Nịch Ái

Chương 22: Muôn vàn sủng ái



Bộ dạng ngây ngô sợ sệt kia của Tá Dịch khiến cho Lâm Nhất Phàm trong lòng cũng phải tức giận không thôi, có điều vật nhỏ kia hắn vẫn luôn cưng chiều không dám lộng thương, lớn tiếng mắng y một cái cũng không muốn, kết quả chỉ có thể thở dài tự mình động thủ, bàn tay nhanh nhẹn nắm lấy cự vật kia di chuyển lên xuống, ánh mắt nóng rực dán chặt vào người y. Tá Dịch ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Nhất Phàm như vậy cũng không biết nên phải làm sao, ánh mắt kia nóng rực cứ nhìn chằm chằm y như vậy càng khiến cho y tự cảm thấy trong lòng rằng mình thật vô dụng.

"Hoàng thượng... người không sao phải không?"

Có trời mới biết được Lâm Nhất Phàm hắn hiện tại có bao nhiêu bực bội, rõ ràng người đối diện đã là của hắn rồi, có thể tùy ý mà đùa giỡn trong tay, nhưng mà hắn lại ngu ngốc tự mình nhẫn nhịn, hoàng thượng hắn mặc kệ là đời trước hay đời này đối với vấn đề phong lưu kia không bao giờ tự làm khó bản thân, thế mà lúc này đây lại rơi vào tình cảnh này.

Tá Dịch lo lắng ngồi gần lại Lâm Nhất Phàm một chút, nhưng mà y mới chỉ vừa động thân thôi liền bị hắn gấp gáp ngăn lại:

"Dịch Nhi, ngươi ngồi ở đó"

Tá Dịch giật mình không dám cử động nữa, sau đó Lâm Nhất Phàm tự mình động thủ thật lâu, hơi thở trầm khàn gấp gáp, lâu như vậy rồi vẫn không có dừng lại:

"Hoàng thượng... người để ta giúp thử xem"

Tá Dịch mặt đỏ tai hồng, trong lòng đúng thật là lo lắng, y xấu hổ nhỏ giọng nói với Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất Phàm cảm thấy đúng là phải có Tá Dịch mới được, chính vì thế hắn liền mạnh tay nắm lấy cổ tay của Tá Dịch kéo y để ở trước cự vật cương cứng kia. Tá Dịch hít một hơi, nhiệt độ ở đó thật nóng, y chậm rãi nắm lấy nơi đó, lại học theo Lâm Nhất Phàm vừa rồi thử di chuyển lên xuống:

"Hoàng thượng... ta thật vô dụng có phải không?"

Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch, câu hỏi kia của y trong lòng hắn có thể trả lời được, Dịch Nhi của hắn không vô dụng, ngược lại là đằng khác, y hữu dụng đến mức bản thân hắn cũng không nỡ lộng thương y. Tá Dịch không thấy Lâm Nhất Phàm nói gì cũng im lặng, y muốn giúp cho hắn thoải mái, nhưng đến cuối cùng trên người y chỗ nào cũng đều không dùng được, chỉ có thể mang bàn tay này vuốt ve nơi kia, mỏi một chút y cũng có thể chịu đựng. Sau đó Lâm Nhất Phàm cũng có thể mang toàn bộ tinh khí phóng ra trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tá Dịch, Tá Dịch đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Phàm, y thấp giọng nói:

"Hoàng thượng... đã xong rồi"

Đúng lúc này bên ngoài điện liền có tiếng gõ cửa, Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài nâng giọng một chút:

"Hoàng thượng, Tá phu nhân đã đến rồi"

Tá Dịch nghe vậy liền kích động thốt lên:

"Mẫu thân tới rồi sao?"

Lâm Nhất Phàm liếc nhìn bộ dạng kia của Tá Dịch liền trầm giọng đáp lại Tiểu Phúc Tử:

"Nói Tá phu nhân ở ngoài sảnh đợi một chút, hoàng hậu lát nữa sẽ ra"

Tiểu Phúc Tử nhận lệnh rời đi, Lâm Nhất Phàm đưa tay lấy khăn lau tay của Tá Dịch, cẩn thận lau từng kẽ ngón tay thon dài của y. Tá Dịch ngoan ngoãn ngồi im, y thấp giọng ngượng ngùng:

"Hoàng thượng, ta có thể tự làm được"

Lâm Nhất Phàm vừa chậm rãi lau vừa đáp lời:

"Trẫm muốn giúp ngươi, gặp mẫu thân xong liền đến thư phòng tìm trẫm"

Tá Dịch nhu thuận gật đầu, sau đó Lâm Nhất Phàm lại giúp y mặc lại y phục thật chỉnh tề, Tá Dịch cũng giúp hắn mặc y phục, có điều long bào mặc có điểm phức tạp, y lại loay hoay một vòng cũng không biết nên mặc như thế nào cho đúng, kết quả Lâm Nhất Phàm liền dạy y, còn nói với y sau này phải ghi nhớ cho thật kỹ để còn giúp hắn mặc y phục.

Lúc Tá Dịch định bước ra ngoài gặp Lưu Vân, Lâm Nhất Phàm liền vươn tay kéo y lại, cúi đầu hôn vào môi của y, nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua nhưng đủ để khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của y đỏ bừng:

"Nhanh một chút, trẫm đợi nguơi"

Tá Dịch thẹn thùng gật đầu, Lâm Nhất Phàm lúc này mới chịu buông tha cho y. Lưu Vân nãy giờ ở bên ngoài thấp thỏm chờ mong, sau đêm đại hôn hoàng thượng liền gọi bà vào cung, tuy rằng Tiểu Thuần Tử ở bên cạnh hoàng thượng đi đón bà luôn miệng nói hài tử của bà được hoàng thượng rất sủng ái, nhưng mà bà vẫn không thể nào tin tưởng được, hiện tại đã đợi lâu như thế vẫn không thấy hài tử xuất hiện thì bà càng bất an hơn.

Lúc này bên ngoài có tiếng thái giám truyền vang:

"Hoàng hậu giá lâm..."

Lưu Vân nhanh chóng hướng ra ngoài cửa, vừa thấy Tá Dịch một thân y phục hoàng hậu, gương mặt hoàn hảo không có vết thương gì bà mới thở phào một hơi, lại giật mình nhớ ra hài tử hiện tại đã là quốc mẫu thiên hạ, bà liền nhanh chóng hành lễ:

"Thỉnh an hoàng hậu"

Tá Dịch nhanh chóng bước về phía trước vươn tay đỡ Lưu Vân:

"Mẫu thân, người làm gì thế, người mau đứng dậy đi"

Lưu Vân nhìn lướt quanh đại sảnh một lượt, xung quanh có rất nhiều cung nữ và thái giám, bà vẫn là cẩn thận đưa mắt nhìn Tá Dịch một cái, bà sợ trong số người này là người của cung khác đưa tới giám sát Tá Dịch, nếu như bà sơ xuất khẳng định sẽ khiến cho hài tử của mình bị người khác gây khó dễ. Tá Dịch đỡ Lưu Vân đứng dậy, Lưu Vân nhanh chóng nhìn Tá Dịch rồi nói thế này:

"Hoàng hậu, ta có chuyện muốn nói riêng với người"

Tá Dịch vốn dĩ không có quen cách xưng hô này của mẫu thân, y vốn đang định phản bác liền nhận được ánh mắt giống như ra hiệu của bà, chính vì thế đành xoay người nhìn cung nữ đang đứng bên cạnh:

"Mọi người tạm thời lùi ra trước đi, Tiểu Phúc Tử ngươi giúp ta đóng cửa lại"

Cung nữ, thái giám trong điện An Nguyệt liền nhanh chóng lùi đi, lúc này bên trong chỉ còn hai người, Lưu Vân liền nắm lấy tay của Tá Dịch hạ thấp giọng nhắc nhở:

"Dịch Nhi, sau này ở trong cung phải cẩn thận, nếu như vừa rồi trong số những cung nữ thái giám kia, có người là người của cung khác, như vậy chủ tử của bọn họ cũng chẳng biết sẽ đem chuyện này nói đến tai hoàng thượng thế nào đâu, không những con bị liên lụy, ngay cả Tá gia cũng không tránh được vạ lây"

Tá Dịch nhíu mày, y đúng là không có nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng mẫu thân lương thiện nhưng cũng có tâm tư phòng trừ mọi chuyện rất cẩn thận:

"Mẫu thân, con đã biết"

Lưu Vân lúc này mới quan sát sắc mặt của Tá Dịch một lượt, bà thấy Tá Dịch sắc mặt không có được tốt cho lắm, để ý kỹ một chút liền nhận ra được hình như có điểm thiếu máu:

"Dịch Nhi, hoàng thượng đối với con thế nào?"

Tá Dịch vừa nghe thấy Lưu Vân nhắc đến Lâm Nhất Phàm, gương mặt nhỏ nhắn liền ngay lập tức ửng hồng, y lại khẽ nhỏ giọng đáp lời:

"Hoàng thượng đối với con rất tốt, người còn muốn con sinh hài tử cho người"

Lưu Vân nghe vậy thoáng vui mừng, nhưng sau đó bà liền rơi vào trầm mặc, một hồi im lặng qua đi, Lưu Vân mới lên tiếng nói tiếp:

"Dịch Nhi, song nhi thụ thai đều rất khó, hơn nữa Thuận Thiên quốc trước nay cũng chưa từng có song nhi nào có thể thụ thai, chỉ e hoàng thượng sau này sẽ vì con không sinh được con nối dòng mà lạnh nhạt con"

Tá Dịch cũng biết việc này, hoàng thất rất coi trọng con nối dòng, Lâm Nhất Phàm cho dù có nói việc này không cần phải gấp gáp, nhưng mà y trong lòng ý thức được rõ ràng việc sinh con nối dòng lúc nào cũng không thể chậm trễ được:

"Mẫu thân, người đừng quá lo lắng, hoàng thượng trước mắt đối với con rất tốt"

Lưu Vân thấy được trong mắt Tá Dịch thoáng có nét ưu buồn, biểu cảm ngượng ngùng vừa rồi của hài tử bà cũng nhìn ra được rằng y rất thích hoàng thượng. Lưu Vân tươi cười nắm lấy bàn tay của Tá Dịch xoa xoa:

"Không sao, mẫu thân giúp con tìm phương thuốc dễ dàng thụ thai, lại đi thỉnh đạo trưởng làm làm phép cho con, nghe nói ở trên núi Côn Luân có một vị đạo trưởng mới xuống núi rất giỏi chữa việc hiếm muộn"

Tá Dịch giật mình hoảng hốt:

"Mẫu thân, không nên như vậy, trong cung nghiêm cấm việc dùng biện pháp tà đạo này, nếu như để phát hiện ra nhất định sẽ bị chém đầu"

Lưu Vân im lặng vỗ vỗ tay của Tá Dịch rồi gật đầu, thật ra bà cũng không tin tưởng phương pháp này cho lắm.

Đúng lúc này có một cung nữ nhanh nhẹn rời đi khỏi Điện An Nguyệt, trong cung của Thục phi Hứa Thục Nhi liền có một cung nữ khác nhanh chóng chạy vào nói những chuyện kia cho nàng nghe:

"Thục phi nương nương, cung nữ Hồng Hạnh mà chúng ta xếp vào điện An Nguyệt vừa đưa tin, hoàng hậu là một song nhi, mẫu thân của hoàng hậu và hoàng hậu đang muốn mời đạo sĩ từ núi Côn Luân xuống thi triển đạo pháp để hoàng hậu dễ thụ thai"

Hứa Thục Nhi vốn luôn e ngại Tá Dịch, một phần là vì y là hoàng hậu đang đắc sủng, một phần là vì phụ thân có mối giao hảo với Tá thượng thư, nàng cũng không muốn cùng Tá Dịch đối đầu bởi vì Tá Dịch là nam nhân, nam nhân thì không thể sinh con nối dòng cho hoàng thất, nàng vốn coi nhẹ chuyện đó, nhưng bây giờ lại phát hiện ra Tá Dịch là một song nhi vậy thì nàng cũng không thể bình tĩnh nổi. Vừa hay hai người kia lại có ý định muốn thi triển đạo thuật, mà thi triển đạo thuật trong cung thì ngôi vị hoàng hậu kia của Tá Dịch cũng không thể giữ được.

"Hoàng hậu là một song nhi, ngươi có chắc không?"

Cung nữ nọ gật đầu quả quyết:

"Hồng Hạnh kia tuyệt không dám lừa gạt nương nương đâu"

Hứa Thục Nhi khẽ nhếch môi cười:

"Như vậy chuyện muốn dùng đạo thuật kia nếu như để cho hoàng thượng biết được, hoàng hậu khẳng định sẽ không thể yên ổn"

Hứa Thục Nhi im lặng trong giây lát, kế đó nàng liền gọi cung nữ nọ tới phía mình, lại hạ thấp giọng căn dặn nàng ta vài câu, cung nữ kia gương mặt biến sắc lộ rõ vẻ sợ sệt, Hứa Thục Nhi liền nhẹ giọng trấn an nàng ta:

"Nếu như chuyện này thành, bổn cung sau này nhất định không để ngươi chịu thiệt thòi"

Cung nữ kia bấm bụng cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Hứa Thục Nhi.

Lại nói đến điện An Nguyệt, Tá Dịch hiện tại đang ngồi trên ghế được kê gối rất êm, nhưng khi ngồi vẫn có một chút khó chịu, tổng thể đều phải gồng mình, mồ hôi một tầng mỏng trên trán xuất hiện. Lưu Vân nhạy cảm nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu, hoàng thượng đang thời tinh lực dồi dào, Tá Dịch lại một thân song nhi sức khỏe yếu ớt chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu như ngày nào cũng không giữ gìn sức khỏe như vậy khẳng định còn khó thụ thai hơn, chính vì thế Lưu Vân liền ở bên lựa lời dặn dò:

"Dịch Nhi, thân thể quan trọng, nếu như muốn thụ thai được thì phải biết tiết chế, hoàng thượng đang độ dồi dào tinh lực, con thân lại là song nhi sức khỏe yếu ớt, cho nên không thể nào quá độ đã biết chưa?"

Tá Dịch mặt đỏ bừng, mẫu thân là người rất nhạy cảm, bà khẳng định không quá khó nhìn ra chuyện này, Lâm Nhất Phàm đêm hôm qua không biết đã muốn y bao nhiêu lần, lúc y lâm vào mê man còn cảm nhận được cả người rung lắc, hậu huyệt và hoa huyệt thay phiên nhau bị đâm mạnh, sau đó buổi sáng hôm nay hắn lại muốn y, tuy rằng đã nhẫn nhịn chịu đựng không có làm tới cùng, nhưng mà y cũng thật không muốn hắn phải chịu khổ như thế:

"Mẫu thân, hoàng thượng cũng biết điều này, người có tiết chế rất nhiều"

Lưu Vân cũng không đề cập nhiều nữa, bà biết cho dù Tá Dịch muốn từ chối thì hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn ngươi muốn cái gì còn có thể ngăn cản được hay sao:

"Dịch Nhi, hoàng thượng tam cung lục viện, con bây giờ đắc sủng, phi tần hậu cung nhất định sẽ sinh lòng đố kỵ ghen ghét, thời gian gần đây con phải thật cẩn thận. Còn có sau này hoàng thượng có ân sủng nữ nhân khác, con cho dù trong lòng có khó chịu ra sao cũng không nên biểu hiện cho hoàng thượng thấy, tránh để cho hoàng thượng nghĩ con là một người nhỏ mọn"

Cõi lòng Tá Dịch khẽ trầm xuống, y im lặng một hồi rồi gật đầu:

"Mẫu thân, con đã biết"

Đúng lúc này phía bên ngoài liền có tiếng láo nháo, Tiểu Phúc Tử gõ cửa gấp gáp gọi:

"Hoàng hậu, hoàng hậu"

Tá Dịch nhíu mày đi ra ngoài, Lưu Vân thấy thế cũng theo sau:

"Tiểu Phúc Tử, có chuyện gì sao?"

Tiểu Phúc Tử khom người bẩm báo:

"Hoàng hậu, cung nữ Tố Cẩm bên cung Thục phi không rõ bị làm sao liền phát điên ở bên ngoài thư phòng của hoàng thượng làm loạn"

Tá Dịch giật mình hoảng hốt:

"Nàng sao lại đến thư phòng, hoàng thượng có sao không?"

Tiểu Phúc Tử lo lắng:

"Hoàng thượng không sao, nhưng cung nữ Tố Cẩm kia lại liên miệng nói hoàng hậu muốn giết người diệt khẩu"

Tá Dịch ngẩn người:

"Ta?"

Lưu Vân đứng phía sau mày liễu cũng nhíu lại thật chặt, bà ở bên cạnh nhắc nhở Tá Dịch:

"Hoàng hậu, chúng ta nên là đến chỗ hoàng thượng xem thế nào"

Tá Dịch gật đầu, nhanh chóng đi đến thư phòng. Thư phòng ở ngay gần cung Đoàn Thuần, lần đó sửa sang lại điện An Nguyệt, Lâm Nhất Phàm đã mang đoạn đường từ cung Đoan Thuần đến điện An Nguyệt rút ngắn lại tối đa, thế cho nên Tá Dịch rất nhanh liền đi đến được thư phòng của Lâm Nhất Phàm. Lúc Tá Dịch tới nơi liền phát hiện ra có một cung nữ đầu tóc bù xù đang quỳ ở dưới, ngoài ra còn có cả Thục phi Hứa Thục Nhi đang đứng bên cạnh Lâm Nhất Phàm.

Tá Dịch vừa tới nơi liền lo lắng nhìn Lâm Nhất Phàm, không phải là y lo sợ cung nữ Tố Cẩm kia nói cái gì với hắn, mà la y lo lắng cho hắn có bị nàng làm thương tổn ở đâu không. Sau khi hành lễ quy củ xong liền xác nhận được Lâm Nhất Phàm vẫn lành lặn, Tá Dịch mới khẽ thở nhẹ một hơi:

"Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tố Cẩm vừa thấy Tá Dịch liền sợ hãi co quắp người lại, hai tay đưa lên che đầu, liên miệng nói:

"Hoàng hậu, người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ sẽ không nói cho ai biết chuyện người muốn sử dụng tà thuật trong cung, hoàng hậu cầu xin người đừng giết nô tỳ"

Hứa Thục Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Nhất Phàm liền làm ra một bộ dáng bất ngờ hỏi:

"Tố Cẩm, ngươi nói cái gì? Cái gì mà tà thuật?"

Tá Dịch cũng giật mình, y còn chưa từng gặp cung nữ Tố Cẩm này, như thế nào có thể có chuyện y muốn giết nàng đây:

"Ngươi nói gì thế? Ta còn chưa từng gặp qua ngươi"

Tố Cẩm vội vã bò sang phía Hứa Thục Nhi nắm lấy chân nàng:

"Thục phi nương nương, người cứu nô tỳ đi, người cứu nô tỳ đi"

Lâm Nhất Phàm im lặng nãy giờ mới lên tiếng:

"Tố Cẩm, ngươi ở đây nói rõ ràng cho trẫm nghe, nếu như ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa trẫm liền chém đầu ngươi"

Lời của Lâm Nhất Phàm nói ra trầm thấp rõ ràng, còn mang theo ngữ điệu lạnh lẽo, Tố Cẩm trong lòng hoảng sợ, nhưng đã đâm lao liền phải theo lao chính vì thế vẫn muốn kiên quyết diễn đến cùng:

"Hoàng thượng, ngày hôm nay nô tỳ đi qua điện An Nguyệt vô tình nghe thấy Tá phu nhân cùng hoàng hậu nói chuyện, Tá phu nhân nói muốn thỉnh đạo sĩ ở trên núi Côn Luân tới thi triển đạo pháp giúp cho hoàng hậu nhanh chóng thụ thai, còn nói muốn hại hết toàn bộ các nương nương của người. Nô tỳ đứng ở một bên nghe được sợ quá muốn bỏ chạy liền bị hoàng hậu phát hiện ra, hoàng hậu nói muốn giết nô tỳ diệt khẩu, hoàng thượng người nhất định phải cứu nô tỳ".