Nịch Tửu

Chương 18: Chương 18





Các bệnh viện ở thành phố không phân biệt ngày làm và ngày nghỉ, đặc biệt là khám ngoại trú như sản phụ khoa, bất kể là tới sảnh chờ khám bệnh vào lúc nào, trên cơ bản đều sẽ đông kín người.
Người đi ra đi vào phòng chẩn trị sát vai nối gót, Thẩm Đình Vị đứng ở cửa rất lâu, cuối cùng mới đợi được một chỗ hở tạm thời bị bỏ trống mà chen vào.
Vị nữ bác sĩ đã có tuổi đẩy kính mắt, ngước mắt liếc tới, thấy cậu chỉ có một mình, liền hỏi: "Bản thân người mang thai đâu? Thời gian mang thai được bao lâu rồi?"
Thẩm Đình Vị mang khẩu trang, gương mặt được che rất chặt chẽ, lại ngăn không được mà đỏ ửng cả tai, cậu khẽ nói: "Có lẽ là tầm một tháng, cô ấy đi làm kiểm tra......"
Đàn ông đến chỗ này không phải đến cùng vợ thì chính là đến cùng bạn gái, phụ nữ mang thai hành động không tiện, tình huống đàn ông chạy tới chạy lui xử lý thủ tục rồi hỏi kết quả đã nhìn nhiều thành quen, nữ bác sĩ không nghĩ gì nhiều, nói: "Vậy thì chờ kết quả xét nghiệm trước đi."
"Cái đó, bác sĩ." Thẩm Đình Vị lại đứng yên không nhúc nhích, ngước mắt nhìn bà: "......!Tôi muốn tham khảo ý kiến một chút, mang thai hơn một tháng có thể phá thai bằng thuốc được không?"
Nữ bác sĩ đang kê thuốc cho một bệnh nhân khác ở trong phòng, cũng không ngẩng đầu lên: "Không định có à?"
Thẩm Đình Vị tránh đi ánh mắt nhìn trộm của người phụ nữ mang thai ở vị trí tư vấn, thấp giọng ừm một tiếng, giấu đầu lòi đuôi mà giải thích: "......!Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu làm việc, còn chưa có dự định sinh con."
"Phá thai bằng thuốc cần được tiến hành trong vòng 49 ngày kể từ khi xác nhận mang thai, chắc chắn là làm càng sớm càng an toàn." Bác sĩ thấy cậu trẻ tuổi, ngược lại là có thể hiểu được tâm tình không muốn có con sớm, nhịn không được mà giải thích thêm vài câu: "Nhưng phải chú ý a, đừng nhìn phá thai nội khoa là ít chấn thương, nhưng so với nạo thai mà nói phá thai nội khoa vẫn có hại cho cơ thể con người hơn rất nhiều, với lại thể chất cũng không giống như trước, ngoại trừ các tác dụng phụ có thể xuất hiện sau khi dùng thuốc như nôn mửa ra, vẫn còn có khả năng thai nhi vẫn còn trong đáy huyệŧ, đến lúc đó còn cần tiến hành hút thai, tính nguy hiểm vẫn rất lớn."
Bác sĩ nói rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Đình Vị vẫn khắc chế không được mà run lên một cái, cậu dùng sức bóp lòng bàn tay run rẩy của mình, mới kiên trì tiếp tục hỏi: "......!Sẽ rất đau sao?"
"Đau thì nhất định là sẽ đau, nhưng cảm giác đau đớn của phá thai nội khoa so với phẫu thuật nhất định là sẽ nhẹ hơn một chút, hút thai thì không nhất định." Bác sĩ để bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu: "Vậy nên cậu vẫn phải bàn bạc lại với vợ cậu một chút, đứng trên góc độ y học tôi vẫn đề nghị hai người làm nạo thai, ảnh hưởng đến cơ thể của phụ nữ cũng tương đối nhỏ hơn một ít."
"Có cần chuẩn bị gì cho việc phá thai nội khoa không?"
Thấy bác sĩ cũng đã nói như vậy, Thẩm Đình Vị vẫn kiên trì cho vợ dùng thuốc, người phụ nữ mang thai ở bên cạnh có lẽ là đồng cảm, cầm đơn thuốc vịn bàn đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa cất giọng âm dương quái khí* mà nói: "Tuổi trẻ bây giờ a, thật sự là vô cùng ích kỷ, chỉ biết chính mình sống thoải mái, căn bản là không để ý đến sống chết của người khác.

Nhường một chút."

*Âm dương quái khí - 阴阳怪气: Kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường)
Thẩm Đình Vị đỏ bừng mặt, gương mặt lộ vẻ bối rối, không lên tiếng mà nghiêng người để cho người ta đi qua.
Tuy nữ bác sĩ không cảm thấy kinh ngạc với tình huống như vậy, giọng điệu cũng không khỏi lạnh đi một ít: "Để tôi xem kết quả kiểm tra trước rồi nói sau, đầu tiên cần phải xác định là mang thai trong đáy huyệŧ."
Thẩm Đình Vị kinh ngạc: "Mang......!thai trong đáy huyệŧ?"
"Ừm, trước tiên cần phải xem có phải là mang thai trong đáy huyệŧ hay không."
"Hả? À......" Thẩm Đình Vị hốt hoảng, rất không biết mình đã hỏi bao nhiêu vấn đề ngu ngốc: "Vậy......!Nếu như không có đáy huyệŧ thì sao?"
"À cái gì mà à, bạn gái của cậu không cần đáy huyệŧ cũng có thể mang thai à?"
Bác sĩ nhíu mày không hiểu rõ mà nhìn cậu một chút, nói xong liền giật mình: "À, ý của cậu là mang thai ngoài đáy huyệŧ hả? Đã kiểm tra chưa? Mang thai ngoài đáy huyệŧ không có cách nào tiến hành phá thai nội khoa, sử dụng thuốc không đúng cách có thể gây ra tình trạng chảy nhiều máu cho phụ nữ mang thai, nhất định là phải làm phẫu thuật mới được."
"Phẫu thuật......" Thẩm Đình Vị thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Trong không khí tràn ngập mùi hăng của nước khử trùng, trên hành lang rất nhanh lại đầy ắp người lần nữa, người ở bên trong còn chưa đi ra, người ở bên ngoài đã muốn tiến vào.
Liên Quyết thuận theo cánh cửa phòng khám đã được mở một bên, đứng ở ngoài cửa nhíu mày, bóng dáng lẻ loi hiu quạnh cách một vài người kia trông có vài phần đáng thương, Liên Quyết thầm nghĩ gần đây tần suất gặp cậu cao đến có hơi vô lý.
Dây nhỏ màu đen ở hai bên khẩu trang siết ra một vệt đỏ ở sau tai của cậu, trong phòng khám có nhiều người chen lấn, tiếng nói chuyện không ngừng rất nhanh đã lấn át âm lượng nhỏ như muỗi mắt của Thẩm Đình Vị, cậu đành phải im lặng, lẻ loi đứng nguyên tại chỗ một hồi, trông có vẻ như là chuẩn bị rời đi.
Có lẽ là trong phòng quá bức bách, lúc cậu xoay người liền cởi khẩu trang xuống, ngón tay lay động che đi vài sợi tóc trên đỉnh tai, bị ánh đèn sáng ngời trong phòng khám chiếu đến lộ ra lỗ tai vừa hồng lại vừa trong suốt.
Lúc cậu đi tới Liên Quyết vẫn duy trì tư thế cũ không có ý định né tránh, Thẩm Đình Vị lại không ngẩng đầu lên nhìn, lông mi dài rủ xuống che hơn phân nửa con mắt dày đặc sương mù, sắc mặt trông rõ ràng tiều tụy.
Khi đi qua bên cạnh Liên Quyết, bả vai thon gầy của cậu vô ý cọ vào lồng ngực của Liên Quyết, hương rượu ngọt ngào nhàn nhạt lướt qua chóp mũi của Liên Quyết, lại nhanh chóng biến mất trong mùi nước khử trùng nồng nặc hơn.
Đợi người hồn bay phách lạc mà đi xa, Liên Quyết mới ý thức được nguyên do không vui ở trong lòng mình ——

Khi ngủ với hắn lại khóc muốn hắn mang bao, không mang liền cáu kỉnh, khi ngủ với người khác lại quên những gì đã nói này đi một cách sạch sẽ.
Đợi người vừa đi vào phòng khám bước ra, Liên Quyết mới thu hồi suy nghĩ, vào cửa: "Xin chào, tôi tới lấy báo cáo thử thai của Dư Mạn."
Liên Quyết lấy kết quả thử thai rồi lên xe, tài xế khởi động xe: "Về chỗ của Trần tiên sinh sao?"
"Ừm."
Liên Quyết lấy báo cáo thử thai ra tiện tay đặt ở trên ghế ngồi bên cạnh, mấy phút trước Trần Ninh Tuyết gửi tin nhắn tới hỏi kết quả, sau khi Liên Quyết trả lời, đối phương lại không có hồi âm.
Đường bệnh viện có hơi tắc nghẽn, xe chỉ có thể chậm rãi xê dịch trong dòng xe cộ, khi chờ đèn xanh đèn đỏ Liên Quyết tùy ý nhìn lướt qua ven đường, không ngờ lại rơi vào thân hình gầy gò của người kia.
Thẩm Đình Vị mới đi ra khỏi bệnh viện, đi rất chậm dọc theo lối đi dành cho người đi bộ, trông có vài phần lơ đễnh, nếu không cũng sẽ không suýt chút nữa thì bị học sinh đi xe đạp ở bên cạnh đụng trúng.

Tay lái của xe đạp địa hình dường như cọ xát vào cánh tay của cậu một chút, khiến bước chân của cậu có hơi lảo đảo, lúc này mà đổi thành người khác thì nên gọi người ta lại, tốt xấu gì cũng khiển trách hai câu để người ta chịu nhận lỗi, cậu lại không như thế, vươn tay che lại khuỷu tay bị cọ đến đỏ lên, ngả người sang bên cạnh một chút.
Liên Quyết không khỏi nghĩ đến lúc trước người này bị mình làm đau cũng sẽ không kêu lên, sẽ chỉ đỏ mũi rơi nước mắt, trông giống như một tính cách mềm yếu ngay cả khi chịu thiệt cũng sẽ không phản bác.
Nghĩ đến đó hắn lại chậm chạp mà cảm thấy kỳ lạ.
Kỳ lạ Thẩm Đình Vị cái người này.
Thẩm Đình Vị đã rời khỏi chỗ của hắn gần một tháng, về sau Lâm Sâm gọi điện thoại tới nói về số tiền đã chuẩn bị cho cậu, Liên Quyết cũng không cảm thấy nghi ngờ, lúc bị hỏi có muốn phái người đi theo nhìn chằm chằm hay không, Liên Quyết không hề suy nghĩ mà nói đừng bận tâm —— Hắn chắc chắc Thẩm Đình Vị sẽ còn tìm cớ để quay về, hắn cũng thật sự hiếu kì mục đích chân chính của Thẩm Đình Vị.
Điều kỳ lạ chính là, Thẩm Đình Vị chưa từng xuất hiện lần nữa, như kỳ vọng của hắn nhưng lại cảm thấy bất ngờ mà hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Nếu như không phải là đêm qua gặp nhau lần nữa, Liên Quyết gần như sắp quên đi sự tồn tại của người này.
Lúc này hắn mới bắt đầu xem kỹ lại động cơ tìm tới hắn lúc trước của Thẩm Đình Vị —— Có lẽ thật sự chỉ là bị người ta bỏ thuốc.


Nhìn dáng vẻ đầu óc ngu si này của cậu ngược lại không phải là không có khả năng này.
Có lẽ là do sự áy náy muộn màng quấy phá, có lẽ là bây giờ hắn không nhìn nổi bộ dạng chật vật của Thẩm Đình Vị nữa, giữa hai hàng lông mày của Liên Quyết thay đổi nho nhỏ, tâm niệm hơi hơi lay chuyển, hỏi ra khỏi miệng.
"Có phải trước đây con gái của ông cũng từng làm việc ở khu vui chơi không?"
Liên Quyết đột nhiên mở miệng, khiến tài xế khẽ giật mình, nhanh chóng trả lời: "Đúng, năm ngoái có làm hai tháng hè.

Chuyện gì vậy Liên tổng?"
"Đăng ký thẻ hội viên ở khu vui chơi, nhân viên công tác cũng sẽ có hoa hồng đúng không?"
"Chắc là vậy."
Nửa ngày cũng không đợi được đoạn sau, tài xế ngẩng đầu lên nhìn Liên Quyết ở trong kính chiếu hậu, Liên Quyết vẫn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn cái gì.
Đèn xanh đèn đỏ ở trước mắt thay đổi, xe ở phía sau thổi còi, tài xế do dự mở miệng: "Liên tổng, đi chứ?"
Ánh mắt của Liên Quyết bất động, trả lời một tiếng ừ.
Khi Thẩm Đình Vị trở về từ bệnh viện vẫn còn sớm, nhưng cậu không đi làm, về phòng liền ngủ đến trời đất tối sầm.
Ký túc xá cách âm rất kém, tiếng mở cửa cùng tiền nói cười vui vẻ khi bạn cùng phòng trở về vang lên, cậu lập tức tỉnh.
Hai con mắt không có tiêu cự mà nhìn vào khoảng u ám trước mắt, có người lạch cạch một tiếng bật sáng đèn trần trong phòng khách, ánh đèn ố vàng chui vào từ khe cửa, Thẩm Đình Vị kéo chăn lên cao che ở trước mắt, tia sáng vẫn xuyên qua tấm chăn mỏng vẩy lên trên mí mắt của cậu.
Mặc dù cậu không nguyện ý, ý thức vẫn nhanh chóng từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng, tiếng bước chân trộn lẫn cùng tiếng cười càng đến càng gần, sau đó cửa phòng của cậu bị gõ.
"Anh Thẩm, anh có ở trong phòng không?"
Thẩm Đình Vị kéo chăn xuống, trả lời một câu "ở".

Có lẽ là người bên ngoài nghe ra sự mệt mỏi từ trong giọng nói của cậu, dừng một chút, hơi có lỗi mà nói: "A, anh đang ngủ sao? Nếu anh không thoải mái cứ nghỉ ngơi trước đi......"
Thẩm Đình Vị đã ngồi dậy, vừa xuống giường vừa hắng giọng, nói: "Không sao, tới rồi."
Cửa phòng mở ra, ánh sáng lập tức chạy tới khiến Thẩm Đình Vị khó mở mắt ra, cậu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Vừa tỉnh ngủ à?" Đồng nghiệp ở ngoài cửa thấy cậu trông còn mơ màng, nhịn không được mà thúc giục: "Tiểu Vương mau nói với anh Thẩm, để anh ấy sôi nổi lên một chút."
Thẩm Đình Vị bị bọn họ không đầu không đuôi mà hưng phấn làm cho mơ hồ: "......!Nói cái gì?"
"Hôm qua cái vị khách mà anh tiếp đãi kia, đứa trẻ tên là Đồng Đồng có đúng không?"
Thẩm Đình Vị nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là thế, có chuyện gì?"
"Hôm nay người ta đặc biệt tới nạp thẻ thành viên, nói là thái độ phục vụ của anh tốt, tính cho anh đó."
"Hả?"
Bạn cùng phòng thần thần bí bí mà cười với cậu: "Anh đoán xem nạp bao nhiêu?"
Thẩm Đình Vị thấy dáng vẻ này của hắn, dừng một chút, không chắc chắn mà mở miệng: "......!Một ngàn?"
Bạn cùng phòng lắc đầu, đưa năm ngón tay lắc lắc trước mắt cậu: "Số này."
"Năm ngàn?"
Thẩm Đình Vị nhíu mày, vé vào của của khu vui chơi bật nhún chỉ có 150 tệ, hội viên cũng chỉ được ưu đãi mười mấy tệ cho một lần tiêu dùng, nếu như là vì sợi dây chuyền kia......!Dù sao cũng là chuyện thuộc bổn phận của cậu, bởi vì cái này mà đêt khách hàng tốn kém, trong lòng của cậu ít nhiều cũng có chút băn khoăn.
Bạn cùng phòng lại lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của cậu mà gằn từng chữ nói: "Năm, mươi, vạn!"
Vẻ mặt của Thẩm Đình Vị cứng đờ: "Cái gì......"
"Mẹ nó, đây là muốn gia truyền a!" Bạn cùng phòng nghĩ lại cảnh tượng buổi chiều vẫn là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau khi nhìn Thẩm Đình Vị một hồi lâu, nửa đùa nửa thật mà nói: "Anh......!Anh sẽ không phấn đấu ít hơn trong 20 năm nữa đâu ha?".