Đây là lần đầu tiên ta cãi nhau với Hốt Hãn Tà. Tào Lô luống cuống tay chân, nhưng cũng rõ hết ngọn nguồn nên lại càng không biết khuyên ta thế nào, chỉ đành lặng thinh ở cạnh bên ta.
Đồ An năm tuổi đã biết để ý chuyện xung quanh, cũng cảm giác được ta đang buồn bực không vui. Nó ôm lấy eo ta, trèo vào trong lòng ta nói: “A nương sao buồn vậy? A nương ăn cơm chưa? A nương có đói không? A nương muốn ăn không ạ?”
Ta không dám trả lời Đồ An, chỉ sợ lời chưa dứt nước mắt đã tuôn, chỉ đành ôm nó, một lần lại một lần xoa tấm lưng bé nhỏ của nó: “A nương không sao, a nương không sao đâu. Đồ An nhất định phải ngoan nha.”
Đồ An vẫn đang cọ cọ cái cổ ta, y như một con sâu róm: “Đồ An vẫn luôn ngoan mà. Đúng không, a nương?”
Ta ôm nó vào trong lòng, không để nó thấy được gương mặt đã ướt đẫm của ta.
***
Vương tử tộc Hung Nô đưa đến cũng chỉ mới lên bảy, so với Đồ An không cao hơn là mấy. Nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng quan sát từng người. Tuy nói Tang Ca là tỷ tỷ của nó, nhưng lúc nó được sinh ra thì Tang Ca đã gả đến Nguyệt Thị rồi, hai chị em còn chưa thấy mặt nhau bao giờ.
Thằng bé sợ hãi, hai mắt mở to, cảnh giác nhìn chúng ta. Người bên cạnh nó ngồi xuống nói với nó mấy câu, rồi đẩy nó về phía này.
Đứa bé bước đi vài bước, rồi lại ngoái đầu lại nhìn. Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn nó, thúc giục nó đi mau đi, đừng do dự.
Ta thấy bóng dáng Đồ An trên người nó, không nỡ nhìn nên đành quay người về lều. Đồ An còn đang ở trong lều chơi bộ xếp gỗ Tề quốc mang đến, thấy ta trở về thì cười to: “A nương.”
Ta đi qua ôm lấy nó, nước mắt rơi không cầm được: “A nương đây.”
“Sao a nương lại khóc?” Đồ An lau nước mắt, xoa lồng ngực cho ta: “A nương đừng khóc, Đồ An sẽ ngoan mà…”
Đứa bé này, đến bây giờ vẫn nghĩ là do lỗi của mình. Nó có làm gì sai đâu?
Hốt Hãn Tà bước vào, ta ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn hắn.
Hắn bước đến cạnh người ta, giang rộng hai tay ra với Đồ An: “Đồ An, qua đây với phụ vương này.”
“Phụ vương一” Đồ An cực kì thích làm nũng với Hốt Hãn Tà, buông ta ra chạy qua bên đó.
Ta lại giữ chặt lấy Đồ An, không cho nó nhúc nhích.
Ánh mắt Hốt Hãn Tà tối sầm lại: “Mân Quân.”
Ta không nhìn hắn: “Hốt Hãn Tà, nó mới năm tuổi thôi.”
“Cho dù nó có ba tuổi, cũng là con trai của Hốt Hãn Tà ta.” Hắn chưa dùng giọng điệu như thế nói chuyện với ta bao giờ. “Nam nhi Nguyệt Thị nên đội trời đạp đất, chứ không phải tránh trong lồng ngực của mẹ cả đời.”
Hắn ngưng một lúc: “Huống chi, sau này nó sẽ trở thành ta.”
“Nhưng lỡ đâu…” Ta đang định nói, lại sợ lời nói ra. Lỡ đâu bọn họ đối xử tệ với Đồ An thì sao? Lỡ đâu Tả Cốc Lễ vương có ý đồ gì với Đồ An thì sao? Lỡ đâu, lỡ đâu ta không bao giờ được gặp lại nó nữa thì sao?”
Hốt Hãn Tà nhìn ta không có phản ứng gì, lại kêu: “Đồ An, qua đây với phụ vương nào.”
Đồ An mờ mịt nhìn cả hai người bọn ta, ngây thơ nói: “Phụ vương, a nương, hai người đừng cãi nhau…”
Hốt Hãn Tà liếc nhìn ta một cái, rồi cười với Đồ An: “Chúng ta không cãi nhau mà, con đã thấy phụ vương và a nương cãi nhau bao giờ chưa? Đúng không?”
“Hì hì, phụ vương là tốt nhất!”
“Phụ vương dẫn con đến một nơi cực kì thú vị được không?”
“Nơi nào vậy ạ?”
“Đồ An chưa đến bao giờ, nhưng không giống với Nguyệt Thị đâu. Con không phải luôn muốn đi ra ngoài chơi sao? Phụ vương để con đi ra ngoài, được không?”
“Được ạ! A nương cũng đi cùng con chứ?”
“A nương sẽ ở đây chờ con về. Đồ An nhất định phải về nha.”
“Phụ vương và a nương đều ở đây, Đồ An tất nhiên phải về rồi.”
“Ừ, Đồ An của chúng ta ngoan quá.”
Nực cười làm sao, đường đường là Thiền vu của Nguyệt Thị lại phải lừa con mình “cam tâm tình nguyện” đi tới tộc Hung Nô.
Mãi đến khi mọi người khởi hành, Đồ An mới nhận ra có gì đó không đúng, gương mặt nhỏ nhắn buồn đi trông thấy, còn muốn chạy lại tìm ta. Ta thật sự không đành lòng, mới nhấc chân lên đã bị Hốt Hãn Tà cản lại: “Khởi hành đi, mang Đại vương tử ra ngoài.”
Người Hốt Hãn Tà sắp xếp tất nhiên là đáng tin cậy, nhưng lúc ta nghe Đồ An khóc lóc trong xe ngựa nói muốn gặp ta, lòng ta vẫn như bị xé thành hai nửa. Hốt Hãn Tà gắt gao giữ chặt lấy ta, vừa đi vừa nói: “Đừng quay đầu lại. Mân Quân, không được quay đầu lại.”
***
Ta không quan tâm hắn đến cả tháng trời. Dù lý trí bảo ta không được nổi giận với hắn, nhưng chỉ nghĩ đến việc xuống nước đi tìm hắn là đầu ta lại đau đến mức muốn nứt ra.
Nhưng làm ta bất ngờ hơn lại là việc thằng bé tộc Hung Nô kia lại muốn gặp ta. Nó bưng ấm trà bơ vào lều của ta, cung kính hành lễ: “Khương phu nhân.”
Ta khó khăn nở nụ cười cứng ngắt với nó: “Trật Hiệt, con đến đây làm gì?”
Trật Hiệt đặt ấm trà bơ xuống, hơi ngượng ngùng cúi đầu. Ta ngốc quá, thằng bé có biết tiếng Hán đâu, liền sửa lại thành tiếng Nguyệt Thị: “Là con nấu à?”
“Là tỷ tỷ làm, bảo con đem đến cho người nếm chút.”
“Tang Ca?”
“Tỷ tỷ bảo Khương phu nhân đang buồn, bảo con đến ở cạnh người nhiều hơn.”
Ta thờ dài một hơi, xoa đầu nó: “Con đi đa tạ tỷ tỷ con giúp ta.”
Trật Hiệt bưng trà bơ lại tới trước mặt ta: “Khương phu nhân, người nếm thử chút đi.”
Quả thật chỉ có nữ nhân mới hiểu được lòng dạ nữ nhân, thằng bé này vừa qua thăm lều ta một chút, tâm trạng của ta đã khá lên không ít. Nhưng dù không còn giận nữa, ta vẫn không muốn để ý tới Hốt Hãn Tà.
Hắn vốn cũng tới vài lần, nhưng ta làm như không nhìn thấy hắn, hắn cũng thức thời không dám phiền ta. Không biết Tang Ca hay A Nhã nói gì với hắn, mà hôm nay hắn lại canh chuẩn thời gian lúc ta chuẩn bị đi ngủ mò tới.
Tào Lô thấy thế vội vàng bước ra khỏi lều, chỉ chừa lại hai người chúng ta.
Ta không nói lời nào, quay lưng về phía hắn cởi áo khoác ra. Hắn cũng không gọi ta, cởi quần áo ngay phía sau lưng ta để đi ngủ. Ta cắn răng, đi tới một bên giường, vứt gối với đệm chăn hết xuống đất, quay đầu không quan tâm tới hắn mà chui vào chăn.
Hốt Hãn Tà vẫn không nói với ta câu nào, hắn thật sự soạn đệm chăn ra, nằm trên mặt đất. Ta bất đắt dĩ hít sâu một hơi, đứng dậy thổi tắt ngọn nến leo lét. Lều lập tức tối om, mắt ta không thích ứng kịp, không thấy lối đi, lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.
“Cẩn thận.” Hắn lao tới đỡ ta.
Đêm cuối thu cũng hơi hơi lạnh, tay hắn ấm thật. Ta bỉu môi, hừ một tiếng, bỏ tay hắn ra tự leo lên giường.
Ánh trăng chiếu lên đỉnh lều, ta nhìn ánh trăng đến ngây ngốc, thế nào cũng không ngủ được. Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện tiếng xột xoạt, chăn bị xốc lên, có người chui vào.
Ta hơi muốn khóc, lại nhịn không được cáu kỉnh với hắn, xê dịch người muốn né ra xa.
Hốt Hãn Tà kéo ta lại gói ta vào trong lồng ngực, hơi thở ấm áp kề sát bên tai: “Mân Quân, nàng tàn nhẫn thật đấy.”
Ta cắn môi, ấm ức tới độ phát khóc, muốn đẩy hắn ra lại bị hắn ôm càng chặt.
“Mân Quân, nàng còn giận ta à?” Hắn đan bàn tay hắn vào tay ta, sưởi ấm cho ta: “Đừng giận mà, nàng biết ta làm thế vì gì mà.”
Vì ta biết nên ta mới thấy khó chịu, nếu ta có lý do đường hoàng, ta sẽ đường đường chính chính làm ầm lên với hắn, chứ không phải rơi vào thế giằng co như bây giờ.
Hắn ôm lấy người ta, hôn lên chóp mũi: “Đừng khóc… Chẳng lẽ nàng không nhớ ta chút nào sao?”
Ta lau nước mắt, quật cường nói: “Một chút cũng không nhớ…”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta không tin.”
“Không nhớ.”
“Còn ta thì rất nhớ nàng.”
Lòng ta run lên, quay mặt qua nhìn hắn. Trong màn đêm đen, ánh mắt hắn vẫn sáng rực như thuở nào.
Hắn chống khuỷu tay dậy, tóc dài đen như mực xõa tung trên giường, cúi đầu hôn ta. Ta không muốn trốn nửa, liền nhắm mắt lại. Thế mà đợi cả nửa ngày lại chẳng có gì, mở mắt ra thì thấy hắn cứ nhìn ta cười, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên: “Không nhớ ta à?”
Ta bị trêu đến ngượng chín mặt, lập tức chui vào ổ chăn, đá hắn một cái: “Đi mau, chăn của chàng ở trên mặt đất đấy.”
Hốt Hãn Tà giành lấy chăn của ta, gói ta vào trong lồng ngực: “Trên trời dưới đất nào có ai dám để Thiền vu ta ngủ dưới đất nào? Ta cứ ngủ ở đây đấy, nàng cứ để đồ của ta dưới đất đi. Ta với nàng ngủ chung một chăn, gối chung một gối. Người Hán các nàng chẳng phải có câu “đồng sàng cộng chẩm” sao? Phu thê, tất nhiên là phải đồng sàng cộng chẩm rồi.”
Ta hứ một cái: “Đồ không biết xấu hổ.”
Hắn cười phá lên, xốc chăn chui vào: “Ừ, ta không biết xấu hổ mà.”