Dương Niệm Sâm ngược lại lại dựa người vào chiếc bàn vuông bằng gỗ lên, rướn ngực lên: “Tôi biết.”
Khuôn mặt tức giận của Đường Đường phản chiếu trên mắt kính lẫn con ngươi của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giương nanh múa vuốt rồi cả người nổi đầy gai ngược, nhìn mấy lần anh cũng đã thành quen.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay: “Em tiếp tục viết đi.”
Đường Đường quăng bút lông sói, lui thật xa khỏi vòng vây của anh.
Căn phòng không lớn, gót chân Đường Đường va phải giường bát bộ, cô nhịn đau kêu lên: “Anh bảo tôi viết thì tôi phải viết à~”
Âm cuối kéo cực dài, là ngang nhiên khiêu khích.
Dương Niệm Sâm cười nhẹ, một nụ cười rất kỳ lạ, xuất phát từ trong lòng của anh.
Anh dường như có thể tưởng tượng ra chờ cô lớn thêm một chút, lại thành thục hơn chút thì những lời này nói ra sẽ quyến rũ đến nhường nào.
Hiện tại vẫn chỉ là một cây hành lá non và xanh thôi.
“Dù cho tôi nói cái gì thì em đều phải thêm chữ không ở đằng trước đúng không?”
Trong khoảnh khắc, gương mặt người đàn ông tràn ngập vẻ buồn bã: “Tôi khiến em chán ghét đến vậy à?”
Đường Đường từ trước tới nay vẫn luôn tự tin vào ánh mắt và phán đoán của mình, nhưng phán đoán tích lũy cả đời của cô vẫn luôn bị úng nước khi đối mặt với anh.
Cô lại một lần nữa mắc mưu.
Sự nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt trắng bóc cùng với hành lông mi rung rinh trong không khí.
Dương Niệm Sâm khoanh tay như thể mình đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô.
Trong lòng Đường Đường cảm thấy kỳ quái nhưng cũng có chút không đành lòng: “Chỉ cần anh đừng quá mức thì vẫn còn tàm tạm.”
Dương Niệm Sâm theo đó mà hào phóng nói: “Tôi sẽ không làm khó dễ em vụ Yên Thụ Đồ.”
Ý của anh là ngày cưới đã gần ngay trước mắt, anh còn rất nhiều việc phải lo, còn cả một vụ mua bán bên Hồng Kông cần anh xử lý, thật sự là không thể nào phân thân nổi.
Nhưng bức cổ họa Nam Tống lại là hiện vật quan trọng mà Bảo tàng Nam Kinh cần thu hồi, nó có giá trị rất lớn, cho dù là thương lượng hay bàn giao đều phải tuân thủ theo trình tự.
Mong cô có thể hiểu cho anh, chờ đến khi hôn lễ xong anh sẽ quay lại giải quyết chuyện này.
Đường Đường bị anh quay vòng vòng muốn hôn mê luôn.
Theo quan niệm của cô, chuyển trực tiếp cho sư huynh, đưa ra một con số rồi nhường nhịn một chút không phải là xong rồi sao?
Nhưng người có thể nói chuyện được với Dương Niệm Sâm thì đều là những người ngang hàng với anh.
Mặc dù anh bày ra một lượng lớn tin tức nhưng hoàn toàn không có lỗ hổng logic nào cô có thể khai thác cả.
Anh chưa từng thua trên đấu trường đàm phán.
Sau khi nhét đầy dung lượng não của vị hôn thê nhỏ thì lúc này anh mới nhẹ nhàng di chuyển bước chân.
Tiến tới ôm người lên.
“Giá cả đều có thể thương lượng, giống như em nói đó, đối với tôi nó chỉ là một con số mà thôi.”
“Chỉ cần em muốn, tôi có thể thành toàn cho em.”
Là thành toàn cho em, không phải thành toàn cho Lý Thiếu Xuân.
Giờ phút này cháu gái nhà họ Đường hoàn toàn nằm ở thế hạ phong, cô cũng không khỏi ngượng ngùng.
“Không phải vậy đâu, sư huynh sẽ không làm điều gì bất lợi cho anh.”
Vị hôn thê nhỏ này của anh lại vô cùng bảo vệ cho người sư huynh này, điều này giống như từng con ong châm chích vào tim của anh vậy.
Quét mắt liếc cái giường bát bộ[1] u ám đằng sau Đường Đường một cái, Dương Niệm Sâm quyết định trước tiên cứ buông tha cho việc này đã.
[1] Giường bạt bộ (拔步) hay còn gọi là giường bát bộ: là một chiếc giường phải bước một bước thì mới có thể lên giường, nhìn từ bề ngoài,
nó giống như một chiếc giường có mái che được đặt trên một bệ gỗ, phía trước giường có một hành lang can, mép giường nhô ra ba hoặc bốn thước. Có thể đặt một số đồ đạc nhỏ và đồ lặt vặt ở hai bên. Chiếc giường này được sử dụng chủ yếu ở hướng Nam, có lưới treo tứ phía, không chỉ ngăn muỗi, ruồi mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho sinh hoạt của gia chủ. Nhìn từ bên ngoài thì nó giống như một ngôi nhà nhỏ độc lập.
“Loại giường như này đúng thật là rất hiếm thấy.”
Anh đã gợi ra câu chuyện thì Đường Đường cũng vui mừng ra mặt mà giới thiệu cho anh.
Bất kỳ một cơ hội để giẫm lên đầu anh nào cô cũng không thể bỏ qua… ha hả thì ra cái đôi mắt mọc trên đỉnh đầu này của anh cũng có lúc không có kiến thức nhờ.
Cô quay eo, cánh tay rộng mở, thậm chí còn đá phăng đôi dép lê dưới chân.
“Loại giường này rất vững chắc, giống như một cái phòng nhỏ, anh tới xem thử đi.”
Trên ngực Dương Niệm Sâm như có ngàn vạn con kiến đang bò, cô có biết mình đang nói cái gì không?
Đường Đường đặt mông ngồi lên mặt giường, đè lên chiếc chăn bông mềm mại được thêu hoa tinh xảo, cười tủm tỉm mà vẫy tay: “Anh tới ngồi thử đi.”
Tới làm đi…
Trong cổ họng của Dương Niệm Sâm yên lặng mà đem ba chữ của cô biến thành ba chữ có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Anh ngồi rồi đưa tay buông màn giường xuống.
Khi những dải lụa trắng đung đưa, bên trong truyền ra những âm thanh mê đắm, quyến rũ lòng người.