Đêm qua cậu ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị, trước khi đi ngủ cậu còn sợ lạ chỗ sẽ mất ngủ, không ngờ chỉ là lo xa.
Cừu Nghị còn dậy sớm hơn cậu, sau khi thức dậy, hắn đã nấu cháo thịt nạc và trứng Bắc Thảo trong phòng bếp, còn hấp hai lồng bánh nhân thịt nóng hổi, đặt chúng trên bàn ăn, hương thơm toả ra khắp nhà.
Mỹ thực là thứ mua được lòng người. Trang Tuyết Vãn cắn một miếng bánh nhân thịt, trong lòng thầm cộng thêm một điểm cho Cừu Nghị, nghĩ bụng người này vẫn có chút ưu điểm.
Ngày hôm qua cậu đội khăn trùm đầu, chỉ nhìn thấy không gian trong phòng ngủ, hôm nay ra ngoài, cậu mới nghiêm túc cảm thán trước sự giàu có của nhà họ Cừu. Căn nhà hai lầu, có sân rộng, một chiếc TV lớn được đặt ở trung tâm phòng khách. Trước giờ Trang Tuyết Vãn chỉ từng thấy TV ở nhà trưởng thôn, vốn dĩ cậu cảm thấy TV ở nhà trưởng thôn đã đủ lớn rồi, không ngờ còn có cái lớn hơn nữa.
Trang Tuyết Vãn cảm thấy khó hiểu, với gia cảnh như vậy, rốt cuộc tại sao lại muốn cưới một người song tính, Cừu Nghị khi còn nhỏ từng bị đập đầu vào cửa à?
Hôm qua Cừu Nghị không chạm vào cậu, nói thật thì cậu thấy khá may mắn, còn có chút cảm kích đối với hắn.
Không chạm vào vợ mới cưới của mình trong đêm tân hôn là chuyện người bình thường sẽ không làm được, suy cho cùng, cậu đã trở thành người nhà họ Cừu, có một việc cậu không thể từ chối, nhưng Cừu Nghị đã thật sự không chạm vào cậu.
Có lẽ… Cừu Nghị là người tốt?
Từ nhỏ đến lớn, Trang Tuyết Vãn được rất nhiều người đối xử ân cần, chuyện Cừu Nghị làm căn bản chưa đủ để khiến cậu rung động, cảm kích Cừu Nghị là thật, nhưng nếu muốn cậu cam tâm tình nguyện trở thành một nửa của gia đình thì là điều mà cả đời này cũng không thể.
Để người ta nuôi mình, phí công chờ đợi cũng không nên, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, bây giờ cậu ăn uống ngủ nghỉ đều ở nhà người ta, còn lạnh lùng với người ta, đúng là không thể nào nói nổi.
Nhà họ Cừu sở hữu một trang trại nuôi heo, trong khi Cừu Nghị còn mở một cửa hàng để bán thịt heo.
Trang Tuyết Vãn cắn đũa, ngập ngừng nói: “Lát nữa anh phải đến cửa hàng à, em đi phụ anh nha? Em có thể xem cân, giúp anh cân thịt cho người ta.”
Nghe vậy, Cừu Nghị nhìn sang bàn tay của Trang Tuyết Vãn, đôi tay kia trắng trẻo sạch sẽ, thực sự không thích hợp để chạm vào những miếng thịt mỡ mòng đó.
Cừu Nghị nhét miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Trang Tuyết Vãn: “Em ở nhà cũng chẳng có việc gì để làm.”
“Nghỉ ngơi.”
“Nhưng em muốn đi…”
*
Mặc dù Cừu Nghị không vui, nhưng cuối cùng Trang Tuyết Vãn vẫn đi theo.
Sáng ra có rất nhiều người bán thịt, thịt heo ở đây tươi ngon, người dân thị trấn đều thích đến đây mua.
Cừu Nghị xắn tay áo lên, cánh tay hắn khi cầm chiếc dao chặt xương, cắt thịt, trông vô cùng mạnh mẽ và nam tính.
Trang Tuyết Vãn không khỏi liếc nhìn hắn vài lần, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tập trung xem cân.
Một người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc xoăn đứng giữa quậy th*t, nở nụ cười nhân hậu, “Đây là vợ của Tiểu Cừu à, cũng đẹp trai quá chừng!”
Trang Tuyết Vãn mím môi, cười ngượng nghịu, cậu không giỏi ứng phó với kiểu tình huống thế này.
“Thím Trần, mua bao nhiêu?” Cừu Nghị đứng bên cạnh, nói.
“Hai cân thịt ba chỉ, về nấu thịt kho tàu cho bọn trẻ.” Thím Trần rút một tờ tiền lớn trong túi ra, Trang Tuyết Vãn đưa tay nhận lấy, im lặng tìm tiền lẻ.
Trang Tuyết Vãn đã xinh đẹp, mọi cử động đều khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thím Trần đứng im nhìn chằm chằm Trang Tuyết Vãn, ở thị trấn này, bà chưa từng thấy đứa trẻ song tính nhà ai có ngoại hình như vậy, nhà họ Cừu quả là may mắn, buôn bán kiếm bộn tiền, còn cưới được con dâu thanh tú.
Cừu Nghị đưa cái túi đựng hai cân thịt ba chỉ đến trước mặt thím Trần, bà nhận lấy rồi cười nói với hai người: “Vậy thím về trước, khi nào rảnh thì đến nhà thím ăn cơm.”
Trang Tuyết Vãn lễ phép cũng cười xã giao, nụ cười nhàn nhạt còn hơi gượng gạo, nhưng may mà cậu có mắt cười, cho nên trông rất dịu dàng, “Thím Trần đi thong thả ạ.”
Cừu Nghị nhìn dáng vẻ Trang Tuyết Vãn lúc này, trái tim bắt đầu loạn nhịp, suýt không cầm nổi dao nữa.
*
Hai người ở trong cửa hàng thịt cả buổi sáng, lúc đầu Trang Tuyết Vãn phụ giúp cân thịt, cân được một lúc thì nhận ra có vài khách muốn cân số lượng lớn, quá nặng, cậu không thể cân được.
Cậu không phụ giúp được gì, sau đó chỉ có thể thu tiền cho hắn.
*
Thịt trong cửa hàng đều đã được bán hết trước khi trời tối, Cừu Nghị đóng cửa hàng rồi đưa Trang Tuyết Vãn về nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, lẽ ra con dâu nên ở nhà nghỉ ngơi, thân thiết hơn với cha mẹ chồng, nhưng nhà họ Cừu đã sống riêng từ lâu, nhà chính ở phía Tây thị trấn, nhà mới ở trung tâm thị trấn, theo quy củ ở đây, con dâu ở nhà mới sẽ về nhà mình trước rồi sau đó mới có thể đến thăm cha mẹ chồng.
Trang Tuyết Vãn cảm thấy rất may mắn khi Cừu Nghị sống riêng từ sớm, bởi vì cậu không giỏi chung đụng với người lớn, nếu để cậu sống chung với cha mẹ chồng thì cậu sẽ điên mất! Dù gì đi nữa, chỉ có hai người một nhà là thoải mái…
Khoan đã, Trang Tuyết Vãn hoảng sợ, mới kết hôn được một ngày mà mình đã xem nơi này là nhà rồi sao???
“Tối nay muốn ăn gì?” Cừu Nghị bật TV lên, bóc một quả quýt rồi đưa cho Trang Tuyết Vãn.
Trang Tuyết Vãn cầm lấy, khẽ nói: “Hay là để em nấu cơm tối cho…”
“Không cần.”
Trang Tuyết Vãn không dám ngẩng đầu lên, cậu chưa từng nấu cơm, cũng chưa từng đụng tay vào việc nhà. Trước đây không cảm thấy có gì không ổn, bây giờ muốn làm thì chẳng biết làm thế nào, không thể phụ giúp cho Cừu Nghị…
Cậu hơi nhớ mẹ.
Cảm giác hụt hẫng này kéo dài cho đến khi họ lên giường đi ngủ vẫn chưa nguôi ngoai.
Cừu Nghị thấy Trang Tuyết Vãn cứ rầu rĩ không vui, trước khi đi ngủ, hắn lôi một chiếc rương màu đen rất lớn ở dưới gầm giường ra, mở khoá, lấy hai ba cuốn sách mới toanh ném lên giường.
Cuốn sách đã thành công thu hút sự chú ý của Trang Tuyết Vãn, cậu nằm trong chăn, sắp xếp lại mấy cuốn sách mà Cừu Nghị ném lên ngay ngắn bên cạnh gối, nhìn chằm chằm vào bìa sách với đôi mắt sáng ngời, “Đây là của anh sao? Em muốn mua bộ sách này lâu rồi, đắt lắm, anh đọc xong có thể cho em mượn được không?”
Cừu Nghị lên giường, đặt chìa khoá của chiếc rương lên gối Trang Tuyết Vãn, “Không cần mượn, cho em hết.”
Cho em?
Còn “cho hết”?!
Trang Tuyết Vãn ngồi bật dậy, nhìn về phía chiếc rương đen trên mặt đất, chiếc rương còn chưa đóng lại, có thể thấy loáng thoáng đống sách trong đó, cậu ngạc nhiên, đưa tay lên môi, nhìn Cừu Nghị với ánh mắt không thể tin nổi, “Thật không?”
Cừu Nghị gật đầu, những thứ này vốn đã định đưa cho cậu từ ngày hôm qua, nhưng hôm qua bận quá nên quên mất. Hắn không thích đọc sách, nhưng hắn biết Tuyết Vãn thích đọc, thế nên mấy năm qua hắn đã lục tục mua rất nhiều, chờ đến ngày giao chìa khoá cho chủ nhân thực sự của nó.
Phản ứng của Trang Tuyết Vãn còn vui mừng hơn so với trong tưởng tượng của Cừu Nghị, Cừu Nghị cho rằng với tính cách hướng nội của Trang Tuyết Vãn, hẳn là sẽ không thể hiện niềm vui quá nhiều.
Hắn đã nghĩ sai rồi, Trang Tuyết Vãn không chỉ thể hiện ra ngoài, mà thậm chí còn quên mất “nam nam thụ thụ bất thân”.
Trang Tuyết Vãn đu bám trên người Cừu Nghị, “A a anh thật tốt! Anh tốt quá đi!!!”
Giờ phút này Trang Tuyết Vãn thật sự rất muốn hô to một tiếng: Tiền tài muôn năm!!! Chưa từng có một ai mua cho cậu nhiều sách cùng một lúc như thế, cậu rất thích, cậu rất nóng lòng muốn xuống khỏi giường ngay bây giờ để ôm chiếc rương lớn đó xoay vòng vòng!!!
Cừu Nghị tựa lưng vào thành đầu giường, cơ thể thơm mềm của thiếu niên dụi tới dụi lui trong lòng hắn, hắn cảm giác được luồng nhiệt từ toàn thân đều đang dồn về chỗ khó nói kia, côn th*t dựng đứng trong nháy mắt, đẩy lớp quần lót cộm lên đáy quần ngoài.
Trang Tuyết Vãn đang phấn khích cũng cảm nhận được vòng cung chỗ đó, cậu bắt đầu trở nên xấu hổ. Cậu nằm trên người Cừu Nghị, đối diện với ánh mắt Cừu Nghị, không khí mờ ám lan toả giữa hơi thở cả hai.
Cậu lùi người lại, muốn xuống khỏi người Cừu Nghị, Cừu Nghị lại ôm eo cậu, xoay người đè cậu xuống dưới thân mình.
Trang Tuyết Vãn hoảng sợ, chống tay vào ngực Cừu Nghị, “Anh làm gì vậy…”
Cừu Nghị ở phía trên, duỗi tay tách hai tay cậu ra áp xuống bên gối, mười ngón tay đan vào nhau.
Trang Tuyết Vãn nhìn Cừu Nghị đang từ từ cúi đầu xuống, càng lúc càng gần cậu, cậu không có khả năng phản kháng, chỉ có thể sợ hãi mà nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại chạm đến môi.
Bị hôn.
Tim Trang Tuyết Vãn đập rất nhanh, đồng thời cậu cũng nhận ra bản thân không từ chối tiếp xúc thân mật với Cừu Nghị, và hôn môi vậy mà cũng… cũng khá thoải mái.
Mặc dù vậy, nhưng bị cưỡng hôn thế này cũng mất mặt lắm, cậu phản kháng cho có lệ, cắn nhẹ vào môi Cừu Nghị.
Bởi vì khi cắn quá nhẹ, Trang Tuyết Vãn dường như không phải đang cắn, mà là mút môi người đàn ông, cực kỳ trêu ghẹo, không giống như đang phản kháng mà ngược lại là đang hùa theo.
Đôi mắt Cừu Nghị đỏ rực lên, hắn đã hoàn toàn hiểu sai hành động của Trang Tuyết Vãn vừa rồi, lửa dục dưới đũng quần càng mãnh liệt hơn.
“Anh… ha…” Cừu Nghị cạ vào vùng kín của Trang Tuyết Vãn sau lớp quần lót, lỗ hoa mẫn cảm chưa từng được ai chạm vào bắt đầu ra nước, in hằn một “nụ hoa” ướt át.
Cừu Nghị rời môi ra, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói với cậu bằng giọng khàn đặc: “Làm đi.”
“Em…” Trang Tuyết Vãn cụp mắt né tránh.
Vừa rồi Cừu Nghị mới cạ vào cậu một chút thôi đã gần như khiến cậu sướng run lên, cậu rất muốn biết nếu gậy th*t cứng cáp kia cắm vào thì sẽ có cảm giác thế nào. Nhưng như vậy, quá nhanh rồi…
Cừu Nghị: “Hửm?”
“… dạ.”
*
Thời nay phim *** còn chưa phổ biến, Cừu Nghị chưa từng xem người khác làm tình như thế nào, nhưng theo bản năng điều khiển, hắn vẫn biết đôi chút khi lên giường phải làm thế nào.
Hắn cởi quần lót của mình ra, trần truồng quỳ gối trước mặt Trang Tuyết Vãn, thứ khổng lồ màu đỏ tươi đã cương cứng từ lâu, nhổng cao trước bụng hắn. Phần quy đ*u của hắn là thô nhất, thân gậy rất dài, bên trên có những đường gân xanh nổi lên, vì kích thước quá lớn nên trông nó rất đáng sợ.
Trang Tuyết Vãn túm lấy mép quần lót của mình, do dự một lúc lâu cũng chưa thể dứt khoát cởi ra, cậu quá xấu hổ, trên phương diện này, cậu còn non nớt hơn cả Cừu Nghị.
Cừu Nghị biết cậu ngượng ngùng, cho nên không vội cởi quần áo của cậu ra mà cúi người xuống, hôn liếm môi cậu để cậu thả lỏng cơ thể, tận hưởng lần làm tình đầu tiên này.
Từ từ, nụ hôn trên môi dần đi xuống dưới.
Cừu Nghị hôn lên cằm cậu, ngực, bụng dưới, cuối cùng cũng cởi quần lót ra, rồi ngậm chim nhỏ hồng hào của cậu vào trong miệng. Cừu Nghị đảo lưỡi quanh quy đ*u, an ủi cái đó của cậu một cách trúc trắc.
Miệng Cừu Nghị vừa ướt vừa nóng, ngậm trọn chim nhỏ của Trang Tuyết Vãn. Cảm giác này thật sự rất tuyệt, da đầu Trang Tuyết Vãn tê dại, cả người lâng lâng như đang bay trên mây.
Chiếc quần lót bị cởi từ lúc nào không hay, Trang Tuyết Vãn khoả thân giạng hai chân ra, phơi bày hết nụ hoa nhỏ hồng nhạt trước mắt Cừu Nghị. Cừu Nghị trượt xuống, duỗi lưỡi liếm láp lỗ hoa mềm mụp ra nước, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích, bắt chước động tác đưa đẩy đâm rút trong lỗ hoa.
Trang Tuyết Vãn hoàn toàn bị chinh phục, âm thầm rên rỉ, một dòng tinh d*ch đặc sệt trào ra từ quy đ*u, bắn lên bụng dưới, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cơ thể thuần khiết này.
“Đừng… đừng liếm… hưm a…” Trang Tuyết Vãn nhích người lên, môi Cừu Nghị áp sát theo giống như lên cơn nghiện, tham lam liếm mút lỗ hoa của cậu, nước xuân chảy ra cũng giống như mật hoa ngọt ngào.
“Đừng mà…” Trang Tuyết Vãn nắm chặt ga trải giường, “Hay là… anh… cứ đút vào đi…”
Nghe vậy, Cừu Nghị lập tức dừng lại, cuối cùng hôn lên âm v*t của cậu một cái, sau đó liền ngồi thẳng lưng dậy, thúc hông, đỡ gậy th*t kề sát vào miệng lỗ đã ướt nhẹp của cậu.
“Anh chậm thôi…”
Cừu Nghị gật đầu, từng tấc trên cơ thể Trang Tuyết Vãn đều tinh xảo, cả chỗ đó cũng vậy. Â//m h//ộ rất sạch sẽ, không có đến một sợi lông, âm v*t nôn th*t, không to nhưng rất cân đối, hồng hào ngon miệng, rất đẹp.
Kích thước dương v*t của Cừu Nghị quá khủng khiếp, màu sắc khá giống nhau, hơi sẫm màu hơn của Trang Tuyết Vãn một chút, chỉ nhìn riêng biệt thì không sao, đặt lại với nhau quả thực hệt như “Người đẹp và Quái vật”. Nếu muốn đút thứ đó vào cái lỗ nhỏ hẹp kia, không biết “người đẹp” sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn để tiến vào một cách êm ái.
Quy đ*u chạm vào miệng lỗ hoa, Cừu Nghị thẳng lưng tiến sâu vào trong.
Kích cỡ của hai người thực sự không hợp nhau, Trang Tuyết Vãn bị căng đến mức khó chịu, mọi khoái cảm vừa rồi biến mất, chỉ còn lại hối hận, “Hay… hay là ngày mai chúng ta làm lại đi…”
Cừu Nghị cúi đầu nhìn quy đ*u đã được đút vào một nửa, lưỡng lự có nên rút ra hay không. Hắn đã cố gắng biết bao lâu mới được thế này, bây giờ rút ra thì tất cả đều vô ích trong gang tấc. Vì sớm muộn gì hai người cũng phải làm chuyện đó, có lẽ đau dài không bằng đau ngắn.
Cừu Nghị quyết tâm, “Ráng thêm chút nữa được không?”
Trang Tuyết Vãn bĩu môi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu. Đều là đàn ông nên cậu hiểu, nếu không phải vì nghẹn không chịu được thì Cừu Nghị sẽ không bao giờ ép buộc cậu.
Cừu Nghị hít một hơi thật sâu, không còn cẩn thận như vừa rồi nữa, thay vào đó là đột ngột nện mạnh vào trong, gậy th*t được nước xuân bôi trơn, đút thẳng vào làm phát ra một tiếng òm ọp, toàn bộ quy đ*u được vùi vào, nửa cây gậy th*t đã đút vào trong lỗ hoa.
Bỗng chốc, trong đầu Cừu Nghị chỉ còn lại sáu từ, nóng quá, chặt quá, sướng quá.
“Đau quá…” Trang Tuyết Vãn giậm chân xuống, đầu ngón chân co quắp lại, cậu cảm giác như có một cây gậy thô dài thúc vào âm đ*o của mình, vừa to vừa cứng.
Cậu cắn chặt răng, cơ thể run lên vì đau.
Cừu Nghị hôn môi cậu, chuyển hướng sự chú ý của cậu, môi răng cạy mở khớp hàm, đưa tay vuốt ve tóc cậu, giống như đang nâng niu báu vật.
Trong lúc mơ màng, Trang Tuyết Vãn thật sự không còn đau nữa. Cậu bị đè dưới thân Cừu Nghị, bất đắc dĩ thầm nghĩ, bản chất Cừu Nghị rất giỏi tán tỉnh…