Nhuyễn Hương Nhập Hoài - Tại Cật Kê Bài

Chương 11: Cậu là phế vật chẳng làm được gì nên hồn



Căn phòng cậu đang ở bây giờ có cửa sổ rất lớn, ngồi vào bàn học có thể nhìn rõ toàn bộ sân nhà, ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng cực kỳ sáng sủa.

Đây là phòng Cừu Nghị để cho cậu làm phòng sách, cậu rất thích, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ngồi trên chiếc ghế êm ái thế này để đọc sách.

“Cừu Nghị, anh không thể nghỉ tay một lúc sao? Mấy ngày nay em không thấy nghỉ ngơi lúc nào, anh không mệt à.” Cậu hơi nghiêng người về phía trước, đứng trong cửa sổ gọi Cừu Nghị ở bên ngoài.

Cừu Nghị đang chặt củi trong sân, không quay đầu lại mà đáp: “Không sao, sắp xong rồi.”

Trang Tuyết Vãn liếc nhìn mấy cây củi còn sót lại, khẽ “ồ” một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Mới không nhìn một lúc, Trang Tuyết Vãn liếc mắt lại nhìn thấy Cừu Nghị xách thùng gỗ đi ra ngoài, người này thật là không ngơi tay chút nào.

Trang Tuyết Vãn bất đắc dĩ đứng dậy, từ trong phòng chạy lon ton ra ngoài đuổi kịp Cừu Nghị: “Anh lại đi làm gì vậy?”

“Cắt nước rồi, anh ra giếng múc nước.”

Trang Tuyết Vãn không muốn cứ thảnh thơi ngồi chơi mãi, cậu chủ động cầm lấy thùng gỗ trong tay hắn: “Vậy thì em đi với anh.”

“Xa lắm.”

“Sang nhà hàng xóm lấy nước không được ạ?”

“Khu vực này đều đã cắt nước, vì trên đường đang đào cống thoát nước.”

“Em sẽ đi cùng anh, vừa hay hai ta mỗi người một thùng.”

Cừu Nghị không lay chuyển được Trang Tuyết Vãn, đành phải dẫn cậu đi theo.

Hai người khiêng ba thùng nước, Cừu Nghị xách hai thùng, Trang Tuyết Vãn vất vả khiêng thùng còn lại.

Thùng gỗ đặc vốn đã hơi nặng, Cừu Nghị xách thùng không có cảm giác gì, nhưng Trang Tuyết Vãn lại cảm thấy tay mình sắp bị chuột rút vì quá nặng, không thể đổi sang thùng nhựa ư!

Thùng này chưa đổ nước mà cậu đã khó có thể xách được, nếu thùng đầy nước thì cậu còn có thể đi về nhà nổi không.

Cừu Nghị quay đầu lại nhìn Trang Tuyết Vãn đang vật lộn với chiếc thùng rỗng ở phía sau, cau mày hỏi: “Xách được không?”

Đùa chắc, bây giờ mới đi được vài trăm mét, thừa nhận không xách nổi thì quá mất mặt. Trang Tuyết Vãn lau mồ hôi không có trên trán: “Xách được, chỉ là tay em ra mồ hôi, xách thùng bị trơn. Anh đi trước đi, đừng chờ em, em biết chỗ rồi.”

Nói xong, có vẻ như Trang Tuyết Vãn nghe thấy Cừu Nghị thở dài, sau đó cậu thấy Cừu Nghị đi về phía mình, khom người cầm lấy thùng gỗ rồi xách ba cái thùng gỗ đi về phía trước.

“Em có thể xách được thật mà.” Trang Tuyết Vãn lon ton chạy theo Cừu Nghị, nắm lấy mép thùng gỗ, muốn lấy lại chiếc thùng nhưng Cừu Nghị không hề buông tay.

Trang Tuyết Vãn: “Bây giờ anh không đưa cho em, lát nữa còn phải mang nước về, không bằng bây giờ để em luyện sức trước.”

Cừu Nghị lắc đầu: “Không cần em.”

Hai tay có thể xách ba cái thùng rỗng, nhưng hai tay tuyệt đối không thể xách ba cái thùng chứa đầy nước, cho dù có khoẻ đến đâu đi nữa không thể! Trang Tuyết Vãn đi theo sau Cừu Nghị, hừm, cậu muốn xem Cừu Nghị làm thế nào để mang nước về.

*

Giếng trong thị trấn thường không có ai sử dụng, rất sạch sẽ.

Hầu hết trong thị trấn đã ngừng nước, rất nhiều người đến lấy nước. Trong lúc xếp hàng, Cừu Nghị đến một nhà gần giếng mượn đòn gánh, sau khi lấy nước xong, hai thùng nước được hắn treo hai bên đòn gánh, thùng còn lại được xách trên tay, thật sự không cần đến Trang Tuyết Vãn.

Trang Tuyết Vãn hoàn toàn không ngờ đến khả năng này, cậu đi đầu đi theo sau Cừu Nghị, haizzz, ở trước mặt Cừu Nghị, cậu là phế vật chẳng làm được gì nên hồn.

Thể lực người song tính không khác gì nam giới, nhưng từ nhỏ Trang Tuyết Vãn đã không vận động chân tay, lại còn gầy nên tay khá yếu.

Cậu bực bội thầm nghĩ, mình đi theo chỉ là tự rước nhục vào thân!

Cơ mà tấm lưng của Cừu Nghị thật rộng lớn, giống như hắn có thể gánh cả thế giới trên vai. 

Trước kia cậu chỉ cảm thấy người có học mới thu hút, nhưng bây giờ lại cảm thấy người đàn ông có sức mạnh vững chãi như Cừu Nghị cũng rất hấp dẫn.

Sao lại có người trông mặt mày hung dữ nhưng lại dịu dàng đến vậy.
— QUẢNG CÁO —