại xem là thật.

Lê Tâm Ngữ càng bó tay, “Rồi sao không giải thích với anh ta?”

Bạch Nhụy Ngâm cầm ly trà sữa trên bàn lên uống một ngụm lớn: “Tại mình muốn chống lại.”

Lê Tâm Ngữ: “…………”

Còn một người cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, chính là Thẩm Tuyển Linh.

Nhưng cô bé không hỏi Bạch Nhụy Ngâm, mà vào một hôm đang ăn sáng, cô bé xụ mắt, nghiêm túc nhìn Thẩm Quang Khải: “Chồng của cô Bella.”

Thẩm Quang Khải: “……”

Anh gắp một viên xíu mại vào chén cô bé: “Sao vậy?”

Đôi mắt to tròn như quả nho của Thẩm Tuyển Linh chớp chớp: “Có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với cô Bella không?”

Thẩm Quang Khải dừng lại: “Không có.”

Thẩm Tuyển Linh rầu rĩ nói: “Vậy sao gần đây cậu với cô Bella không ở cạnh nhau nữa, hai người ly hôn rồi ạ?”

Thấy cô bé càng đoán càng lố, Thẩm Quang Khải khẽ thở dài: “…… Không có đâu, con đừng nghĩ nhiều quá, bọn cậu chỉ đang thực hiện một thỏa thuận thôi.”

Thẩm Tuyển Linh nghiêng đầu hỏi: “Thỏa thuận gì vậy cậu?”

Thẩm Quang Khải: “Trẻ con không nên biết.”

Thẩm Tuyển Linh ghét nhất là người khác coi mình như trẻ con, liền hét lên: “Con không phải trẻ con nữa, là trẻ lớn rồi mà!”

Thẩm Quang Khải liền thuận theo mà đổi giọng: “Ừ, trẻ lớn cũng không được biết.”

Thẩm Tuyển Linh: “…………”

Tối hôm đó.

Thẩm Tuyển Linh đi đến trung tâm trông trẻ, lập tức tìm được Bạch Nhụy Ngâm, kéo kéo góc áo cô, nhìn cô bằng đôi mắt đẫm lệ: “Cô Bella……”

Bạch Nhụy Ngâm thấy biểu cảm sợ hãi của cô bé thì vội vàng ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu cô ấy, an ủi: “Linh Linh ngoan, sao vậy con? Có chuyện gì xảy ra hả?”

Thẩm Tuyển Linh hít hít mũi, tăng âm lượng hết cỡ để tố cáo: “Chồng cô ức hiếp con!”

Bạch Nhụy Ngâm: “……”

Hả?

Cô có chút ngốc ra, theo lời cô bé mà hỏi: “Cậu ức hiếp con thế nào?”

Quả nhiên hai người này đang giận nhau!

Nghe câu nói của Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Tuyển Linh càng chắc chắn về suy đoán của mình. Nếu bình thường, Bạch Nhuỵ Ngâm luôn thân mật gọi cậu là “Khải Khải”.

Thẩm Tuyển Linh không muốn họ cãi nhau.

Cô bé suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục lên án: “Cậu, cậu, cậu ấy…… cậu ấy không cho con ngủ!”

“……”

Bạch Nhụy Ngâm bắt đầu nghi ngờ.

Mặc dù trong lòng cô hiện giờ, Thẩm Quang Khải là một tên đàn ông xấu xa, nhưng anh cũng không đến mức đối xử với Thẩm Tuyển Linh như vậy nhỉ.

Thật ra, có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin qua WeChat để xác nhận với Thẩm Quang Khải, nhưng mấy hôm nay hai người đang chiến tranh lạnh, có gặp nhau cũng không chào hỏi, như thể ai lên tiếng trước sẽ là người thua.

Bạch Nhụy Ngâm không muốn chủ động tìm Thẩm Quang Khải.

Đang suy nghĩ, Thẩm Tuyển Linh lại chớp đôi mắt to, ngước mặt nhìn Bạch Nhụy Ngâm nói: “Cô Bella ơi, tối nay cô có thể ngủ với em không ạ? Dạo này em cứ mơ thấy ác mộng, đáng sợ lắm.”

Bạch Nhụy Ngâm ngập ngừng, “Con mơ thấy gì?”

Thẩm Tuyển Linh mếu máo, thì thầm hai chữ: “Cậu ạ.”

Bạch Nhụy Ngâm: “Sao cơ?”

Thẩm Tuấn Linh: “Con nằm mơ thấy cậu, đây chẳng phải là ác mộng sao.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…………”

Mặc dù lời nói của Thẩm Tuyển Linh rất đáng nghi, nhưng dưới sự nài nỉ của cô bé, Bạch Nhụy Ngâm vẫn đồng ý tối nay sẽ đến nhà ngủ cùng cô bé.

Không còn cách nào khác, Thẩm Tuyển Linh làm nũng quá giỏi, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy nếu mình không đồng ý, có thể cô bé sẽ khóc đến sập cả trung tâm trông trẻ này.

Chưa kể khi cô đến Dubai chơi dạo trước, là ba mẹ của Thẩm Tuyển Linh tiếp đón cô, nếu cô không đồng ý với một yêu cầu nhỏ xíu của cô bé hiện giờ, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy mình thật không biết điều.

Tám giờ tối.

Thẩm Quang Khải xuất hiện ở cửa đúng giờ.

Bạch Nhụy Ngâm đã nói trước với Lê Tâm Ngữ rằng cô sẽ về cùng Thẩm Tuyển Linh, Lê Tâm Ngữ cũng không sao.

Một lớn một nhỏ nắm tay nhau bước ra, khi nhìn thấy Thẩm Quang Khải, Bạch Nhụy Ngâm cố tình dời ánh mắt sang chỗ khác.

Thấy phản ứng của cô, những ngón tay của Thẩm Quang Khải cuộn chặt lại.

Nhìn hai người nắm tay ra tới, anh chần chừ, muốn đón Thẩm Tuyền Linh từ trong tay cô.

Nhưng không ngờ hai người họ cứ nắm chặt tay nhau, không có chút ý định buông ra.

Anh cũng không nói gì, ba người ngượng ngùng đứng im một chỗ như thế.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tuyển Linh lên tiếng trước, không phải hỏi ý mà là thông báo: “Tối nay cô Bella sẽ tới nhà ngủ với con.”

Sau khi nghe thấy, hàng mi dài của Thẩm Quang Khải khẽ động, ‘ừ’ nhẹ một tiếng, coi như đồng ý, không tỏ thái độ gì thêm.

Bầu không khí kỳ lạ giữa ba người kéo dài liên tục cho đến khi về tới nhà.

Thẩm Tuyển Linh nhìn thấy hai người vẫn bơ nhau, trong lòng cô bé càng thêm phiền muộn.

Hai cái người lớn này, sao lại còn trẻ con hơn cả trẻ lớn như cô bé vậy!   

Thẩm Tuyển Linh than thở trong lòng.

Trong lúc hai người lớn trầm mặc, Thẩm Tuyển Linh đột nhiên “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhụy Ngâm: “Cô Bella, cô tắm chưa?”

Bạch Nhụy Ngâm ngẩn ra, lắc đầu: “Chưa.”

Thẩm Tuyển Linh rầu rĩ nói: “Không biết ở nhà có bộ đồ ngủ nào để cô mặc không.”

Bạch Nhụy Ngâm ngập ngừng một chút, “Ừm… thật ra là có.”

Tháng trước cô ở đây gần như cả tháng trời, tủ quần áo trong phòng cho khách đã sớm treo đầy những bộ quần áo của cô.

Thẩm Tuyển Linh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt rồi ạ!”

Sau khi lấy một bộ đồ ngủ từ phòng dành cho khách, vừa xoay người đi ra đã chạm mặt Thẩm Quang Khải.

Tháng trước, hai người họ gần như dính lấy nhau mỗi ngày, nên phòng ngủ của họ hiển nhiên cũng nằm cạnh nhau.

Bạch Nhụy Ngâm nhìn đăm đăm về phía trước mà đi ngang qua anh.

Tắm rửa xong xuôi, Bạch Nhụy Ngâm ngồi đọc sách cùng Thẩm Tuyển Linh.

Hai người đọc một cuốn sách tiếng Anh nguyên bản. Ngoại trừ  lúc sống ở Hồng Kông khi còn nhỏ, Thẩm Tuyển Linh còn từng ở nước ngoài hai, tiếng Anh của cô bé cực lưu loát, gần như không khác người bản xứ bao nhiêu.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tuyển Linh đã buồn ngủ.

Dỗ cô bé ngủ xong, Bạch Nhụy Ngâm lại không sao vào giấc được.

Bộ đồ ngủ trên người cô mang theo mùi hương thơm mát và sang trọng của gỗ thông, là mùi mà cô tình cờ ngửi thấy và nói mình thích, Thẩm Quang Khải liền mua về, đổi hết tinh mùi trong tủ quần áo của cô thành mùi này.

Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt của Thẩm Quang Khải lập tức hiện lên trong tâm trí.

Cô cuộn chân, cắn môi dưới, ép mình không nghĩ đến Thẩm Quang Khải nữa.

Nhưng sau khi bị mùi hương quen thuộc gợi lại ký ức, thì rất khó mà xoá bỏ nó được.

Đặc biệt là trong đêm khuya yên tĩnh thế này, những suy nghĩ mơ hồ điên cuồng lan tràn trong lòng, gần như nuốt chửng cả người cô.

Lúc này, cô rất muốn được Thẩm Quang Khải ôm vào lòng.

Người đàn ông sẽ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, thì thầm dỗ dành cô ngủ.

Ký ức dần trở nên rõ ràng, cô vừa tỉnh táo lại vừa đau lòng, cũng trong thời khắc này, cô chợt nhận ra một điều.

Dường như, cô thật sự không thể rời xa Thẩm Quang Khải.

Nhận thua đi, Bạch Nhụy Ngâm.

Cô tự nói với lòng mình.

Nhận thua đi, dù sao suy xét lại, quả thật lúc đó cô đã hơi bốc đồng.

Một khi suy nghĩ này bắt đầu khuếch tán trong lòng, thì không thể kiềm chế lại.

Bạch Nhụy Ngâm nhẹ nhàng ngồi dậy, sau khi xác nhận Thẩm Tuyển Linh nằm bên cạnh đã ngủ say như một chú heo con, mũi chân cô lần mò trong bóng tối để tìm đôi dép mang vào. Cô cúi xuống đắp lại chăn cho Thẩm Tuyển Linh, rồi quyết định đi gõ cửa phòng bên cạnh.

Cô sẽ nhận thua.

Tuy nhiên, khi cô đến trước phòng, từ từ vặn tay nắm cửa, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Khi vừa bước ra khỏi phòng, cô phát hiện có một người đang đứng bên ngoài.

Là người đàn ông vẫn luôn lảng vảng trong đầu làm cô không thể ngủ yên.

Thẩm Quang Khải lặng lẽ đứng ở cửa, trông như một bức tượng.

Lúc cô bước ra, bởi vì xung quanh quá tối, Bạch Nhụy Ngâm chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, chứ không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói rõ ràng và trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, “Anh nhận thua.”