Đường Đường cả đêm ngủ không được ngon, sáng dậy ra soi gương thấy sắc mặt tái nhợt, lại còn tặng kèm thêm hai con mắt gấu trúc nữa.
Trong khi cô còn đang nghĩ không bao giờ muốn gặp lại tên hôn phu chó má kia nữa thì Dương Niệm Sâm gõ cửa phòng.
Anh còn quan tâm hỏi: “Sao vậy, em ngủ không ngon à? Nhìn sắc mặt em tệ thế.”
Ha ha, còn không biết là quan tâm hay đang châm chọc cô nữa.
Thư ký Kim theo sau tiến vào, anh mang theo một bộ quần áo nữ mới tinh để xuống sô pha.
Lại qua một lát, bữa sáng đã bày biện sẵn sàng, anh ta liền rời đi. Đường Đường khịt mũi.
Cô cũng không biết từ khi nào mà tính khí của mình lại trở nên tồi tệ như vậy, có thể nổi nóng bất cứ lúc nào.
“Anh tới làm gì? Nơi này không chào đón anh.”
Dương Niệm Sâm bưng ly cà phê nóng lên nhấp một ngụm, không thèm so đo với cô: “Lại đây ăn sáng đi.”
Đường Đường siết chặt đồ ngủ, chậm chạp bước tới bàn ăn. Anh nhíu mày: “Chải lại đầu tóc đi rồi hẵng qua đây.”
Chỉ tùy tiện nghĩ đến sau này nếu cô thực sự kết hôn với anh, cô sẽ phải chịu đựng sự quát tháo và mệnh lệnh, cô đã thấy khổ sở muốn chết, da đầu đều trở nên tê dại.
Dương Niệm Sâm rất biết cách nắm thóp cô: “Nếu em muốn Yên Thụ Đồ, thì không phải không có cách.”
Cô thầm nghĩ, bức tranh kia của anh không phải đồ giả sao, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng phi vào toilet chỉnh trang lại nhan sắc.
Khi trở lại thì cô đã có tinh thần hơn, sắc mặt cũng từ vô cảm chuyển sang cợt nhả.
Cô trông mong nhìn chằm chằm người đàn ông, lại nghe anh tiếp tục ra lệnh: “Ăn cơm trước.”
Trên bàn ăn có cả đồ ăn Trung Quốc lẫn đồ Tây, rực rỡ muôn màu nhưng lại quá xa hoa lãng phí.
Cô giải quyết nhanh như vũ bão. Một phần xương sườn sốt xì dầu, một lồng chân gà Quảng Đông, hai chiếc sủi cảo tôm thủy tinh, cuối cùng một ngụm uống hết nửa ly cà phê mới coi như xong.
Biểu tình của Dương Niệm Sâm lúc này có thể nói là một lời khó nói hết…
Xem ra tâm tình tốt hay xấu cũng không ngăn được cảm giác thèm ăn quá mức của cô.
“Bây giờ có thể rồi chứ? Nói đi nói đi.”
Cô gái nhỏ không ngừng thúc giục, đôi đồng tử long lanh nở rộ giống như một con mèo nhỏ, cũng giống như một viên đá quý được đẽo gọt thập phần hoàn mỹ.
Hơn một tiếng sau, hai người trở lại căn nhà tứ hợp viện – nơi đấu giá hôm trước.
Một cánh cửa an ninh bằng kim loại tối màu nặng lên tới hai tấn dần dần mở ra.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, tổng cộng bọn họ phải đi qua ba cánh cửa. Phòng thủ kiên cố chẳng khác gì ngân hàng nhà nước cả.
Đường Đường tò mò sờ vào cánh cửa kim loại: “Khách hàng với người mua đều có thể tiến vào à?”
Chủ nhân của tứ hợp viện, cũng là vị nhân sĩ mặc Đường trang – Từ Hải, không khỏi bật cười: “Làm sao có thể. Chỉ có người phụ trách và các thành viên của Hội đồng quản trị mới có cái quyền lực này.”
Đường Đường nhìn sang thân ảnh cao lớn bên cạnh, Dương Niệm Sâm ung dung bước vào bên trong.
Từ Hải kinh ngạc: “Cô không biết Dương tiên sinh là đại cổ đông ở đây à?”
Đường Đường cứng lưỡi: “Hả, chuyện khi nào vậy?”
Từ Hải nghe vậy thì không tiếp tục nhiều lời, nói lảng sang chuyện khác, thẳng đến khi dẫn người đến trước một loạt các tủ trưng bày.
“Nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng ở chỗ này đều đã được thiết lập một cách khoa học, tất cả đều được bảo vệ bằng công nghệ tiên tiến nhất.”
Từ Hải vừa đi vừa giới thiệu, đi loanh quanh một vòng rồi mới dừng lại ở trước cái tủ trưng bày cuối cùng.
Dưới sự đồng ý của Dương đại cổ đông, cánh cửa chiếc tủ kính được mở ra.
Nửa giờ sau, Đường Đường trong lòng ngũ vị tạp trần gật đầu với Dương Niệm Sâm: “Đây là đồ thật.”
Thế nên, anh ngày hôm qua là muốn chơi cô thôi đúng không?
Từ Hải vô cùng tò mò, ngoại trừ nhân tố niên đại của giấy vẽ, thì việc giám định một bộ tranh cổ cần phải trải qua rất nhiều thủ tục, cùng với đó là kiểm tra và phán đoán dựa theo các tài liệu và sách cổ khác nhau.
Cô bé này mới bao lớn chứ? Cô có cái khả năng này sao?
Hay là cô đã biết rõ đây là chính phẩm nên mới ở đây ra vẻ cao siêu, nói ba láp ba xàm?
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thái độ của hắn ta vẫn tương đối khách khí, thậm chí có thể nói là khiêm tốn thỉnh giáo.