Nịch Tửu

Chương 29: Chương 29





Hai người không có ở nước C quá lâu, tuyết vừa ngừng liền lên đường về nước.
Một khoảng thời gian sau đó Thẩm Đình Vị đều chưa từng gặp lại Liên Quyết, cậu được sắp xếp ở lại ngôi biệt thự lúc trước, một ngày ba bữa đều có dì chăm sóc.

Lâm Sâm sẽ ngẫu nhiên tới thăm, mua cho cậu thêm một ít đồ dùng hàng ngày, cũng không ở lại lâu, cũng sẽ không trò chuyện nhiều với cậu -- So với thăm hỏi thì giống như xác nhận cậu vẫn còn sống hơn.

Thẩm Đình Vị hơi nghĩ hoang đường.
Thẩm Đình Vị vẫn không quen được chăm sóc, sau khi hoàn toàn hết sốt liền tự tiện cho dì nghỉ làm.

Liên Quyết gọi điện thoại tới hỏi, Thẩm Đình Vị bày tỏ suy nghĩ của mình với hắn, cũng bảo đảm mình có khả năng sống độc lập.

Liên Quyết không nói thêm gì nữa, bảo cậu có bất cứ yêu cầu nào thì có thể trực tiếp liên lạc với Lâm Sâm.

Cậu nói được.
Có lẽ là Liên Quyết bề bộn nhiều việc, vội vàng cúp điện thoại.

Nhưng cách ngày lại gọi người mang tới rất nhiều thiết bị y tế mà cậu có vẻ quen thuộc lại có phần lạ lẫm, đồng thời còn có vị bác sĩ sản khoa ở bệnh viện tư nhân mà cậu đã từng gặp.
"Liên tổng bảo tôi tới làm kiểm tra cơ thể cho cậu mỗi tuần, cũng không cần phải phiền cậu mỗi tuần đều chạy tới bệnh viện." Bác sĩ cười với cậu, nói đùa một câu vô hại: "Dù sao cũng không phải là chỗ gì tốt"
Biểu hiện của bác sĩ bình tĩnh hơn lần đầu tiên nhìn thấy ở bệnh viện, thái độ đối xử với Thẩm Đình Vị cũng không khác gì người bình thường, điều này ngược lại giúp Thẩm Đình Vị thả lỏng đi rất nhiều.
Sau khi hoàn thành kiểm tra cơ thể định kỳ, bác sĩ sẽ hỏi thêm một vài câu hỏi tương đối riêng tư, chẳng hạn như môi trường sống và bệnh án di truyền của gia đình, Thẩm Đình Vị sẽ trả lời thành thật nhất có thể.
Bác sĩ ghi chép lại cuộc trò chuyện, cũng nói cho cậu biết sẽ tiến hành một số nghiên cứu không ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu và sự phát triển của thai nhi, một mặt là để lo liệu cho việc sinh con của cậu, một mặt khác cũng hi vọng Thẩm Đình Vị có thể đóng góp một phần nhỏ cho lĩnh vực y tế hiếm thấy như thế.
Bác sĩ nhìn ra sự lo lắng của Thẩm Đình Vị, giải thích: "Cậu yên tâm, Liên tổng đã dặn dò, trước khi cậu thuận lợi sinh con, toàn bộ quá trình đều sẽ được bảo mật cao độ."
Lúc này Thẩm Đình Vị mới nói: "Vậy thì làm phiền rồi."
Cách ngày, Liên Quyết tới, còn là gần đến giờ ăn tối.

Sau khi đi vào cửa hắn đi thẳng tới ghế sofa rồi ngồi xuống, bắt đầu nhíu mày xem điện thoại.
Thẩm Đình Vị chỉ làm một phần cơm tối, còn chưa kịp bưng lên bàn, cậu hơi xấu hổ, kiên trì hỏi: "Liên tiên sinh, anh đã ăn tối chưa"
Liên Quyết không ngẩng đầu lên, lược bớt hai bước "Chưa" và "Cậu có muốn ăn hay không", chỉ nói: "Không cần."
Thẩm Đình Vị sờ mũi, "Ồ" một tiếng.
Cậu không được dễ chịu cho lắm mà đứng ở bên cạnh ghế sofa một hồi, thấy Liên Quyết không có ý rời đi trong chốc lát, do dự liệu mình đi ăn cơm trước có phải là không được lịch sự hay không, lúc này lại có xe tiến vào trong sân.
Lâm Sâm đi vào trong nhà, đầu tiên là chào hỏi Liên Quyết, lại lấy túi giấy ra đưa cho Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị khó hiểu nhận lấy: "......!Đây là?"
Dường như Liên Quyết đang rất vội, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Mặc vào."
Vấn đề có ăn cơm hay không tạm thời bị gác qua một bên.
Thẩm Đình Vị cầm túi giấy trở về phòng ngủ, bên trong là một bộ đồ vest màu trắng kiểu dáng đơn giản nhưng cắt may vô cùng nổi bật.
Quần áo vừa người một cách bất ngờ, giống như là thiết kế riêng cho dáng người của cậu, cậu thay quần áo xong rồi đi xuống lầu, đi đến trước mặt Liên Quyết, hỏi: "Ổn chứ?"
Liên Quyết ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt quái lạ mà dừng lại trên người cậu một chút, nhanh chóng thu mắt về, nói: "Ừm."
Thẩm Đình Vị hơi bất an vì vừa rồi hắn mới tạm dừng, vô thức kiểm tra bằng sự phản chiếu của TV LCD xem có phải là mình có chỗ nào không ổn hay không.
Cậu chưa kịp tìm ra chỗ nào không đúng, Liên Quyết đã đứng dậy khỏi ghế sofa, nói một câu: "Đi thôi."
Thẩm Đình Vị sửng sốt một chút, nhanh chóng đuổi theo hỏi: "Đi đâu?"
Không biết là Liên Quyết không nghe thấy câu hỏi của cậu hay là sao, đã đi đến cửa.
Thẩm Đình Vị nhìn bóng lưng của hắn, lúc này mới phát hiện hôm nay Liên Quyết cũng đã sửa sang tỉ mỉ, tóc tai chỉnh tề, nhìn kỹ vào âu phục màu đen thì có hoa văn nóng bạc không quá dễ nhìn, còn đeo khuy măng sét.

Có thể là bởi vì bình thường khi nhìn thấy Liên Quyết hầu như đều ăn mặc quần áo trang trọng, cho nên không thể để ý nhanh được,
Rất rõ ràng, Liên Quyết cần cậu đi cùng để tham gia một dịp trang trọng nào đó
Thẩm Đình Vị chỉ có thể đuổi theo.
Có thể là cảm thấy không cần phải giải thích cho câu, mãi cho đến khi lên xe Liên Quyết vẫn không nói cho cậu biết là đi nơi nào.
Thẳng cho đến khi xe chạy vào một cánh cửa sắt to lớn, lại chạy qua một vườn hoa rất lớn, Lâm Sâm mới thấp giọng nói: "Liên tổng, đến Trần gia rồi."
Thẩm Đình Vị xuống xe theo Liên Quyết ở một ngôi biệt thự được thiết kế vô cùng tinh xảo, người hầu quản lý cây xanh dừng việc ở trong tay lại, kính cẩn lễ phép chào hỏi Liên Quyết: "Liên tiên sinh."

Liên Quyết "Ừ" một tiếng, hỏi: "Tới hết rồi sao?"
Quản gia đi tới: "Gần như đông đủ cả rồi, chỉ thiều vài vị nhỏ tuổi vẫn chưa tới, tôi vừa gọi điện thoại, đều đang ở trên đường."
Ánh mắt dò xét của đối phương quá mức rõ ràng, khiến Thẩm Đình Vị có hơi mất tự nhiên, Liên Quyết nói với cậu: "Đi theo tôi."
Thế là Thẩm Đình Vị nghe lời đi sau lưng Liên Quyết, đi qua một đường hành lang rất dài, cậu cố gắng làm cho bước đi của mình nhất trí với Liên Quyết, để khỏi phải quá gò bó, làm Liên Quyết mất mặt.
Lúc gần đến sảnh chính, bước chân của Liên Quyết dừng lại một chút.
Thẩm Đình Vị không hiểu tình hình, đứng lại theo.
Liên Quyết nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu, nói: "Đến bên cạnh tôi."
Động tác của Thẩm Đình Vị có hơi do dự, Liên Quyết đã tự tiện kéo tay cậu qua để lên khuỷu tay của mình.
"Nhẫn đâu?" Liên Quyết nhìn tay của Thẩm Đình Vị, nhíu mày.
Thẩm Đình Vị không nghĩ rằng hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện chiếc nhẫn.

Cậu coi chiếc nhẫn kia chẳng qua cũng chỉ dùng để đối phó với nghi thức đăng ký, chưa từng muốn đeo lên, ngừng một chút, lúng túng nói: "Quá lớn, bình thường đeo lên không tiện cho lắm, nên đã cất đi."
Liên Quyết rất bất mãn nhìn cậu một cái, không nói gì.
Sảnh chính đèn đuốc sáng trưng, cũng không có nhiều người.
Còn chưa tới giờ khai tiệc, đương nhiên người lớn sẽ không chờ ở trong sảnh lớn, lúc này người tham gia náo nhiệt ở chỗ này đều là các thiếu gia tiểu thư, tuổi tác cũng không lớn, dáng vẻ từng người bưng ly Champagne nói về xu hướng phát triển kinh tế gần đây trông hết sức lạc hậu.
Không biết là ai để ý đến Liên Quyết trước, có vài người lần lượt quay đầu lại nhìn, đầu tiên là sững sờ, sau đó là cười lên.
Thẩm Đình Vị nhạy bén nhận ra, đó cũng không phải là nụ cười thiện ý.
Có thể là cử chỉ của Thẩm Đình Vị quá mức cứng ngắc, thực sự rất dễ dàng bị lộ tẩy, lúc Liên Quyết nhận ly Champagne do người hầu mang tới nghiêng đầu ghé vào tai cậu.
Khoảng cách của hai người quá gần, hơi thở của Liên Quyết kề sát tai ngoài của cậu, mang theo luồng hơi rất nhỏ.
Thẩm Đình Vị nghiêng tai qua nghe hắn nói, còn chưa đợi được giọng nói của hắn, luồng hơi nóng kia đã rời khỏi lỗ tai của cậu.
Lỗ tai của Thẩm Đình Vị bị bỏng đến hơi đỏ lên, một lát sau mới phản ứng được, có lẽ Liên Quyết chỉ là muốn dựng cảnh hai người thân mật thì thầm.
"Liên Quyết." Có một người đàn ông ở trong đám người vừa rồi đi tới, bưng ly Champagne nhẹ nhàng lắc lắc, nói là nói với Liên Quyết, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Vị, nhíu mày: "Mang người tới? Không giới thiệu một chút?"

Liên Quyết ngước mắt nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời một câu "Ừm".
Người đàn ông còn đang hơi hứng thú chờ đợi câu trả lời của hắn, một hồi lâu mới chậm rãi nhận ra, Liên Quyết đã đơn phương dừng cuộc trò chuyện với hắn trong giây cuối cùng.
Tuy nói hắn với Liên Quyết vẫn luôn không hợp nhau, nhưng kiểu thẳng thừng không thèm đếm xỉa như thế này vẫn là lần đầu tiên, đối với hắn mà nói chẳng khác gì một sự xúc phạm lớn, ngay sau đó, mắt thường cũng thấy được ánh mắt của hắn trở nên hung ác nham hiểm.
Sau một lúc lâu, hàm răng cắn chặt hơi thả lỏng, nét mặt của hắn cũng chầm chậm biến thành nụ cười không được thân thiện của trước đó.
Muốn nói ở trong cái vòng tròn mà bọn họ thường xuyên tiếp xúc, cái đồ chơi khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ này là thứ không hiếm lạ nhất.

Kẻ có tiền thường hay chơi chán mấy thứ bình thường, liền thích đi tìm kiếm cái lạ, ngủ với phụ nữ hay là đàn ông, hoặc là cái gì khác cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, cũng không ai quan tâm, nhưng mang về đến nhà thì lại khác.
"Anh thật sự rất to gan." Hắn nói: "Tiệc gia đình cũng dám mang cái loại người không đứng đắn này về."
Câu "loại người không đứng đắn" khiến Thẩm Đình Vị hơi nhíu mày lại.
Người đàn ông hơi hứng thú khoanh tay nhìn hai người, dùng một giọng điệu rất muốn ăn đòn để nói: "À cũng đúng, nhiều thêm một anh cũng là nhiều, nhiều thêm hai người cũng là nhiều, không khác nhau."
Lời này cố tình đến mức ngay cả Thẩm Đình Vị cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Cậu vô thức quay đầu nhìn Liên Quyết, đúng lúc nhìn thấy Liên Quyết nở một nụ cười rất không rõ ràng.
Còn đang nghi ngờ, Liên Quyết đã quay về gương mặt không có quá nhiều biểu cảm, tiếp đó quay đầu nhìn Thẩm Đình Vị: "Có muốn ăn bánh ngọt không?"
"Không......" Thẩm Đình Vi nói.
Liên Quyết cầm lên một chiếc bánh trà được gói bằng giấy dầu từ trong bàn ăn, thờ ơ mở ra: "Ăn thử đi, ở chỗ khác có thể sẽ không ăn được loại bánh trà chính tông như thế này đâu."
Thẩm Đình Vị bị ép nhận, nói tiếng "Cảm ơn".
Cảm giác đánh vào bông thật sự rất bực bội, người đàn ông trừng mắt Liên Quyết một hồi lâu, hừ lạnh một tiếng quay người rời đi.
Liên Quyết cầm một chiếc khăn chậm rãi chùi ngón tay: "Không ăn thì ném đi."
Thẩm Đình Vị: "......"
Trần Ninh Tuyết đứng ở lầu hai, ngay từ ban đầu đã để ý tới hai người đang nắm tay thì thầm to nhỏ ở dưới lầu, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Dường như là Liên Quyết sớm đã nhận ra, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của cô, nâng ly lên với cô.
"Ninh Tuyết, đứng ở trên lầu làm cái gì?" Ngược lại là có người vừa xem náo nhiệt vừa châm dầu vào lửa.
Từ nhỏ Trần Ninh Tuyết đã biết về các phép tắc xã giao, biết rõ cách tiếp khách, tất nhiên không thể để khách chờ ở dưới lầu.
Xuống lầu chào hỏi với mọi người, cô lấy hai ly Champagne đi tới, từ xa kêu lên: "Anh."
Tuy nói từ chuyện làm thẻ lần trước Thẩm Đình Vị đã biết Liên Quyết và Trần Ninh Tuyết có quen biết nhau, nhưng vẫn luôn không có cơ hội cũng không có lý do thích hợp để hỏi Liên Quyết, hôm nay đột nhiên chạm mặt ở đây, không khỏi có hơi kinh ngạc.


Càng nhiều hơn chính là vui mừng -- Trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ và thiếu thốn thiện ý như thế này, gặp được người quen dù sao vẫn khiến cậu vui ở trong lòng.
Cậu buông cánh tay của Liên Quyết ra, cười với Trần Ninh Tuyết: "Trần tiểu thư?"
Trần Ninh Tuyết đứng vững ở trước mặt hai người, cô thẳng lưng, ngẩng đầu, một chiếc đầm đuôi tôm màu trắng khiến cô trông giống như một con thiên nga trắng cao quý.
Cô đưa ly Champagne đang cầm trong tay cho Thẩm Đình Vị, trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn duy trì sự ưu nhã mà một tiểu thư khuê các nên có, vẻ mặt lại khó coi khác thường: "Ngược lại là cậu có bản lĩnh."
Cô nói với Thẩm Đình Vị.
Ác ý vô duyên vô cớ của cô khiến máu của Thẩm Đình Vị lạnh đi, cái tay đưa lên nhận ly Champagne cũng dừng lại ở giữa không trung, giật mình, mới hỏi: "Cái gì?"
Liên Quyết nhận ly Champagne ở trong tay Trần Ninh Tuyết, đặt lên mặt bàn ở bên cạnh, thậm chí ngay cả một câu như "cậu ấy dị ứng cồn" hay là "cơ thể không được khỏe" để cho qua chuyện cũng không nói với cô.
"Em gái anh, Ninh Tuyết." Liên Quyết lại ôm Thẩm Đình Vị về lại bên cạnh lần nữa, thừa thãi và công thức mà giới thiệu hai người với nhau: "Thẩm Đình Vị, em từng gặp rồi."
Trần Ninh Tuyết rủ mắt xuống nhìn thấy động tác của Liên Quyết, vẻ mặt còn lạnh hơn, mím môi, hỏi: "Anh đang nhục nhã em sao?"
Liên Quyết không nhiều tình cảm mà cười cười: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Liên Quyết." Trần Ninh Tuyết kêu tên của hắn, ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Liên Quyết, mơ mộng hão huyền nhìn thấy nét thương tiếc dù chỉ có một ít thôi từ trên gương mặt của hắn: "Chỉ cần anh quan tâm một ít đến tình nghĩa nhiều năm như vậy của chúng ta, cũng sẽ không đem cậu ta tới vào ngày hôm nay."
Rõ ràng là cô đang cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng vẫn hạ thấp giọng nói, gần như yếu thế mà nói: "Anh biết rõ hôm nay là ngày gì......"
Ý cười của Liên Quyết phai nhạt, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình, mơ hồ nói: "Hửm?"
Trần Ninh Tuyết nhìn Liên Quyết thật sâu, đặt ly rượu xuống, quay người đi lên lầu.
Trong tiềm thức của Thẩm Đình Vị cảm giác được nguy hiểm -- Cái gọi là bữa tiệc gia đình rõ ràng không chỉ đơn thuần là một bữa tiệc gia đình.

Mà cậu chắc chắn cũng không chỉ vẻn vẹn làm người nhà của Liên Quyết, cùng tham gia một bữa tiệc gia đình dễ dàng như vậy.
Đèn chùm thủy tinh trong sảng lớn sáng đến chói mắt, bộ dạng chờ xem kịch của thiếu gia tiểu thư nhà giàu ở nơi xa làm Thẩm Đình Vị bất giác khẩn trương.
Thẩm Đình Vị rối rắm hết lần này đến lần khác, vẫn hỏi ra miệng: "Rốt cuộc là hôm nay chúng ta đến đây để làm cái gì?"
"Đính hôn." Liên Quyết rất tốt bụng mà giải thích.
Thẩm Đình Vị hỏi: "Ai?"
Liên Quyết nói: "Tôi."
Giọng điệu bình tĩnh của Liên Quyết thực sự giống như việc này không liên quan đến mình, làm Thẩm Đình Vị hơi kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh, dường như cậu lại hiểu rõ dụng ý của Liên Quyết khi mang mình tới đây.
"Vậy cho nên cần tôi phối hợp với anh làm cái gì đó sao?" Thẩm Đình Vị thấp thỏm nhìn Liên Quyết.
"Đợi." Liên Quyết nói: "Đợi ở bên cạnh tôi."
Thẩm Đình Vị lại lần nữa khoác lên cánh tay của hắn: "Được.".