Nịch Tửu

Chương 32: Chương 32





Trước khi Liên Quyết đi, đã gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị rất ít khi nhận được một cuộc điện thoại từ chính Liên Quyết, mỗi khi Liên Quyết có việc gì đó phần lớn sẽ để cho Lâm Sâm chuyển lời thay.
"Alo?" Thẩm Đình Vị không chắc chắn rằng có phải là Liên Quyết có chuyện gì quan trọng hay không: "Liên tiên sinh? Có chuyện gì vậy?"
Âm điệu hơi lên cao của cậu vượt qua tiếng người ồn ào của sân bay, truyền vào trong lỗ tai của Liên Quyết.
Không biết vì cái gì, mấy chữ "có chuyện gì vậy" này làm Liên Quyết rất khó chịu.

Có lẽ là vì đúng thật là không phải chuyện gì quan trọng.
"Có việc." Liên Quyết vẫn nói.
Thẩm Đình Vị yên lặng đợi một hồi, lại không nghe thấy Liên Quyết nói chuyện gì.
Cậu cảm thấy Liên Quyết có hơi khó hiểu, đành phải hỏi lại lần nữa: "Chuyện gì nha?"
Liên Quyết nghĩ ra một cái lý do cũng có vẻ hợp lý: "Gần đây có mưa, cố gắng không đi ra ngoài."
Thẩm Đình Vị ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ đặc biệt gọi điện thoại tới để nhắc nhở mình về thời tiết, có hơi thụ sủng nhược kinh,* cẩn thận trả lời: "......!À, được."
*受宠若惊 - Được ngta yêu thương nhưng lại lo sợ.
"Bình thường cậu tự nấu đồ ăn sao?" Liên Quyết đột nhiên hỏi một lời vô ích.
Thẩm Đình Vị không hiểu rõ cho lắm: "Đúng vậy."
"Cậu quá gầy." Liên Quyết nói.
Chủ ý của Liên quyết chỉ là muốn bảo Thẩm Đình Vị ăn nhiều thêm một chút, nhưng câu nói này quá mập mờ, khiến đối phương yên tĩnh một lát.

Không quá dễ dàng để hắn tìm ra một lời giải thích tự nhiên chỉ trong chốc lát, bèn nghiêm túc nói: "Không tốt cho sự phát triển của thai nhi." Nói xong, lại không phân biệt trắng đen mà trách móc: "Tuần trước bác sĩ kiểm tra xong không có nói với cậu sao?"
Thẩm Đình Vị không biết nên nói cái gì, một lát sau mới nói: "Tôi sẽ ăn nhiều thêm một chút."
Lúc này Liên Quyết mới hài lòng, nói: "Ừm."

"Cần gì thì cứ nói với Lâm Sâm." Liên quyết nói: "Gần đây cậu ta cũng rảnh rỗi."
Thẩm Đình Vị nói: "Được."
Lại là một khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
Thẩm Đình Vị vừa định hỏi Liên Quyết còn chuyện gì khác hay không, đối phương đã cúp điện thoại.
Mấy ngày sau đó quả nhiên trời vẫn luôn mưa.
Vì mưa mà bị mắc kẹt ở trong nhà và không có chỗ nào để đi, trong lúc rảnh rỗi Thẩm Đình Vị liền trải ra một tấm thảm rồi ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ sát đất.

Những cành hoa vừa được trồng lên không bao lâu trong vườn hoa bị nước mưa đánh cho rủ xuống ỉu xìu, mấy cánh hoa rơi xuống đất, Thẩm Đình Vị thấy đau lòng, lại giống như có thể tìm cho mình một vài việc để làm, liên lạc với Lâm Sâm, nói anh lần sau khi tới đây nếu như tiện thì có thể mang theo một ít vải bố để che mưa.
Sau khi Lâm Sâm nhận được tin nhắn, chưa đầy hai giờ đã đến, còn mang theo mấy người công nhân đến che cho vườn hoa ở trong sân.
Thẩm Đình Vị có ý muốn bước tới để giúp đỡ, lại bị yêu cầu đứng đợi ở nơi tránh gió là được rồi.

Trong lòng cậu băn khoăn, thấy gần tới giờ cơm trưa, muốn giữ bọn họ ở lại nhà để ăn cơm, bị Lâm Sâm lịch sự từ chối.
"Trước khi đi Liên tổng đã dặn dò phải chăm sóc cậu thật tốt, tôi nhận lương, đương nhiên phải hoàn thành công việc thật tốt."
Lúc này Thẩm Đình Vị mới biết gần đây Liên Quyết không ở trong nước.
Cậu nhìn bóng lưng của một đoàn người đang rời đi cùng với cánh cửa lớn dần dần khép lại ở bên ngoài màn mưa, trong lòng khó tránh khỏi mà sinh ra một chút cô đơn.
Có đôi khi cậu sẽ cảm thấy ngôi nhà rất lớn này giống như một cái lồng giam tinh xảo, mà cậu là con chim tước bị nuôi nhốt ở trong lồng.
Vậy nên vừa nãy khi Lâm Sâm truyền đạt cho cậu suy nghĩ tìm một người bảo mẫu tới chăm sóc cậu của Liên Quyết, cậu không hề suy nghĩ gì đã từ chối, cậu cho rằng mình vẫn có khả năng sống độc lập, tạm thời không cần "người chăn nuôi".

Trời mưa gần cả một tuần lễ, bầu trời cuối cùng cũng có một ít dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Thẩm Đình Vị đã bị kìm nén ở trong phòng gần một tuần, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Đầu tiên là cậu thu lại mấy tấm vải bố che mưa, xếp lại rồi bỏ vào trong nhà kho, vừa cẩn thận kiểm tra hoa, xem bọn nó có bị ảnh hưởng bởi cơn mưa to hay không.

Thẩm Đình Vị rất thích hoa, trong ngôi nhà cũ của cậu cũng có một vườn hoa, là một vùng rất nhỏ ở trước cửa nhà, dùng hàng rào bao lại xung quanh.

Thỉnh thoảng mẹ của cậu sẽ mời dì beta nhà hàng xóm tới uống trà chiều.
Tính cách của dì đó vô cùng thú vị, bà đang kinh doanh một tài khoản truyền thông có số lượng fan hâm mộ rất khả quan, bình thường thích chia sẻ chuyện tình yêu và cuộc sống hằng ngày với người chồng beta ở trên mạng, có một dạo rất được thanh thiếu niên hoan nghênh.

Lúc Thẩm Đình Vị đi học cũng sẽ xem video của bà, chỉ vì tình yêu không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố này của bọn ở trong xã hội hôn nhân chính lưu* có vẻ đặc biệt mà lại lãng mạn.
*Em giải thích ở cuối chương nha :>
——Thẩm Đình Vị cũng sắp quên mất, chính mình cũng đã từng khao khát cái kiểu lãng mạn này.
Liên Quyết không thích hoa tươi, cho rằng bọn chúng từ vẻ bề ngoài đến cả mùi hương đều vô cùng tầm thường, sở dĩ được giao cho ý nghĩa bộc lộ tình cảm, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhàm chán để thúc đẩy nền kinh tế trong thời đại hàng hóa.
Hắn lạnh lùng nhìn bó hoa hồng xinh đẹp và nở rộ được đặt trên bàn làm việc ở trước mặt, rút tấm thẻ ở giữa ra rồi ném vào thùng rác, gọi trợ lý ném ra bên ngoài.
"Sau này đừng để thứ này xuất hiện trong phòng làm việc của tôi." Liên Quyết nói.
Trợ lý của hắn là một người nước S điển hình, tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn của nước S đã ngấm dần vào trong xương cốt, bày tỏ khó hiểu với hành vi tàn nhẫn như thế của hắn, hỏi vì cái gì.
Liên Quyết không có kiên nhẫn trả lời vấn đề của cậu, nói không có vì cái gì hết.
Trợ lý của hắn trông có hơi tiếc, cậu mang hoa đi, nói: "Hay là tôi đưa cho mấy cô gái ở quầy lễ tân, mấy cô ấy nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ."
Liên Quyết nói tùy cậu.
Chủ nhân của bó hoa tươi đến công ty của Liên Quyết vào thời gian đã hẹn trước, vừa vào cửa đã bày tỏ bất mãn với Liên Quyết: "Hoa tôi tặng anh sao lại bị ném ở cửa, còn bị phá tới mức......" Tiếng Trung của y không phải là rất tốt, suy nghĩ thật lâu mới tìm được một từ ngữ phù hợp để hình dung: "Ờm, vô cùng thê thảm?"
"Tôi bị dị ứng phấn hoa." Liên Quyết tùy tiện tìm một cái cớ.

Đối phương là người mà hắn có thể tìm được cho tới nay, không phải là thích hợp nhất, nhưng cũng là một doanh nghiệp đại lý có thể giúp hắn giải quyết các vấn đề khẩn cấp, nên duy trì lễ độ.
Alex kinh ngạc nói: "Hả, vậy sao? Thật có lỗi, tôi không biết."
Liên Quyết cười cười, bày tỏ mình cũng không để ý, mời y ngồi xuống trong văn phòng.

Alex là một người gốc Hoa có quốc tịch S chính thống, y rất trẻ trung, trông cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, từ cách nói chuyện đến cách cư xử đều lộ ra ba chư không đáng tin to đùng.

Mới đầu Liên Quyết cũng cho rằng chẳng qua y cũng chỉ là hoàn khố* ỷ có vốn liếng dày mà tùy ý chơi đùa, trong thương trường cũng không thiếu loại người này.

Nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện năng lực đàm phán của đối phương cực kỳ không tương xứng với vẻ bề ngoài của y, không phải là người rất dễ bị lừa.
*纨绔 - con nhà giàu sang quyền quý; công tử bột; kẻ ăn chơi.
Thế là Liên Quyết nghĩ một hồi, đưa ra một số lượng lớn hơn không ít so với dự tính ban đầu.
Alex lại cười, y giống như một đứa trẻ không giành được kẹo để ăn, nhăn mặt lại, trách móc mà nhìn hắn một cái: "Cái số này chỉ cao hơn thị trường vỏn vẹn 5% mà thôi, và rủi ro mà tôi phải nhận lấy có thể nhiều hơn 5%."
Sắc mặt của Liên Quyết vẫn không hề thay đổi: "Lợi nhuận của con đường này là bao nhiêu, anh hiểu rõ hơn tôi."
Alex thấy hắn không chịu nhượng bộ, hơi tiếc nuối, nói: "Liên tổng, tôi đã nghe thấy tình hình hiện tại của công ty anh......!Chắc là anh hiểu rõ, công ty của anh cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất của tôi."
Alex là người thông minh, không cần nói nhiều mà chỉ cần làm cho đối phương hiểu, ý đồ rõ ràng, muốn nói cho Liên Quyết biến trên tay hắn cũng không có quá nhiều chip* để bàn điều kiện.
*Mấy cái cục nhỏ nhỏ nhiều màu thay cho tiền trong các sòng bài hay thấy trên phim é mn
Tình hình đúng là như thế, Liên Quyết trầm tư một lúc, nói vẫn còn chỗ cần phải thương lượng.

Alex rất thưởng thức cách làm việc hiểu rõ tình hình biết cách ứng biến của hắn, y đứng lên từ trên ghế, nghiêng người về phía trước, vượt qua một nửa bàn làm việc rộng lớn, chuyên chú và dí dỏm mà dán mắt vào Liên Quyết: "Có lẽ là cả hai chúng ta đều có thể lui lại một bước, tôi sẽ nhường lại 10% lợi nhuận, anh dành thời gian đêm nay để hẹn hò với tôi?"
Cái mùi nước hoa khiến người ta không quá dễ chịu kia vì đối phương sắp đến gần mà trở nên nồng đậm hơn, là loại hương hoa cùng loại với hương thơm nồng nàn của bó hoa hồng kia, làm Liên Quyết phản xạ có điều kiện mà sinh ra ác cảm.

Liên Quyết thất thần khác thường trong lúc đang làm việc một lát, nhớ tới Thẩm Đình Vị.
Loại hormone kỳ lạ trên người Thẩm Đình Vị so với rất nhiều mùi nước hoa đều dễ ngửi hơn.

Hắn khắc sâu điều này vào trong lòng.
Liên Quyết hơi nghiêng người về phía sau, xoay ghế ra khỏi bàn, đưa tay ra hiệu cho Alex nhìn chiếc nhẫn ở trên tay mình, giọng điệu như có lỗi mà nói: "Tôi đã kết hôn."
Alex "À" một tiếng, thất vọng ngồi về vị trí ban đầu: "Vậy thì quá đáng tiếc."
Cuối cùng cuộc đàm phán của hai người kết thúc với thỏa hiệp của Liên Quyết.


"Hợp tác vui vẻ." Liên Quyết chủ động vươn tay với y.
Alex vẫn tiếc nuối nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn một hồi lâu, mới khẽ thở dài một cái, nắm tay của hắn, nói: "Hợp tác vui vẻ."
[ Ting ——]
Thẩm Đình Vị rót sữa bò nóng đã được hâm vào trong ly, bưng ly đi đến trước sofa, cầm chiếc điện thoại đã kêu lên vài tiếng.
- Quản lý cửa hàng làm một buổi huấn luyện nhân viên cho chúng ta đó.
- Tấm thẻ 50 vạn kia của anh đã trở thành huyền thoại trong tiệm của chúng ta.
-【 Video 】
Cậu ấn mở video, quản lý cửa hàng ở trong video đang dõng dạc nhấn mạnh tầm quan trọng của thái độ phục vụ cho mọi người.
Cậu dùng một dòng ha ha ha ha như câu trả lời, trả lời Wechat của Thường Khai Tâm.
Thẩm Đình Vị vẫn luôn là người coi trọng tình cảm, Thường Khai Tâm là người đầu tiên cậu kết giao từ khi đi đến nơi này, cũng là người bạn duy nhất, sau khi nhận điện thoại mới đương nhiên cậu sẽ thêm wechat với cô thông qua số điện thoại di động của Thường Khai Tâm, hai người thỉnh thoảng sẽ tâm sự ở trên Wechat.
Thẩm Đình Vị một mình trông coi ở trong ngôi nhà rất lớn, xung quanh rất trống trải, muốn đi ra ngoài dạo chơi cần phải đi thật lâu mới có thể đến được nội thành, cho nên cậu thường cảm thấy cuộc sống hiện tại nhàm chán.

Kết quả của việc quá mức nhàm chán đó chính là cậu thường hay nghĩ đến quá khứ, nhưng nhiều khi chỉ dám để suy nghĩ chợt lóe lên ở trong đầu, liền ép mình phải chấp nhận hiện thực.
Mặc dù có rất nhiều chuyện cậu không thể nói với người khác, nhưng có người có thể thỉnh thoảng nói chuyện với cậu như thế này thì cũng tốt.
Có lẽ là mỗi lần Thường Khai Tâm tìm Thẩm Đình Vị đều có thể nhanh chóng được phản hồi, quá nhiều lần, cô nhận ra được phần nào, thường hay gửi qua một vài diễn đàn học tập thú vị để Thẩm Đình Vị gϊếŧ thời gian.

- Cùng nhau học kim đan đi, em phải đan cho mèo nhà em một cái vòng cổ.
Lần đầu tiên Thẩm Đình Vị nghe cô nhắc đến, rất hiếu kì, hỏi: "Nhà em còn có mèo?"
Thường Khai Tâm nói đúng vậy, sau đó liên tục gửi qua mười mấy bức ảnh và video để khoe.
Thẩm Đình Vị ấn vào từng bức để xem, mèo của Thường Khai Tâm là một bé mèo Dragon Li rất béo tốt, cô nói rằng đã nhặt được trong nhà để xe ở chung cư vào năm ngoái, vô cùng dính người.

Thẩm Đình Vị cực kỳ hâm mộ nói: "Tốt thật nha, trước kia anh cũng siêu muốn nuôi một con mèo."
Thường Khai Tâm nói nuôi đi nha, nuôi mèo siêu chữa lành.
Thẩm Đình Vị nhìn ảnh mèo trên điện thoại di động, sờ lên bụng của mình, khá là đáng tiếc nói: "Thôi quên đi.".