Nịch Ái

Chương 41: Khẩn cầu



Bởi vì hai cung nữ kia đang từ bên ngoài tiến vào biệt viện cho nên không hề phát hiện ra chuyện Tá Dịch nãy giờ đứng ở sau bức tường nghe thấy lời bọn họ nói, những lời của cung nữ tên Tiểu Hồng kia y một chữ cũng không bỏ sót, nàng thường ngày ở trước mặt y lúc nào cũng tỏ ra kính cẩn vô cùng, y đối với nàng cũng không tệ bạc, thế mà Tiểu Hồng này lại có suy nghĩ như vậy, không chỉ khinh thường y là là một song nhi mà còn đánh chủ ý muốn câu dẫn Lâm Nhất Phàm. Tá Dịch trong lòng vô cùng khó chịu và tức giận, hai tay nắm chặt lại với nhau, đôi chân tê dân run rẩy một phần vì đau nhức một phần vì phẫn nộ.

Tiểu Hồng và Tiểu Liên bước qua chỗ Tá Dịch đang đứng thì phát hiện ra y, hai bọn họ vừa nhìn thấy y liền giật mình đánh rơi khay đựng trà trên tay xuống đất, đặc biệt là Tiểu Hồng lúc này sắc mặt vô cùng kém, Tiểu Liên nhanh chóng hồi phục lại tinh thần vội vã thỉnh an:

"Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu"

Tiểu Hồng cũng theo Tiểu Liên mà hành lễ, nếu là trước đây Tá Dịch sẽ bỏ qua coi như không nghe thấy chuyện hai người đang nói, nhưng hiện tại y sẽ không bỏ qua. Có rất nhiều điều mà y cảm thấy sợ hãi ví như chuyện Lâm Nhất Phàm không còn đối xử với mình như trước đây, y biết hiện tại y mang thai cho nên dáng vẻ sẽ không còn tốt như trước, y biết kinh thành một tháng nữa sẽ tuyển tú cho nên Lâm Nhất Phàm rất có thể sẽ động lòng với một trong số đám tú nữ kia, y cũng biết bản thân mình là một song nhi liền sẽ khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, tất cả mọi chuyện đó y đều có thể cố gắng nhẫn nhịn, nhưng mà y biết chuyện một nữ nhân khác có ý muốn câu dẫn Lâm Nhất Phàm ngay tại chỗ này, y đương nhiên sẽ không thể nào mà cứ như thế im lặng làm như không biết gì:

"Tiểu Hồng, ngươi vừa rồi nói cái gì nói lại cho ta nghe"

Tiểu Hồng vội vã quỳ phục xuống dưới đất khấu đầu xin tha mạng:

"Hoàng hậu, xin người tha mạng, nô tỳ chỉ là trong nhất thời mà nói ra thôi chứ không hề có ý gì khác cả"

Tá Dịch khứu giác nhạy cảm ngửi ra được trong không khí có mùi hương thơm thoang thoảng tỏa ra, ánh mắt của y trầm xuống, kết quả liền nhanh chóng mở miệng:

"Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, không có lệnh của ta thì tuyệt đối không được ra ngoài"

Tiểu Hồng vốn vẫn luôn mang theo suy nghĩ lấy lòng hoàng đế, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nàng thực hiện được mục đích này của mình, trong hậu cung vô số mỹ nhân nàng nhất định sẽ không thể nào có thể hướng một đêm sủng hạnh của hoàng đế, chỉ có ở Cảm Nghiệp Tự này không có ai khác tranh giành với nàng, nàng mới có thể làm được điều mình luôn vẫn hàng mong, chỉ cần hoàng đế chịu lâm hạnh nàng, nàng sẽ thoát được khỏi kiếp cung nữ này, cho dù chỉ được làm một tài nhân nho nhỏ nàng cũng cam tâm:

"Hoàng hậu, nơi này cũng chỉ có nô tỳ cùng Tiểu Liên hầu hạ người, ta đi rồi chỉ sợ Tiểu Liên không thể làm hết chuyện, sẽ hầu hạ người không tốt"

Tá Dịch nhíu mày, sáu tháng nay là thời điểm y thay đổi rất nhiều, có lẽ khi mang thai tính khí cũng thường xuyên nóng nảy, lại công thêm Lưu Vân luôn luôn ở bên cạnh giảng giải đạo lý hậu cung nham hiểm, nói nếu như y mềm lòng với người khác thì chính là tự dồn mình vào chỗ chết, thế cho nên lúc này Tá Dịch cũng không còn đơn thuần như trước đây nữa:

"Ngươi còn muốn gặp hoàng thượng hay sao?"

Lâm Nhất Phàm rất nhanh đến nơi, mắt thấy phía trước mặt có hai cung nữ đang quỳ ở dưới đất, lại nhìn thấy Tá Dịch một thân xiêm y màu trắng thanh thuần, cái bụng lớn nhô cao không thể nào che giấu được, vừa nhìn thấy nơi nhô cao đó trong lòng Lâm Nhất Phàm không khỏi được có điểm bất ngờ, không nghĩ tới cái bụng của Tá Dịch đã lớn đến như vậy rồi, nhưng mà cái bụng thật lớn kia chính là biểu trưng cho việc đứa nhỏ trong bụng y vẫn khỏe mạnh không có xảy ra bất trắc gì.

Lâm Nhất Phàm nhíu mày nhìn tới phía dưới đất có mảnh vỡ của đồ sứ, lại thấy mi tâm của Tá Dịch nhíu chặt lại nhìn chằm chằm hai cung nữ đang quỳ kia, vừa nhìn liền biết Tá Dịch đang không vui:

"Dịch Nhi"

Tá Dịch nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc liền ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhất Phàm mặc trường bào màu đen thêu rồng vô cùng uy nghiêm, hắn sáu tháng qua vẫn như vậy là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ cường đại, hắn hiện tại đang sải bước chân dài hơn nhanh một chút tiến về phía y:

"Dịch Nhi, ngươi sao thế?"

Tá Dịch ngây ngẩn một hồi cũng chưa thể mở miệng nói ra bất cứ câu nói nào, Lâm Nhất Phàm vươn tay nắm lấy một tay của Tá Dịch hỏi y:

"Bọn họ làm ngươi không vui sao?"

Tá Dịch nhìn về phía Tiểu Hồng, kết quả liền lắc đầu đáp:

"Không sao, chỉ là bọn họ bất cẩn làm rơi trà ngon định đưa lên cho người uống mà thôi"

Lâm Nhất Phàm mỉm cười vòng tay qua ôm eo Tá Dịch rồi đỡ y vào bên trong:

"Chúng ta vào trong thôi, ở bên ngoài nắng như vậy cẩn thận cảm nắng"

Tá Dịch bước đi thật chậm, lúc bước đi cũng có điểm không được bình thường, Lâm Nhất Phàm rất nhanh nhận ra được biểu hiện kỳ quái kia của y thì nhíu mày hỏi:

"Ngươi không khỏe sao?"'

Tiểu Phúc Tử đi phía sau hai người nhanh miệng đáp thế này:

"Hoàng hậu gần đây hai chân sưng lớn luôn luôn nhức mỏi, nô tài ngày ngày đều ở bên cạnh giúp hoàng hậu bóp chân cũng không cảm thấy tốt hơn là mấy, hôm nay là nói hoàng hậu không nên đi lại nhiều nhưng người vẫn cố tình ra đây để đón hoàng thượng"

Lâm Nhất Phàm nghe vậy liền không do dự, hắn cúi người trực tiếp bế Tá Dịch ở trên tay, tuy rằng trọng lượng thân thể của y không còn nhẹ như trước đây nữa nhưng mà hắn bế y ở trên tay như vậy một chút cũng không cảm thấy nặng. Tá Dịch ngược lại liền bất ngờ hốt hoảng, y là sợ Lâm Nhất Phạm nhận ra được trọng lượng cơ thể của y đang ngày một tăng lên:

"Hoàng thượng, người để ta xuống, ta tự mình đi được"

Lâm Nhất Phàm nhẹ giọng, hắn hiểu được tâm tư của Tá Dịch:

"Không sao, đến nơi rồi, Dịch Nhi của trẫm một chút cũng không hề nặng"

Lâm Nhất Phàm bước vào phòng, căn phòng thô sơ nhưng có đầy đủ vật dụng cần thiết, so với ở trong cung thì rất kém, nhưng may mắn là chỗ này không bị nắng chiếu vào, gió thổi rất mát mẻ, không gian yên tĩnh thích hợp để dưỡng thai. Lâm Nhất Phàm đặt Tá Dịch ngồi xuống giường, hắn giúp y cởi giày, lại muốn kéo ống quần y lên nhìn xem hai chân của y một lúc, Tá Dịch thấy vậy thì hoảng hốt vội vã ngăn cản:

"Hoàng thượng, người đừng nhìn"

Lâm Nhất Phàm dừng lại động tác ngẩng đầu nhìn Tá Dịch, vật nhỏ này mang thai sắc mặt hồng nhuận mịn màng, cả người tản ra một loại cảm giác mặn mà vô hình, vô cùng có tư vị ngon ngọt. Lúc nào trong đầu Lâm Nhất Phàm cũng chỉ toàn là Tá Dịch mà thôi, cho dù lúc này người đã ở trước mặt hắn rồi thì hắn vẫn không thể nào ngưng nhớ về y, hắn cúi đầu hôn vào môi của y, đầu lưỡi vươn về phía trước tách mở khoang miệng y ra, tiến vào bên trong đó bắt đầu càn quét khắp mọi địa phương. Tá Dịch vô cùng phối hợp, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, khuôn miệng nhỏ nhắn tách mở mặc sức cho Lâm Nhất Phàm dày vò, nước miếng trong suốt từ từ chảy xuống bên khóe miệng của y, bất giác từ trong cổ họng y còn phát ra tiếng kêu rên nho nhỏ, Lâm Nhất Phàm tạm thời cảm thấy thỏa mãn mới chịu chậm rãi buông y ra:

"Dịch Nhi, ta rất nhớ nguơi"

Tá Dịch hai mắt mơ màng chưa bừng tỉnh được sau nụ hôn kia của Lâm Nhất Phàm, y nhìn hắn đầy nhu tình khẽ ưm một tiếng:

"Ta cũng rất nhớ hoàng thượng"

Lâm Nhất Phàm nhìn xuống vùng bụng căng tròn của Tá Dịch, hắn đưa tay chạm vào nơi đó khẽ mỉm cười:

"Đứa nhỏ đã lớn vậy rồi sao?"

Tá Dịch có một chút xấu hổ cùng tự ti, y sợ Lâm Nhất Phàm không thích cái bụng lớn của mình cho nên liền như có như không gạt tay của hắn ra một chút rồi muốn lấy chăn bên cạnh che đi. Lâm Nhất Phàm nhận ra được hành động nhỏ kia của Tá Dịch liền ngăn y lại:

"Trẫm muốn nhìn xem"

Nói rồi Lâm Nhất Phàm liền thản nhiên đưa tay cởi đi xiêm y trên người của Tá Dịch xuống, Tá Dịch lại bất an ngăn hắn lại:

"Đừng hoàng thượng, cũng không có cái gì xem hay đâu"

Lâm Nhất Phàm nhíu mày:

"Sao lại không có cho được, trẫm còn muốn chào hỏi hài tử của mình"

Tá Dịch sợ hãi Lâm Nhất Phàm sẽ nhìn thấy vết nứt rạn trên bụng của y, tuy rằng thuốc mỡ Mộng Ly Sầu cho y cực kỳ công hiệu, nhưng chỉ là che mờ đi những dấu vết đó đi mà thôi, nếu như nhìn ở khoảng cách gần vẫn có thể nhận ra được vết rạn nứt trên bụng của y:

"Hoàng thượng, bụng của ta hiện tại... nơi đó căng ra cho nên... nơi đó rất xấu, người nhìn thấy nhất định là rất thất vọng"

Lâm Nhất Phàm nhíu mày không vui:

"Ngươi mang thai hài tử của trẫm, sao trẫm lại có thể thất vọng được"

Tá Dịch đưa mắt nhìn ra bên ngoài thấy cửa vẫn còn mở liền khẽ thở dài nói:

"Hoàng thượng, người trước đóng cửa lại đã"

Lâm Nhất Phàm gật đầu đáp được một tiếng, hắn đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa rồi lại mau chóng tiến vào trong mang y phục trên người Tá Dịch từng lớp một mà cởi ra. Tá Dịch sắc mặt hồng nhuận lúc này vì xấu hổ mà càng thêm đỏ bừng bừng hơn. Lâm Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được nơi mà hắn muốn thấy, bụng nhỏ bằng phẳng ngày nào của Tá Dịch giờ đã căng tròn rất lớn rồi, để ý kỹ còn thấy đúng là có một vài vết nứt rạn trên da rất nhỏ, nhìn những vết nứt rạn kia hắn lại càng thêm đau lòng hơn, cũng không biết là y có đau hay không nữa. Lâm Nhất Phàm cúi đầu hôn vào cái bụng tròn tròn lớn vô cùng kia của Tá Dịch, hôn hết vùng bụng đó không hề bỏ sót một chỗ nào, thân thể này tại sao lại có mùi thơm như vậy, thật sự khiến cho hắn bắt đầu dục vọng dâng cao rồi. Phải biết là sáu tháng nay hắn không hề lâm hạnh bất cứ người nào khác, hiện tại đối diện với ái nhân sau nửa năm xa cách khó lòng nhẫn nhịn cũng là điều đương nhiên:

"Dịch Nhi, vất vả cho ngươi rồi"

Tá Dịch lắc đầu, bàn tay lại nhanh chóng kéo lấy vạt áo che đi thân thể đang lộ ra trước mặt Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm thở dài, vật nhỏ này hẳn là lo lắng hắn nghĩ y không đẹp cho nên mới hấp tấp muốn che đậy như vậy. Lâm Nhất Phàm bắt đầu chuyển hướng xuống đôi chân của Tá Dịch, lần này động tác của hắn vô cùng nhanh, chớp mắt một cái đã kéo được một bên ống quần của y lên nhìn thử, vừa nhìn thấy một chân của y sưng lớn như vậy liền phải giật mình, hắn cũng không nghĩ tới Tá Dịch mang thai lại chịu khổ nhiều đến như vậy, còn phải ở tại Cảm Nghiệp Tự này mà dưỡng thai:

"Dịch Nhi, có đau không?"

Tá Dịch muốn thu chân lại rồi cúi người đưa ống quần kéo xuống, nhưng mà cái bụng của y cực kỳ lớn cho nên y hiện tại không thể nào cúi người mà mang ống quần kéo xuống được:

"Không đau, chỉ là có một chút khó chịu mà thôi"

Lâm Nhất Phàm đau lòng mang hai chân của Tá Dịch đặt lên đùi mình rồi giúp y xoa bóp:

"Dịch Nhi, ngươi cho dù có biến thành bộ dáng nào thì ta cũng vẫn yêu thích ngươi. Ngươi bây giờ ở trong mắt ta một chút cũng không thay đổi, vẫn là đẹp nhất, là người ta yêu nhất"

Tá Dịch mang thai rất hay xúc động, mấy ngày đầu đến đây còn vì nhớ Lâm Nhất Phàm mà đêm ngủ khóe mắt cũng ẩm ướt, mỗi lần đọc được thư từ kinh thành gửi về là sẽ tự động mang lá thứ kia ôm vào trong lòng ngực mà rơi nước mắt, mấy lá thư trong sáu tháng nay đều được y để ở dưới gối bên cạnh, mỗi lần ngủ đều coi như những lá thư đó là Lâm Nhất Phàm mà yên tâm. Hiện tại Lâm Nhất Phàm nói lời kia với y, liền khiến cho y phải xúc động nghẹn ngào, khóe mắt ứng đỏ bắt đầu long lanh ngập nước, chỉ cần một cái chớp mắt liền sẽ như dòng nước mà tuôn tràn. Lâm Nhất Phàm đau lòng đưa tay lau nước mắt cho Tá Dịch:

"Đừng khóc, là ta không tốt, ta đã hứa sẽ thường xuyên đến thăm ngươi nhưng bây giờ mới đến được"

Tá Dịch gật đầu khàn giọng hỏi:

"Hoàng thượng lần này đến bao lâu?"

Lâm Nhất Phàm nhẹ nhàng xoa bóp hai chân cho Tá Dịch:

"Ta ở lại ba ngày"

Tá Dịch mím mím môi, y muốn Lâm Nhất Phàm đưa y hồi cung, y ở chỗ này sẽ không thể nào yên tâm được:

"Chỉ ba ngày thôi sao, Ly Sầu nói ta có thể sẽ sinh sớm, gần đây đứa nhỏ trong bụng cũng đạp rất nhiều"

Lâm Nhất Phàm im lặng xoa xoa hai bàn chân sưng vù của Tá Dịch, Tá Dịch cúi người cố gắng nắm lấy bàn tay của hắn đặt lên bụng của mình. Lâm Nhất Phàm chạm tay lên cái bụng tròn tròn của Tá Dịch, hắn khẽ thở nhẹ một hơi, bản thân quả thật cảm thấy có lỗi với y vô cùng:

"Vất vả cho ngươi rồi"

Tá Dịch thẳng thắn nói thêm một câu thế này:

"Hoàng thượng, người đưa ta về cung đi, ta muốn khi ta sinh đứa nhỏ này người sẽ ở bên cạnh ta"

Lâm Nhất Phàm ngẩn người, tình hình trong hậu cung hiện tại vẫn yên ổn, nhưng mà hắn sợ Tá Dịch đã mang thai được sáu tháng rồi, nếu như trở về bị đám nữ nhân trong hậu cung hãm hại thì sao, cứ cho là Lâm Nhất Phàm ngày phòng đêm phòng nhưng trên đời chẳng phải vẫn có câu không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn hay sao:

"Dịch Nhi..."

Tá Dịch đôi mắt mang đầy khẩn cầu nhìn Lâm Nhất Phàm, khiến cho hắn vừa chạm tới đôi mắt này ngay lập tức không thể mở miệng nói thêm gì nữa. Tá Dịch vẫn nắm lấy tay của Lâm Nhất Phàm đặt trên bụng mình thấp giọng nỉ non:

"Người có thể đưa ta về hoàng cung được không, ta muốn ngày nào cũng được nhìn thấy người... có được không?"

Lâm Nhất Phàm đời này yêu nhất chính là người trước mặt, y mở miệng khẩn cầu hắn như vậy hắn có thể từ chối y hay sao, nhưng mà hắn vẫn lo sợ Tá Dịch trở về cung có hay không sẽ bị người khác hãm hại, không những nguy hại hài tử trong bụng mà còn nguy hại cả tính mạng của y. Lâm Nhất Phàm cảm thấy cái bụng tròn tròn của Tá Dịch đột nhiên có cái gì đó từ bên trong đá tới khiến cho nơi đó nhô lên cao, hắn cảm thấy được việc này vô cùng kỳ diệu, đời trước chưa bao giờ có bất cứ ai mang thai cho hắn, hắn không thể cảm nhận được thai máy cũng là điều đương nhiên, đời này trọng sinh lại một lần nữa mới chân chính cảm nhận được sự kỳ diệu này, Lâm Nhất Phàm hạ tầm mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn lớn kia của Tá Dịch, nơi đó càng ngày càng cử động rất nhiều, cảm nhận được vô cùng rõ ràng hài tử trong bụng đang xoay chuyển. Tá Dịch khẽ mỉm cười nói:

"Hoàng thượng, hài tử trong bụng có thể nghe thấy được chúng ta nói chuyện rồi"

Lâm Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn Tá Dịch:

"Nghe thấy được sao?"

Tá Dịch gật đầu hạnh phúc, Lâm Nhất Phàm nhíu mày hỏi y:

"Ngươi rất đau phải không?"

Tá Dịch lắc đầu:

"Không đau, nói cho người biết khi ta cùng Tiểu Phúc Tử nói chuyện có nhắc đến người, đứa nhỏ trong bụng sẽ có phản ứng, nói biết người chính là phụ hoàng của nó đấy"

Lâm Nhất Phàm vòng về phía sau Tá Dịch để cho y tựa lưng vào lồng ngực mình, bàn tay của hắn đặt ở trên bụng lớn nhô cao của y khẽ vuốt ve:

"Đứa nhỏ nhất định rất nghịch ngợm, thời gian gần đây không thể ở bên cạnh chăm sóc ngươi, ngươi hẳn là rất mệt mỏi rồi".