Vẻ mặt ảm đạm và kiềm chế của Dương Niệm Sâm hoàn toàn khác với những động tác cuồng dã “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” của anh.
Sau đó cô lại nghĩ có phải tên gia hỏa này đã sớm chất đầy một bụng lửa nóng rồi hay không, vậy nên mới lấy việc cô tự ý bỏ trốn, mất liên lạc ra để trừng phạt.
Giờ phút này cô đang nằm thở thoi thóp trên chiếc bàn làm việc lạnh lẽo, hai chân ngượng ngùng rộng mở.
Trên chiếc bụng mềm mại là một mảng tinh d*ch người đàn ông bắn ra.
Anh bảo cô không cần lộn xộn, giọng điệu thực sự rất tốt nên cô cũng không hề động đậy.
Ngay cả hai chân tê mỏi cũng chưa khép lại.
Dương Niệm Sâm cầm khăn tới nhẹ nhàng lau sạch khe thịt đang còn run rẩy kia.
Sau đó lại lau đi ngàn vạn con cháu của anh trên bụng cô.
Đem người bế lên tới, Đường Đường nép vào trong ngực anh, vòng tay ấm áp vừa vặn chứa đựng được sự mệt mỏi của cô.
Lúc này cô cũng lười phản kháng, lười tự hỏi.
Cho dù bây giờ nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng đã muộn. Cô cảm thấy rất thoải mái.
Chiếc gương phòng tắm phản chiếu lại bóng dáng hai người đang ôm nhau.
Trên người Dương Niệm Sâm vẫn còn áo sơ mi rồi quần tây chỉnh tề, đầu tóc anh dù có chút hỗn loạn nhưng lại tỏa ra sự quyến rũ lạ thường.
Trong ngực anh là một đoàn thịt trắng nõn, trần trụi.
Cô nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông.
Ngoại trừ cái băng gạc trên trán thì toàn bộ gương mặt của cô đã nhuốm một màu đỏ hồng.
Đôi mắt sáng long lanh.
Mái tóc dài tung bay giữa không trung giống như một hồn ma xinh đẹp. À không, lúc này phải gọi là một hồn ma quyến rũ, gợi cảm.
Khi cơ thể đắm mình trong làn nước ấm ở bồn tắm cũng vô cùng thoải mái.
Cô lười biếng gối lên cánh tay quan sát Dương Niệm Sâm.
Anh đưa lưng về phía cô và tỉ mỉ rửa sạch từng ngón tay bên bồn rửa mặt.
Đường Đường vừa xấu hổ lại vừa muốn khịa anh mấy câu.
Nhưng bây giờ cô đã không còn sức mà nói nữa, ở trong nước tự đá cẳng chân của mình.
Dương Niệm Sâm bày ra bộ dáng không coi ai ra gì mà cởi bỏ từng kiện quần áo trên người mình.
Đầu tiên là bờ vai, cánh tay và bộ ngực rắn chắc tượng trưng cho nam giới, rồi tiếp đến là những đường cong quyến rũ, show cho người ta biết bình thường anh quan tâm tới cơ thể mình đến nhường nào.
Đặc biệt là phần bụng dưới vạm vỡ khiến Đường Đường kinh ngạc.
Hoàn toàn trái ngược lại với nửa thân trên lõa hồ và khuôn mặt của anh.
Một Dương Niệm Sâm tư dục, dã tính như vậy nhưng khi mặc quần áo vào lại trở thành một Dương Niệm Sâm vô cùng khác biệt.
Ở Bắc Kinh là như thế này, ở Hoài Âm lại là như thế khác. Đủ loại hiện tượng không đồng nhất khiến cô bối rối, mơ hồ. Cũng may bây giờ cô không cần quan tâm những thứ đó nữa.
Bởi vì người đàn ông đã cởi hết, nơi hạ thể rậm rạp đang có một cây côn th*t dựng đứng.
Cô liếm liếm môi, một câu hỏi vừa nảy ra trong đầu cô thì tên họ Dương kia đã bước vào trong nước rồi.
Anh đem cô ôm lên, để cô dựa vào ngực của mình. “Đẹp không?”
Anh nắm lấy tay cô áp lên ngực và bụng của mình.
Tiếp theo là xuống đến rặng rong biển đang phất phơ dưới nước. 😶🌫
(Cả nhà hỉu mà đúng khum 🤭)
Đường Đường áp mặt vào bờ vai của anh, thân mình co rúm lại che đi biểu tình xấu hổ, e lệ.
“Cũng, cũng được.”
Dương Niệm Sâm bất mãn: “Ồ, cái gì gọi là cũng được.”
Thật muốn phun ra một búng máu mà, Đường Đường chủ động cầm lấy người anh em của anh, tay còn hơi run run.
“Khá tốt khá tốt, hàng loại một.” “Em nói cho có lệ đấy à.”