Thành phố Nghi bắt đầu đột ngột giảm nhiệt độ sau một cơn mưa thu.
Chuyển mùa là thời kỳ dễ bị bệnh cúm, ngay cả Lâm Sâm đi theo bên cạnh Liên Quyết cũng bị nhiễm bệnh, Liên Quyết đặt ra quy định nhân viên bị cảm trong công ty phải mang khẩu trang khi đi làm, Lâm Sâm hiểu rõ Liên Quyết đang lo lắng chính hắn bị cảm khi về nhà sẽ lây cho Thẩm tiên sinh, thế là cũng cố gắng tránh tiếp xúc với Liên Quyết ở khoảng cách quá gần.
Trong khoảng thời gian chung sống Thẩm Đình Vị dần dần phát hiện ra một ít sự thay đổi đáng kể của Liên Quyết so với lúc trước.
Trước đây Liên Quyết vẫn luôn giữ im lặng về tất cả những chuyện nhỏ nhặt dịu dàng, bây giờ thỉnh thoảng lại có thể nói ra một ít lời nói khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy hơi ấm áp.
Chẳng hạn như sáng sớm ngày nào đó Liên Quyết trước khi đi yêu cầu cậu lát nữa lên lầu đổi một bộ quần áo khác dày hơn chút, lại ví dụ như Liên Quyết bắt đầu đi cùng cậu vào mỗi lần khám thai, cũng sẽ nhắc nhở cậu những điều cần lưu ý mà bác sĩ đã dặn dò vào những thời điểm thích hợp.
Mặc dù vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt kia, nhưng Thẩm Đình Vị lại thiết thiết thực thực cảm nhận được Liên Quyết đang cố gắng đối xử với mình theo một cách mà hắn rõ ràng là không giỏi.
Sự phát hiện bất ngờ này khiến Thẩm Đình Vị mỗi ngày đều giống như đang ngâm mình trong một hũ mật, từ tận đáy lòng sinh ra vị ngọt ngào.
Thế là Thẩm Đình Vị cũng cố ý vô tình chú ý đến thói quen sinh hoạt của Liên Quyết càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Liên Quyết không thích nói ra khỏi miệng cho lắm, nhưng Thẩm Đình Vị vẫn thăm dò rõ ràng khẩu vị của Liên Quyết vào rất nhiều lần ăn chung.
Hắn có một ít món thích ăn, ngày hôm đó sẽ ăn nhiều thêm một chút, cũng có một ít món không thích ăn như vậy, gần như một đũa cũng không động vào.
Thế là dần dà, Liên Quyết cũng nhận ra được, các món ăn xuất hiện trên bàn ăn càng ngày càng hợp khẩu vị.
Mà mỗi lần hắn cố ý vô tình nhắc đến, Thẩm Đình Vị đều chỉ mím môi cười rất nhẹ, có đôi khi cũng sẽ làm ra vẻ như không biết, biểu hiện giống như rất kinh ngạc, nói: "À, anh thích hả? Vậy buổi tối tôi làm nhiều hơn chút." Giống như cậu chưa từng làm bất cứ điều gì, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên như vậy, thay đổi một cách thầm lặng để phối hợp với nhịp sống của nhau.
Những kỳ vọng mới về cuộc sống của Thẩm Đình Vị cũng bắt đầu xuất hiện trong khoảng thời gian này.
Từ khi bước vào tháng 10 cậu đã thầm đếm thời gian ở trong lòng, mỗi buổi sáng càng đến gần với số 16, cậu đều tỉnh lại với càng nhiều mong đợi hơn.
Giấc ngủ của Thẩm Đình Vị rất nhẹ, khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên cậu liền mở mắt, không biết là trời vẫn còn chưa sáng hay là trời lại âm u, tia sáng ảm đạm chiếu vào giữa tấm rèm cửa không được kéo lại kỹ.
Thẩm Đình Vị híp mắt nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, vẫn chưa tới 6 giờ, nhưng từ giây phút tỉnh dậy này cậu đã bắt đầu thấy vui vẻ.
Thẩm Đình Vị vươn cánh tay ra khỏi tấm chăn chầm chậm duỗi lưng một cái, tối hôm qua cậu kéo cửa sổ ra một khoảng trống, bây giờ gió sớm thổi vào có hơi lạnh, nhưng Thẩm Đình Vị còn muốn nằm thêm một hồi, không đi đóng cửa sổ, lần nữa thu cánh tay vào trong chăn.
Cậu đỡ bụng chậm rãi trở mình, bên trong tấm chăn phần giường ở bên cạnh vẫn còn giữ lại nhiệt độ vừa mới rời giường của người nằm ở đó.
Chiếc đèn sưởi trong phòng tắm tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp sáng tỏ từ trên tấm kính lờ mờ, có chút chói mắt, cậu kéo chăn lên, che hơn một nửa gương mặt vào dưới chăn, cả người rơi vào một mùi ấm áp và quen thuộc.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, có tiếng mở cửa rất nhẹ, tiếng đi lại của Liên Quyết cũng nhẹ.
Thẩm Đình Vị kéo chăn xuống một chút, chỉ lộ ra một đôi mắt, miệng mũi vẫn còn che ở trong chăn, giọng nói có chút nghẹt: "Hôm nay anh đi sớm như vậy à?"
Liên Quyết đi đến trước cửa sổ đóng chặt khe hở của cửa sổ lại, nghe thấy cậu tỉnh ngủ lại kéo một nửa rèm cửa ra, nói: "Không đi."
Có lẽ là sợ tiếng máy sấy làm ồn đến cậu, tóc của Liên Quyết vẫn ướt, hắn đi đến cạnh giường lấy chiếc điện thoại đang sạc pin đặt trên tủ đầu giường của mình, lúc đứng dậy giọt nước chảy xuống dưới dọc theo sợi tóc, bị hắn vẫy vào ngay mí mắt của Thẩm Đình Vị.
Mí mắt của Thẩm Đình Vị run lên, Liên Quyết vươn tay, ngón tay ấm nóng lau đi giọt nước trên mí mắt của cậu.
Thẩm Đình Vị mở mắt nhìn hắn, nói: "Sấy tóc chút đi, trời lạnh, sẽ bị cảm."
Liên Quyết "ừm" một tiếng, đứng ở cạnh giường kiểm tra các tin nhắn chưa đọc một hồi, mới để điện thoại xuống quay về phòng tắm.
Vào lúc Liên Quyết đang sấy tóc Thẩm Đình Vị rời giường, Thẩm Đình Vị đứng đánh răng ở trước bồn rửa mặt.
Cậu nhìn mình và bả vai của Liên Quyết đứng bên cạnh vì nhường chỗ cho cậu mà chỉ chiếm dụng non nửa chiếc gương từ trong gương.
Vóc dáng của Liên Quyết rất cao, bả vai cũng rộng, hai người sóng vai đứng ở đấy liền trông có vẻ như Thẩm Đình Vị quá gầy cũng quá thấp.
Nhưng Thẩm Đình Vị hiểu rõ không phải là mình rất gầy, cậu đã mang thai gần tháng thứ bảy, cậu nhìn chiếc bụng giống như đang cất giữ một quả bóng của mình, cách một lớp áo ngủ sờ lên trên, bé con ở trong bụng như là cảm nhận được, nhẹ nhàng chạm vào tay của cậu một cái.
Hiện tại thai máy rõ ràng hơn nhiều so với hai tháng trước, cậu thường hay có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ hoặc là bàn chân nhỏ của bé con chạm vào bụng cậu, có đôi khi sẽ hơi đau, nhưng hầu hết mọi lúc vẫn là hạnh phúc nhiều hơn một chút.
Lúc đầu Khang Đồng còn cảm thấy bụng của cậu nhảy lên từng cái từng cái rất thú vị, có đôi khi sẽ cẩn thận từng li từng tí mà chạm vào, nhưng sau này nhìn thấy cậu đau, cũng không dám nữa.
Liên Quyết lại có vẻ như không quan tâm lắm, có đôi khi cách một lớp áo là có thể nhìn thấy bụng của Thẩm Đình Vị đang động, hắn cũng chỉ nhìn từ xa, chưa từng có ý định muốn giao lưu với bé con.
Ban đầu Thẩm Đình Vị sẽ có chút thất vọng, sau này nghĩ thông suốt rồi lại cảm thấy cũng tốt, Liên Quyết vốn dĩ cũng không phải là kiểu người sẽ làm mấy chuyện này, cậu cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ giống như những người bố khác dán lên bụng cậu lắng nghe tiếng thai nhi và nói chuyện của Liên Quyết......!Thỉnh thoảng nghĩ đến cũng sẽ cảm thấy hơi ngu xuẩn, nếu như Liên Quyết thật sự làm như thế ngược lại cậu sẽ cảm thấy khó chịu.
Khi Liên Quyết sấy tóc những giọt nước thỉnh thoảng vẫy lên trên mặt cậu, mấy lần trước cậu lau đi những giọt nước trên mặt là không ngại phiền phức, sau khi phát hiện là Liên Quyết cố ý, liền biến thành phiền toái.
Ngay khi Thẩm Đình Vị nhổ bọt ở trong miệng ra, ngẩng đầu lên muốn bảo Liên Quyết đừng làm như vậy nữa, Liên Quyết liền tắt máy sấy ở trong tay đi, như thể nhìn ra cậu hơi bất mãn, quyết định không trêu cậu nữa, trong đôi mắt vẫn còn chứa đựng ý cười rất nhạt, biết điều mà nói: "Được rồi."
Thẩm Đình Vị súc sạch miệng, đột nhiên nhớ đến cuộc thi hôm qua Khang Đồng đã nhắc đến, cậu quay đầu nói với Liên Quyết: "Hôm nay Đồng Đồng có kỳ thi hằng tháng, luộc hai quả trứng gà cho nó đi, nướng thêm ổ bánh mỳ Pháp?"
Có thể là Liên Quyết cảm thấy cậu hơi buồn cười, cụp mắt xuống quét qua cậu một chút: "Mê tín."
"Lấy điềm tốt mà." Thẩm Đình Vị mở vòi nước cúi đầu rửa mặt.
"Tùy em." Liên Quyết thu máy sấy vào, đặt lại vào trong ngăn tủ.
Trứng gà cho bữa sáng cuối cùng lại đổi thành trứng cút.
Bữa sáng Khang Đồng vẫn luôn ăn rất ít, hôm nay Thẩm Đình Vị hối thúc nó ăn hết thịt ba rọi ở trong dĩa và hai quả trứng cút đã được lột, lại yêu cầu nó uống hết một ly sữa bò, mới cho phép nó rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc Thẩm Đình Vị quản thúc Khang Đồng rất ít khi Liên Quyết xen vào, hắn ngồi trên bàn ăn hoàn toàn chuyên tâm mà đọc tờ báo tài chính và kinh tế buổi sáng trong IPad, vô cùng vô tư và tự giác mà chuyển dời trách nhiệm của người giám hộ lên đầu Thẩm Đình Vị.
Nhiệt độ không khí sáng nay lại giảm đi mấy độ, Thẩm Đình Vị lấy ra chiếc khăn quàng cổ màu trắng trước đây đã cố ý đan cho Khang Đồng giúp nó choàng lên.
Khang Đồng mặt nhỏ nhưng đôi mắt rất lớn, khăn quàng cổ thật dày quấn lại hai vòng, cũng chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh, chớp chớp mắt trông rất vui vẻ.
Thẩm Đình Vị đè khăn quàng cổ ở trên mặt nó xuống dưới chóp mũi, hơi phiền não mà nói: "Hình như có hơi lớn."
Khang Đồng lắc đầu nói: "Không lớn, vừa khít!" Khăn quàng cổ lại thuận theo động tác của nó mà che khuất hơn một nửa gương mặt.
Liên Quyết ngồi ở trước bàn ăn bữa sáng, ngước mắt lên nhìn sang, nói: "Ừm, vừa vặn."
Đôi tai nhọn lộ ra bên dưới chiếc khăn quàng cổ màu trắng của Khang Đồng liền đỏ lên.
Thẩm Đình Vị bọc bánh mỳ Pháp đã được nướng chín vào khăn giấy rồi đưa cho nó, bảo nó sau khi lên xe thì từ từ ăn.
Khang Đồng không muốn nhận lắm, do dự nói: "Con đã ăn no rồi......"
Thẩm Đình Vị liền nghiêm mặt lên dọa dẫm nó: "Nếu như không ăn thì kỳ thi hằng tháng lần này của con cũng chỉ có thể đạt được hai quả trứng cút."
Không biết là lời dọa dẫm của cậu có hiệu quả, hay là không muốn phụ lại lòng tốt của cậu, Khang Đồng không bằng lòng lắm nhưng vẫn nhận bánh mỳ, nói biết rồi.
Tiễn Khang Đồng đi, Thẩm Đình Vị trở về ngồi xuống trước bàn ăn, cậu như điềm nhiên như không mà nói với Liên Quyết: "Anh nên khen ngợi thằng bé nhiều hơn."
Liên Quyết ngước mắt nhìn cậu, Thẩm Đình Vị không nói gì nữa, chuyên tâm ăn bữa sáng.
Liên Quyết ăn sáng xong tài xế vẫn chưa đến, hắn ngồi trước bàn ăn nhận một cuộc gọi, dường như đối phương có chuyện quan trọng tìm hắn, hai người nói chuyện với nhau một hồi lâu.
Bụng của Thẩm Đình Vị lớn lên, có một ít động tác rất khó làm, chẳng hạn như cậu muốn đi qua người Liên Quyết lấy cái ly ở cạnh tay hắn, lại dự đoán sai chiều dài của bàn và cánh tay, hết nửa ngày mới chạm được đến mép ly.
Đến khi Liên Quyết đang gọi điện thoại muốn giúp đỡ đã không còn kịp.
Thẩm Đình Vị không nghĩ đến trong ly của hắn vẫn còn cà phê chưa uống xong, từ đó mà phán đoán trọng lượng có hơi sai, cà phê vẫy lên trên mặt bàn, chất lỏng chảy ngoằn ngoèo về hướng Liên Quyết.
Liên Quyết vào sáng sớm vô cớ bị giội cho một người cà phê, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đình Vị.
Liên Quyết lặng im nhìn cậu một hồi, Thẩm Đình Vị đọc ra được chữ cạn lời từ trong mắt của hắn, ngại Liên Quyết còn đang trò chuyện, Thẩm Đình Vị chỉ có thể bất đắc dĩ dùng khẩu hình nói xin lỗi với hắn.
Liên Quyết cầm điện thoại đi lên lầu thay quần áo, Thẩm Đình Vị là kẻ cầm đầu tạo ra phiền phức cho Liên Quyết, cũng vội vã đi theo.
Điện thoại Liên Quyết mở loa ngoài, Thẩm Đình Vị giúp hắn tìm một bộ quần áo sạch sẽ.
Thẩm Đình Vị có thái độ khác thường mà không lánh đi vào lúc Liên Quyết thay quần áo, khiến Liên Quyết hơi khó hiểu.
Hắn cắt ngang lời báo cáo công việc mà đầu bên kia điện thoại đang nói không ngừng, nói: "Lát nữa gọi lại cho cậu."
Đối phương rốt cuộc cũng cúp điện thoại.
Liên Quyết cài cúc áo sơmi xong, nhìn thoáng qua chiếc cà vạt Thẩm Đình Vị cầm tới, không có nhận, nói với cậu: "Em giúp tôi."
Thẩm Đình Vị nói được, cậu bảo Liên Quyết cúi xuống thấp một chút, Liên Quyết làm theo cậu.
Thẩm Đình Vị đứng ở trước mặt hắn, giơ tay lên nghiêm túc giúp hắn thắt cà vạt.
Liên Quyết rũ mắt xuống nhìn tóc mái trên trán hơi che khuất đôi mắt của cậu, nghĩ thầm tóc của cậu hơi dài, phải gọi người tới cắt giúp cậu hay là cứ để mình tối nay quay về giúp cậu cắt.
Liên Quyết chưa từng cắt tóc cho người khác, nhưng Thẩm Đình Vị hẳn là bằng lòng để hắn cắt.
Thẩm Đình Vị vừa giúp hắn thắt cà vạt, vừa nhẹ giọng hỏi hắn: "Hôm nay anh có bận rộn hay không?"
Cậu nói với giọng điệu nói chuyện phiếm, khiến Liên Quyết nghi ngờ rằng hiện tại Thẩm Đình Vị vẫn sẽ khẩn trương vì đến gần hắn, vừa nhớ lại lịch trình công việc hôm nay của mình một chút, không có chuyện gì đặc biệt, trả lời: "Không bận."
Thẩm Đình Vị giúp hắn thắt cà vạt lại, chỉnh cổ áo của hắn lại cho bằng phẳng, ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn: "Được, vậy tôi đợi anh quay về ăn cơm."
Vào lúc Liên Quyết nói được, nhận được tin nhắn đã đến cửa do tài xế gửi đến.
Thẩm Đình Vị nói tạm biệt với hắn.
Ngày đầu tiên của tuổi 24, Thẩm Đình Vị kết thúc sự chờ mong với con số 16, bắt đầu chờ mong vào buổi tối.
.
Thật ra Thẩm Đình Vị cũng không có chấp niệm quá lớn đối với sinh nhật, trái lại là cha mẹ và bạn bè của cậu vẫn luôn đam mê chuẩn bị một buổi sinh nhật bất ngờ cho cậu hơn, đến mức khiến cậu bất tri bất giác sinh ra tâm tình chờ mong ngày sinh nhật hằng năm.
Cậu còn nhớ rõ ngày sinh nhật vào năm ngoái, người nhà của cậu và bạn bè ngồi vòng quanh ở trước bàn ăn, tất cả mọi người sáng mắt lên đợi chờ cậu ước một điều ước sinh nhật, thật giống như còn mong muốn ước nguyện được hoàn thành hơn chính bản thân cậu.
Thật ra ngày hôm đó cùng với mỗi một năm trước đó cũng không có sự khác biệt nào, nguyện vọng của cậu đều là: Bình an suôn sẻ, cả gia đình hạnh phúc hòa thuận.
Trong đôi mắt mỉm cười của cha cậu phản chiếu ánh nến ấm áp, nói: "Thẩm Đình Vị, nên đổi một điều ước khác."
Mẹ của cậu cũng sờ đầu cậu mỉm cười: "Đúng vậy đó, Vị Vị của chúng ta không có điều ước cho chính mình sao? Chẳng hạn như tìm một người mà con thích --"
"Mẹ......" Thẩm Đình Vị bất đắc dĩ ngắt lời mẹ, sau khi thổi tắt ngọn nến lại mỉm cười rất thỏa mãn, nói: "Thời gian dần dần trôi, những thứ muốn có rồi sẽ có hết thôi."
Thẩm Đình Vị trong 22 năm trước đây, đều cho rằng vận mệnh của mình rất tốt, ít nhất thì điều ước sinh nhật hằng năm của cậu đều có thể thực hiện.
Có đôi khi cậu sẽ phỏng đoán có phải là bởi vì điều ước của cậu đều rất dễ dàng đáp ứng, vậy nên thỉnh thoảng cũng sẽ mong chờ đến ngày sinh nhật tiếp theo để đổi thành một điều ước cụ thể hơn, nhưng cho dù cậu có soạn bao nhiêu bản thảo ở trong lòng, cứ mỗi lần đến giây phút nhắm mắt lại, suy nghĩ đầu tiên của cậu đều sẽ biến về lại thành bình an và hòa thuận.
Đáng tiếc ngày vui của Thẩm Đình Vị lại đột ngột dừng lại vào năm 23 tuổi đó, tất cả cuộc sống bình thường mà cậu muốn không còn nữa, bình an suôn sẻ của cậu cũng không còn, cả gia đình của cậu...... Cũng mất rồi.
Trận tai nạn xe đó đâm cuộc sống của cậu tan tành vụn nát, cậu ở cái thế giới xa lạ này đối mặt với một tương lai mông lung hai bàn tay trắng.
Thẩm Đình Vị cho rằng mỗi khi mình nhớ đến đoạn ký ức đó sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng hôm nay cậu mới phát hiện vậy mà mình đã có thể vô cùng bình tĩnh để tiếp thu những sự thay đổi to lớn trong cuộc sống của hiện tại và quá khứ.
Chính cả bản thân Thẩm Đình Vị cũng không nhận ra trên gương mặt đã hiện ra ý cười, mím môi một lát, mới âm thầm thu hồi suy nghĩ của mình, không suy nghĩ về khoảng thời gian đã mất đi kia thêm nữa.
Cậu biết mình và Liên Quyết đang ở trong một giai đoạn không tệ lắm, cuộc sống mới của cậu chưa hẳn là không tốt.
Sự dịu dàng mà Liên Quyết thỉnh thoảng bộc lộ cho cậu một cảm giác an toàn cực lớn, bất tri bất giác, đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu ở thế giới này.
Thẩm Đình Vị vẫn luôn là một người dễ dàng hài lòng, cậu chỉ cần nghĩ đến năm nay có Liên Quyết cùng cậu trải qua một sinh nhật đơn giản, như thể những nỗi cô đơn ở trong lòng đó đã bị càng nhiều những cảm xúc không dễ dàng bộc lộ khác thay thế.
Sau khi Liên Quyết và Khang Đồng đều đi cả rồi, Thẩm Đình Vị bắt đầu chuẩn bị cho ngày sinh nhật đầu tiên của mình ở thế giới này, cậu cũng không nghĩ đến cách thức quá long trọng, suy nghĩ một chút về những việc làm trong khả năng của mình, quyết định làm hai chiếc bánh ga-tô--
Liên Quyết cũng giống như cậu không thích ngọt, cho nên sau khi làm một chiếc bánh kem nhỏ, cậu lại làm thêm một chiếc bánh Chiffon ít béo ít đường khác.
Nhưng tạo hình của bánh Chiffon rất khó để làm cho xuất sắc, cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy đơn điệu tẻ nhạt, thiếu bầu không khí, cuối cùng vẫn lựa chọn trang trí bằng trái cây và một lớp đường phủ ở bên ngoài. Thậm chí trong quá trình trang trí còn quấy rầy Thường Khai Tâm mấy lần, tham khảo lời đề nghị mà Thường Khai Tâm đưa ra, cuối cùng mới hoàn thành được chiếc bánh ga-tô với ý đồ khiến Liên Quyết cảm thấy bất ngờ trong ngày sinh nhật của mình.
Bởi vì phủ thêm một lớp đường, bánh ga-tô có thể là vẫn có chút ngọt.
Thẩm Đình Vị muốn nếm thử, lại sợ làm hỏng nét đẹp mà phải vất vả lắm mới trang trí xong, đành phải gửi hi vọng ở Liên Quyết sẽ bao dung với cậu.
Đương nhiên cậu tin rằng Liên Quyết nhất định sẽ bao dung với vị ngọt không hợp khẩu vị một chút xíu này, Liên Quyết vốn dĩ chính là như vậy, nhìn vào thì rất không hợp tình người, trên thực tế lại không quá hà khắc với cậu.
Cùng với số tháng tăng dần lên của bé con ở trong bụng, Thẩm Đình Vị cảm thấy các hoạt động của mình thường rất cồng kềnh, đứng lâu cũng sẽ cảm thấy bụng dưới quá nặng, hai chân sẽ rất mỏi.
Vì không thể đứng quá lâu, hai chiếc bánh ga-tô này cậu lúc làm lúc ngừng rất lâu, tiêu hao thời gian rất dài và rất nhiều tinh lực.
Bánh kem sau khi làm xong được cậu đặt ở trên bàn, đợi Khang Đồng trở về để sẻ chia.
Mà cái bánh Chiffon kia được cậu cẩn thận cất vào trong tủ lạnh.
Lâm Sâm là thư ký riêng của Liên Quyết, công việc cần phải làm bao gồm nhưng không giới hạn việc giúp hắn duy trì các mối quan hệ cá nhân trong việc kinh doanh. Vậy nên trong tay anh lưu giữ thông tin cá nhân của một số đối tác quan trọng, đôi lúc anh cần phải thay Liên Quyết chuẩn bị món quà phù hợp và tặng vào những thời điểm thích hợp.
Nhưng bởi vì có một năm nào đó Liên Quyết quên mất sinh nhật của Trần Ninh Tuyết, bị Trần Ninh Tuyết không bỏ qua mà nhắc mãi một khoảng thời gian rất dài, từ đó về sau trong bản ghi chú sinh nhật của Lâm Sâm nhiều thêm một danh sách gọi là [ Thành viên trong gia đình ] -- Không phải là thành viên trong gia đình của anh, mà là ông chủ của anh.
CMND và hộ khẩu của Thẩm Đình Vị vốn dĩ là anh làm giúp, thông tin đọc không được trăm lần thì cũng là chục lần, bắt nguồn từ thói quen nghề nghiệp và sự suy đoán về thân phận của Thẩm Đình Vị, anh quen cửa quen nẻo mà ghi chép lại thông tin cá nhân của Thẩm Đình Vị.
Bản ghi chú nhắc nhở hôm nay là sinh nhật tuổi 24 của Thẩm tiên sinh.
Tới gần giờ tan làm, Lâm Sâm gõ cửa phòng làm việc của Liên Quyết, chuẩn bị nhắc nhở hắn về sinh nhật của Thẩm tiên sinh.
"Liên tổng, hôm nay --"
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Liên Quyết lại vang lên, Liên Quyết nhìn lướt qua thông tin cuộc gọi, trên mặt lộ ra một ít ý cười, giơ tay lên với anh, ra hiệu anh im lặng.
Liên Quyết nhận điện thoại, không đợi hắn mở miệng, đối phương đã nhanh hơn một bước, giọng nói của đối phương nghe vào vô cùng vui vẻ cũng vô cùng chân thành: "Kế hoạch kinh doanh mà quý công ty đưa ra bên tôi đã mở cuộc họp để thảo luận rồi, hội đồng quản trị nhất trí cho rằng phương án này có thể thực hiện, công ty của chúng tôi có lòng tin rất lớn đối với lần hợp tác này đó."
Tuy rằng Liên Quyết sớm đã có lòng tin chắc chắn về kết quả này, dù sao trên dưới công ty làm việc suốt ngày đêm hơn nửa tháng nay, vì để lấy được đơn hàng này có thể nói là nhọc lòng, bây giờ chân chính làm được rồi, vẫn khiến hắn thở ra một hơi: "Vậy thì không còn gì tốt hơn."
"Hôm nay tôi đã đến thành phố Nghi, vốn định đến nhà thăm hỏi, lại sợ quấy rầy đến các hoạt động bình thường bên chỗ Liên tổng. Xin hỏi bây giờ Liên tổng có vui lòng đến dự hay không, chúng ta gặp mặt trực tiếp để bàn về việc hợp tác?"
Liên Quyết đơn giản nói xã giao vài câu, hỏi thăm đối phương về địa điểm gặp mặt, đối phương nói lát nữa sẽ gửi đến điện thoại của hắn, Liên Quyết liền rất dễ chịu mà nói với bên kia: "Lát nữa gặp."
Vì Lâm Sâm đã làm việc cho Liên Quyết rất nhiều năm, hiếm khi nhìn thấy hắn mang theo cảm xúc ở trên mặt, thế là xem như đương nhiên mà xác định người ở đầu bên kia điện thoại là Thẩm tiên sinh.
Liên Quyết cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Lâm Sâm còn đứng ở cửa, bước chân dừng lại.
Hắn vốn định mang Lâm Sâm đi cùng, nhưng nghĩ đến địa chỉ mà đối phương gửi qua là một phòng ăn riêng ở một khách sạn nào đó, chỉ sợ mang Lâm Sâm đi cùng thì không tốt lắm, bèn sửa lại mà chỉ hỏi: "Vừa nãy cậu muốn nói chuyện gì?"
Lâm Sâm thấy hắn đã hẹn thời gian với Thẩm tiên sinh, lời nhắc nhở của mình hiển nhiên đã trở thành dư thừa, thế là lắc đầu, nói không có chuyện gì quan trọng, cũng chúc hắn buổi tối vui vẻ.
Hiển nhiên tâm trạng của Liên Quyết không tệ, trước khi đi còn nói với anh: "Hôm nay tan làm sớm một chút."
Khi Khang Đồng tan học trở về nhìn thấy bánh ga-tô quả nhiên đôi mắt đã sáng lên một chút, Thẩm Đình Vị lấy cớ nói rằng chúc mừng nó kết thúc kỳ thi hằng tháng trước, thật ra là có chút lòng riêng không nên bị Khang Đồng phát hiện ra, cậu muốn giữ lại thời gian cầu nguyện cho ban đêm, nói chính xác hơn là giữ lại ở trên người Liên Quyết.
Dù sao sở dĩ điều ước sinh nhật quý báu, là bởi vì một năm chỉ có thể ước một lần.
Cậu đoán có lẽ là Liên Quyết không biết sinh nhật của cậu.
Sáng nay Thẩm Đình Vị không có cố ý nhắc nhở hắn, bởi vì Liên Quyết vốn đã bề bộn nhiều việc, không cần tốn thời gian cho việc lựa quà cho cậu.
Thẩm Đình Vị cảm thấy những điều mình muốn rất ít, chỉ cần một cây hoa Nhài vào lễ tình nhân và một chiếc bánh ga-tô vào ngày sinh nhật, là cậu đã có thể vui vẻ thật lâu.
Nhưng nguyện vọng của Thẩm Đình Vị lại rất tham lam, chỉ có Liên Quyết mới có thể thực hiện được.
Khang Đồng ăn bữa tối xong, giúp Thẩm Đình Vị thu dọn bàn ăn rồi trở về phòng ngay.
Ngày mai nó còn phải thi hai môn, cần phải ôn lại bài, cũng cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngày hôm nay dường như cũng không có gì khác biệt với những ngày bình thường khác, ngoại trừ tâm tình đợi chờ Liên Quyết về nhà của Thẩm Đình Vị từ vui sướng và mong đợi dần dần biến thành sốt ruột ra.
Phim truyền hình vào khung giờ vàng đã chiếu từ phần tóm tắt tập trước đến phần nhạc kết phúc phim, đồng hồ vang lên vài tiếng 'tích tắc', tâm trạng của Thẩm Đình Vị đi theo chuyển động tuần hoàn của kim đồng hồ mà đi xuống.
Khi TV đã phát đến bản tin buổi tối, cậu cầm di động bối rối rất lâu, vẫn soạn một tin nhắn Wechat, hỏi Liên Quyết khi nào thì trở về.
Thẳng đến khi cậu rất mệt mỏi cũng rất buồn ngủ, cuộn tròn người ngủ ở trong ghế sofa, cũng không nhận được hồi âm của Liên Quyết.
Trước khi ngủ Thẩm Đình Vị đột nhiên nghĩ, cũng may là cậu làm bánh Chiffon, không dùng đến bơ, nếu không thời gian lâu như vậy có thể bơ sẽ tan ra, bánh ga-tô sẽ trông rất khó coi. Lại mơ mơ màng màng nghĩ, buổi chiều cậu đã đặt bánh ga-tô vào trong tủ lạnh, sao có thể tan ra...... Thật ra hôm nay đã làm ra được một chiếc bánh kem có mùi vị cũng không tệ, nên chừa lại cho Liên Quyết một miếng.
Nhưng thôi bỏ đi, Liên Quyết không thích ăn bơ.
Thẩm Đình Vị đã có một vài giấc mộng mơ hồ ngắt quãng, trong mơ toàn là gương mặt của Liên Quyết.
Liên Quyết hôn lên trán cậu, nói với cậu sinh nhật vui vẻ, thậm chí còn hát bài hát mừng sinh nhật cho cậu nghe.
Cậu cảm thấy bộ dạng hát bài hát mừng sinh nhật của Liên Quyết cũng rất quái lạ, khi mỉm cười cũng rất khác hắn, khiến Thẩm Đình Vị nhanh chóng nhận ra đó là mơ -- Thế là cậu tỉnh dậy trong tiếng 'tích' ngắn ngủi phát ra từ khóa cửa.
Dường như Liên Quyết cũng không nghĩ rằng đèn LED phòng khách vẫn còn sáng, động tác vào cửa của hắn ngưng lại không bao lâu, bởi vì lúc bình thường Thẩm Đình Vị sẽ chỉ giữ lại một ngọn đèn đứng ở trước ghế sofa cho hắn.
Thẩm Đình Vị mới vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ ngọt ngào, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tan đi, nghe được tiếng động ở cửa, nhanh chóng ngồi thẳng lên từ trên ghế sofa.
Cậu quay đầu nhìn Liên Quyết đang vào cửa, đôi mắt hẹp dài bất giác cong lên, mắt rất sáng, giống như đã nhận được một bất ngờ đến muộn, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rất vui sướng: "Anh về rồi?"
Chắc là Liên Quyết vừa kết thúc một buổi xã giao, vẻ mặt của hắn hơi mỏi mệt, bên dưới hốc mắt lộ ra màu xanh nhạt, Thẩm Đình Vị suy đoán từ nét mệt mỏi vẫn chưa được giấu đi hoàn toàn từ giữa hai đầu lông mày của hắn, có lẽ là hắn đã uống rượu.
Nghe thấy giọng nói của cậu, Liên Quyết ngẩng đầu lên nhìn sang, sự mỏi mệt trên mặt hơi thả lỏng, nhưng ngay khi nhìn vào đồng hồ ở sau lưng Thẩm Đình Vị, ngừng lại nửa vời.
Liên Quyết thu ánh mắt về từ đồng hồ rồi nhìn về phía Thẩm Đình Vị, sắc mặt thả lỏng được một nửa đã hoàn toàn trở nên nặng nề.
Nửa đêm gần 1 giờ 30, Thẩm Đình Vị không biết vì sao vẫn còn trông coi ở trong phòng khách, đã không tuân thủ lời mà bác sĩ đã nhắc đi nhắc lại rằng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng không có mặc nhiều hơn một chút theo lời nhắc nhở của hắn mấy ngày trước.
Sự thay đổi trong sắc mặt của Liên Quyết bị Thẩm Đình Vị nhận ra, có lẽ là sau khi nhìn thấy Liên Quyết về muộn quá vui vẻ, Thẩm Đình Vị hiếm khi sơ ý bỏ qua sắc mặt nghiêm lên của Liên Quyết.
Cậu nửa quỳ trên ghế sofa không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Liên Quyết đang đổi giày, vẻ mặt và ánh mắt đều tràn ngập vui sướng, chỉ là khi vừa mới mở miệng, lại không khống chế được mà nhẹ nhàng hắt hơi một cái.
Bầu không khí thoáng cứng đờ, cho dù là Thẩm Đình Vị cũng nhận ra sự nghiêm khắc trong ánh mắt của Liên Quyết.
Có lẽ cậu vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng ngọt ngào ở trong giấc mơ vừa nãy, không thể gộp một Liên Quyết dịu dàng cùng cậu ăn mừng sinh nhật mà cậu đã mơ thấy trong lúc ngủ với một Liên Quyết lạnh lùng âm u ở trước mặt ngay lúc này vào cùng một chỗ.
Thẩm Đình Vị nhìn vẻ mặt của hắn, không hiểu sao lại có chút chột dạ, cậu vẫn còn nhớ chuyện Liên Quyết không tuân thủ lời hứa về sớm một chút, trong giọng nói bất giác kèm theo một ít trách móc: "Sao bây giờ anh mới về thế?"
Liên Quyết không trả lời câu hỏi cậu, từ lúc vào cửa đã lạnh mặt, giọng nói của hắn rất thấp, xen lẫn với bất mãn được sinh ra từ men say, giọng điệu rất khác biệt so với sự dịu dàng trong khoảng thời gian này, trong giọng nói không quá ôn hòa mang theo sự chất vấn vô cùng rõ ràng: "Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?"
Thẩm Đình Vị bị hắn nhắc nhở, mới vội vã nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, ý cười chất chứa ở trong mắt ngừng lại không quá rõ ràng.
Thẩm Đình Vị vốn dĩ vẫn còn bị tâm trạng đột ngột đi xuống của Liên Quyết ảnh hưởng đến, sau khi nhận ra sinh nhật của mình đã qua loa kết thúc, độ cong ở khóe môi cũng chậm rãi thẳng lại.
Cậu thu ánh mắt về từ trên đồng hồ treo tường, nhất thời cụp mắt xuống, che đậy nỗi thất vọng ở trong mắt, khi ngẩng đầu lên một lần nữa đã kiểm soát tốt cảm xúc.
Cậu không muốn Liên Quyết nhận ra mình đã từ hưng phấn trở thành thất vọng, cậu không nhắc Liên Quyết, vậy nên cũng không thể trách Liên Quyết đã bỏ lỡ sinh nhật của cậu.
"Hôm nay rất bận sao?" Thẩm Đình Vị giả bộ làm ra một giọng điệu điềm nhiên như không, nhỏ giọng nói: "Về thật muộn nha."
Liên Quyết ngước mắt lên không lạnh không nhạt mà nhìn lướt qua cậu, giống như khăng khăng không muốn làm theo ý cậu, kiên quyết muốn đập tan tâm trạng phải khó khăn lắm mới chỉnh đốn được của cậu, lặp lại lời vừa mới nói, hỏi cậu: "Mấy giờ rồi?"
Thẩm Đình Vị nhìn vào mắt của hắn, chỉ cảm thấy trái tim giống như đã bị thứ gì đó hung hăng đập vào một phát, khiến cho sự vui sướng và mong đợi ngập tràn trong cậu đột ngột dừng lại vì lời răn dạy không nặng không nhẹ này. Nhưng cậu không hiểu được bản thân đã làm sai điều gì mà chọc cho Liên Quyết vừa vào cửa đã nổi giận, chỉ cảm thấy cảm giác khó chịu tràn ra từ dưới lồng ngực khiến mũi cậu chua xót.
Đôi mắt tràn đầy ánh sáng của Thẩm Đình Vị chậm rãi tối đi, cậu rũ mắt xuống, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Tinh thần phấn chấn lên lần nữa từ trong nỗi thất vọng của cậu giống như một ngọn lửa vô cùng yếu ớt, vừa mới dấy lên lại, đã bị Liên Quyết vô tình chặt đứt từ gốc rễ.
Ngay cả niềm vui sướng vào giây phút cậu tỉnh lại nhìn thấy Liên Quyết cũng đã bị dập tắt.
Thẩm Đình Vị mở miệng, cổ họng giống như đã bị người ta dùng lực nắm lấy, cảm giác siết chặt khiến cậu nhất thời không thể phát ra tiếng, ngừng khoảng chừng nửa phút, mới thấp giọng trả lời: "...... Một giờ hai mươi."
Liên Quyết đã đi đến trước mặt cậu đứng vững, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm tấm chăn đã được xếp lại ở trên tay cậu, lại thả ánh mắt về lại trên người Thẩm Đình Vị.
Dường như Thẩm Đình Vị đã nhận ra được sai lầm của mình, ngồi trên ghế sofa, cúi thấp đầu mang một dáng vẻ tiếp nhận lời phê bình, bên dưới ống quần rộng rãi lộ ra một đoạn cẳng chân sạch sẽ trần tụi, dép lê ở trên chân cũng không biết đã đá đi nơi nào vào lúc với mới ngồi dậy.
Liên Quyết vẫn còn nhíu chặt mày: "Em không hiểu cơ thể của mình sao? Bác sĩ dặn dò như thế nào?"
Trên người Liên Quyết nhiễm phải hơi lạnh cuối thu, mùi rượu lành lạnh mà nồng nặc bao trùm mùi rượu ngọt ngào nhạt dần đi vì tâm trạng sa sút của Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị nhanh chóng chớp mắt, xua tan sự mơ màng thấp thoáng nổi lên ở trong mắt.
Thấy cậu cúi thấp đầu không nói lời nào, dường như Liên Quyết đã có phán đoán ở trong lòng, lại giống như nhất định phải nghe cậu nói ra: "Đang đợi tôi?"
Thẩm Đình Vị nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười giống như xuất phát từ tận đáy lòng nhưng thực ra lại rất miễn cưỡng, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Liên Quyết, hình bóng của Liên Quyết lần nữa trở nên rõ ràng trong tầm mắt, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có, không cẩn thận ngủ thiếp đi."
Lúc này Liên Quyết mới chú ý đến khóe mắt hơi ướt át của cậu, vẻ mặt hơi ngây ra một chút.
Liên Quyết lặng im nhìn cậu một hồi, bộ dạng không được vui vẻ này của Thẩm Đình Vị hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ lên, như thể lại nghe thêm một lời phê bình nữa là có thể rơi nước mắt, lại giống như muốn dựa vào bộ dạng đáng thương này chiếm lấy sự thông cảm của Liên Quyết.
Vốn dĩ Liên Quyết đúng thật là có hơi tức giận vì sự tùy hứng của Thẩm Đình Vị, nhưng cuối cùng vẫn bị mềm lòng trong ánh mắt của cậu.
Lông mày vốn đang nhíu chặt của Liên Quyết bất giác giãn ra, vai lưng thẳng tắp cũng thả lỏng không ít.
"Lần sau buồn ngủ thì lên lầu nghỉ ngơi sớm chút." Giọng điệu của Liên Quyết rõ ràng vẫn là cái kiểu lạnh nhạt kia, nhưng giọng nói rõ ràng là đã hoà hoãn lại, hắn giơ tay lên, ngón tay ấm nóng lau đi một ít ẩm ướt nơi khóe mắt cậu: "Sao mà ngủ một giấc còn nước mắt lưng tròng thế này."
Thẩm Đình Vị hơi né tránh tay của cậu, nhỏ giọng nói không có, nhưng vẫn vô thức thuận theo lời hắn nói dùng mu bàn tay chạm vào mặt mình. Làn da được chạm vào vẫn khô ráo.
Dường như Liên Quyết không nhận ra được sự né tránh của cậu, cào cào mái tóc loạn lên vì ngủ của cậu, lặng lẽ thở dài, giọng điệu nhu hòa hơn rất nhiều so với vừa rồi: "Lên lầu ngủ đi."
Thẩm Đình Vị nói được.
Tối hôm đó Liên Quyết tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm rồi nhận điện thoại, hắn đứng ở cạnh giường, một nửa là cố ý mà lặp lại hành vi buổi sáng, vẫy nước vẫn chưa được sấy khô trên mái tóc lên trên mặt Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị có tính tình rất tốt bị Liên Quyết trêu chọc, chỉ kéo chăn che đi một nửa gương mặt, giọt nước nhỏ xuống trán cậu cũng không lau đi, yên lặng nhìn Liên Quyết gọi điện thoại.
Liên Quyết chắc là đang gọi điện với người đã cùng nhau ăn cơm ngày hôm nay, giữa chừng nhắc đến "Hợp tác vui vẻ" và "Hôm khác gặp", sau đó lịch sự nói tạm biệt với đối phương.
Lúc này Thẩm Đình Vị mới biết, thì ra Liên Quyết cũng biết nói lời tạm biệt với người khác.
Liên Quyết đặt điện thoại lên tủ đầu giường, rũ mắt xuống nhìn lại đôi mắt của cậu, tâm trạng cũng tốt trở lại, giống như người vừa mới tức giận không phải là hắn, hỏi Thẩm Đình Vị nhìn cái gì.
Thẩm Đình Vị lắc đầu, cọ mặt vào tấm chăn mềm mại, nghẹt giọng nói buồn ngủ.
Liên Quyết lau đi giọt nước trên trán cậu, cúi người hôn lên mi tâm ẩm ướt của cậu một cái, Thẩm Đình Vị cảm thấy bên dưới lớp chăn có chút ngột ngạt, thế là nâng cằm lên, dời tấm chăn che đi một nửa gương mặt xuống dưới cổ.
Liên Quyết thuận thế cúi đầu xuống hôn lên môi cậu, nói: "Nhanh ngủ đi."
Lúc Thẩm Đình Vị nhắm mắt lại đã nghĩ, thật ra trong lòng cậu cũng không tủi thân bao nhiêu, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy khá đáng tiếc, lãng phí một cơ hội cầu nguyện.
Thế là ngày thứ hai của tuổi 24, Thẩm Đình Vị quyết định vẫn nên đừng nói cho Liên Quyết biết hôm qua là sinh nhật của mình.