Với lời giải thích một cách khó khăn của Trang Tuyết Vãn, cuối cùng Cừu Nghị cũng đã biết vừa rồi cậu làm gì, nhưng dường như mọi chuyện càng trở nên xấu hổ hơn.
Thủ dâm bằng ngón tay và dùng ngón tay moi tinh d*ch ra, một chín một mười!
Trang Tuyết Vãn suy sụp muốn đập đầu vào tường, cậu đúng là giải thích dư thừa.
“Anh giúp em.” Cừu Nghị bước tới hai bước đến gần cậu, đè cậu lên tường, trực tiếp đưa ngón tay dài hơn cậu dọc theo miệng lỗ hoa, lách ngón tay vào trong.
Hai bên má Trang Tuyết Vãn đỏ bừng, giãy giụa qua lại, “Anh… em vẫn chưa đồng ý mà! Sao anh lại như vậy…”
Ngón tay hắn mò mẫm trong lỗ hoa của cậu, đầu ngón tay thỉnh thoảng chọc vào vách thịt non mềm.
Trang Tuyết Vãn bị khơi gợi ham muốn, bướm nhỏ bắt đầu ra nước một cách mất kiểm soát, nước xuân trộn lẫn với tinh d*ch cùng chảy ra ngoài.
Cừu Nghị rút ngón tay ra, cuối cùng còn xoa xoa miệng hoa, nhìn chất lỏng còn sót lại trên tay, giọng khàn khàn nói: “Được rồi.”
Nói xong Cừu Nghị đã định rời đi.
Trang Tuyết Vãn thấy thế, nhanh chóng nắm lấy tay Cừu Nghị đi rửa sạch dưới vòi hoa sen, lẩm bẩm càu nhàu: “Thật là đáng ghét…”
“Anh có thể ngâm mình với em được không?” Cừu Nghị bỗng nói.
Trang Tuyết Vãn sửng sốt, bồn tắm rất rộng, cũng đủ cho hai người ngâm, nhưng vóc người Cừu Nghị cao hơn cậu rất nhiều, lại còn đô con, không chắc là bồn tắm này có thể đủ cho hai người họ ngâm chung.
Nếu phải ngâm mình cùng nhau, vậy thì nhất định sẽ có một người bị ôm vào trong lòng.
Trang Tuyết Vãn không muốn đồng ý, nhưng đây là nhà của Cừu Nghị, phòng tắm của Cừu Nghị, bồn tắm của Cừu Nghị.
Dường như cậu chỉ có thể đồng ý.
*
Trang Tuyết Vãn đang ngâm mình trong nước, sau lưng là cơ ngực rắn chắc của người đàn ông… và cả dương v*t.
Hừm… tạm thời xem nhẹ nó.
Cậu buộc phải thừa nhận rằng đi tắm sau khi làm tình thật sự rất thoải mái, mệt mỏi đều tan biến, cơ thể lười biếng thoải mái làm cậu rất muốn ngủ. Cừu Nghị ôm cậu từ phía sau, cậu có thể yên tâm ngủ một giấc, không cần sợ nước lạnh, cũng không cần sợ bị ngập nước, rất là thư thái.
Một lúc sau, Cừu Nghị nhận ra cơ thể người đang nằm trong lòng mình dần thả lỏng, cần cổ trắng nõn hơi ngước lên, dựa vào người mình một cách cực kỳ ỷ lại.
Nét mặt Cừu Nghị thoáng chốc dịu đi đôi phần, trong mắt lộ ra ý cười, ông tướng con này ngủ khá nhanh.
Ngủ mà ngâm mình dễ bị cảm mạo, một lúc sau Cừu Nghị mới ôm cậu ra khỏi bồn tắm, chiếc khăn tắm rộng lớn bao bọc lấy cơ thể mảnh mai của cậu, Cừu Nghị từng bước bế cậu đi về phòng ngủ, lau người sạch sẽ rồi đặt lên giường.
Trang Tuyết Vãn mệt, ngủ thẳng một giấc ngon lành.
Cừu Nghị nhìn chằm chằm vào môi cậu với ánh mắt sáng rực, sau khi lên giường, hắn ghé đầu hôn môi cậu, dịu dàng liếm láp cánh môi, chơi đủ rồi mới thôi.
*
Hai ngày sau, Trang Tuyết Vãn về nhà.
Trang Tuyết Vãn đã vô cùng căng thẳng suốt dọc đường đi.
Trước khi kết hôn, cậu đã hờn dỗi thách thức cha mẹ hai tháng vì hối hôn, ăn cơm một mình, cũng chẳng nói năng với họ câu nào, bây giờ ngẫm lại vẫn thấy áy náy.
Cậu không muốn để cha mẹ thấy cậu đã thích ứng với cuộc sống hôn nhân này, đây là tôn nghiêm và thể diện cuối cùng của cậu, nhưng cậu lại không muốn cha mẹ tiếp tục lo lắng, cha mẹ đã già rồi, không thể cứ mãi nhọc lòng vì cậu.
Trang Tuyết Vãn thở dài, viền mắt dần đỏ lên.
Có người nhớ nhung tức là có sự trói buộc, có lẽ cậu phải giả vờ thoả hiệp với thế tục, làm một “người vợ hạnh phúc” trước.
“Đến rồi.” Cừu Nghị dừng xe trước cổng nhà, đưa tay cởi đai an toàn cho Trang Tuyết Vãn.
Cốp sau xe chất đầu quà cáp, mấy người hàng xóm đang tán gẫu trong ngõ nhỏ nhiệt tình giúp họ mang chúng vào sân.
Trang Tuyết Vãn nhìn cha mẹ đã ba ngày không gặp, có chút lúng túng nói: “Ba, mẹ.”
Cha Trang là giáo viên tiểu học ở thị trấn, quanh năm đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy con trai của mình, trong đôi mắt sau lớp kính hiện lên đôi chút dịu dàng.
Mẹ Trang đứng ở cửa, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Trang Tuyết Vãn, “Tuyết Nhi về rồi, mau vào nhà đi, Tiểu Nghị cũng mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Suốt hai tháng giận dỗi ấy, lúc nào cậu cũng trách móc tại sao cha mẹ lại muốn cậu đi học, để cậu biết được thế giới bên ngoài, nếu như cậu chẳng biết gì, có lẽ cậu sẽ thật sự cam tâm sống ở cái thị trấn nhỏ này cả đời.
Cậu tưởng rằng mình là đại bàng có thể giương cánh bay cao trên bầu trời, nhưng không phải, cậu chỉ là một chú chim sẻ nhỏ bị trói bằng dây thừng, chủ nhân siết dây thừng, cậu sẽ bị nhốt vào lồng sắt với những vết thương đầy mình.
Như thể trở về ngày kết hôn, nước mắt của cậu rơi như vỡ chuỗi hạt, lần này không có khăn trùm che mặt, nước mắt rơi rất lộ liễu.
Nhận ra sự khác thường của Trang Tuyết Vãn, Cừu Nghị đang bước vào nhà khựng chân lại, đưa chiếc khăn tay trong túi qua mà không hề nghĩ ngợi.
Lần này Trang Tuyết Vãn không từ chối, nhanh chóng nhận lấy rồi lau sạch nước mắt trước khi cha mẹ quay đầu lại.
Thời tiết bên ngoài không tốt, trong nhà không bật đèn, không nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe của Trang Tuyết Vãn, thế nên không bị cha mẹ nhìn ra.
Mẹ Trang ngồi trên ghế sô pha, vô cùng hài lòng nhìn Cừu Nghị, “Trưa nay con muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con.”
Trang Tuyết Vẫn cố gắng làm hoà với cha mẹ, nghe vậy liền bước tới bên cạnh mẹ mình, nũng nịu nói: “Mẹ, con muốn ăn cá kho.”
Từ nhỏ cậu đã luôn thích làm nũng trước mặt cha mẹ mình, mối quan hệ trong hai tháng qua có phần căng thẳng, cậu làm nũng cũng hơi khó xử.
Mẹ Trang lập tức đồng ý, “Được rồi, chỉ cái này thôi? Có muốn ăn thịt chua ngọt không?”
Một hồi sau, Cừu Nghị bị cha Trang kêu vào phòng trong đánh cờ tướng.
Hai mẹ con vừa định trò chuyện với nhau. Còn chưa kịp nói vài câu thì đã có người ghé qua nhà.
Là thím Lưu dẫn cậu lên xe trong ngày thành hôn.
“Cãi lời cha mẹ ầm ĩ lâu như vậy, giờ thấy cha mẹ nói đúng rồi chứ gì?” Thím Lưu vừa tới cửa đã nói giọng nheo nhéo, còn nói rất to, “Sau này cháu sẽ nhận ra, nghe lời người lớn chẳng sai đâu.”
“…” Trang Tuyết Vãn bất đắc dĩ cười trừ.
Mẹ Trang cau mày, có chút không hài lòng, bà và Tuyết Nhi mới vừa cho qua chuyện này, Lưu Diễm có thể ngừng đổ dầu vô lửa được không.
Thím Lưu không để ý đến sắc mặt của mẹ Trang, mụ thấy Trang Tuyết Vãn không phản bác, càng nói hăng hơn: “Chẳng có đứa song tính nào là không lấy chồng, lớn tuổi mà không gả đi được, ra đường bị người ta cười chê đó. Bây giờ cháu có nhà chồng, có chỗ dựa, xem sau này ai dám coi thường gia đình cháu.”
Trang Tuyết Vãn cảm thấy câu nói này hơi kỳ lạ, “Thím Lưu đang nói gì vậy, trước nay cũng không ai coi thường gia đình cháu.”
“Không giống, cháu còn nhỏ không hiểu đâu.”
Nói chuyện không hợp, thêm nửa câu cũng ngại nói, tranh cãi những chuyện này không được gì, Trang Tuyết Vãn quyết định đến phòng bên cạnh xem cha và Cừu Nghị đánh cờ.
Trước khi đi, mẹ Trang kéo tay Trang Tuyết Vãn, Trang Tuyết Vãn nở nụ cười tinh nghịch với mẹ rồi nói bằng khẩu hình: “Con không thèm để ý đến bà ấy.”
Thấy con trai không tức giận, mẹ Trang thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra bà có chút hối hận vì gả chồng cho Tuyết Nhi, nhưng hối hận cũng đã quá muộn, lúc đó gần như tất cả mọi người đều biết con trai bà sẽ phải gả cho người nhà họ Cừu trong thị trấn. Nếu hối hôn, nhà bọn họ phải sống thế nào trong thị trấn này? Chưa nói đến họ, chỉ riêng Tuyết Nhi, sau này còn có thể tìm được một gia đình chồng nữa không? Người ta có thể chấp nhận một người song tính có vết nhơ lớn như vậy không?
Họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhẫn tâm.