Niệm Đường – A Man

Chương 32



Thư ký Kim sốt ruột đứng đợi bên cạnh xe, biển “Cấm đậu xe” đỏ rực như kia mà ông của của anh ta một chút cũng không vội.

Trong cơn mưa, chiếc ô nghiêng xuống, từng hạt mưa lách tách rơi, che khuất thân ảnh hai người, thật là, có nhất thiết phải dính lấy nhau như vậy không?

Hàm răng anh ta như bị bôi đầy mật ong đặc sệt, dính dớp, mở miệng cũng không được mà nuốt xuống cũng không xong, đúng là khiến người khác không chịu nổi mà, thà nhìn mấy người đi đường dầm mưa kia còn hơn.

Đường Đường cũng chịu không nổi, giữa thanh thiên bạch nhật mà cô lại bị người kia sống chết ôm lấy, đời này cô còn chưa trải qua tình huống như này bao giờ đâu.

“Anh có thể buông tôi ra rồi muốn nói gì thì nói được không?”

Nếu cô có thể cao hơn một chút, hoặc ăn mặc chín chắn hơn một chút thì có lẽ Dương Niệm Sâm sẽ cân nhắc đến việc kiềm chế khí thế của mình.

Một cô bé nhỏ xinh như vậy, chỉ dùng một cánh tay cũng có thể xách lên được, khi phát giận cũng không có chút uy hiếp nào, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.

Anh giơ tay nắm lấy cằm cô, khom lưng lại gần: “Đây là Hong Kong, không phải Đông thành, càng không phải cái thôn nhỏ sắp bị phá nát kia của em, tôi không che chở em thì còn ai che chở em nữa?”

Đường Đường tức đến giậm chân, cái gì mà thôn nhỏ sắp bị phá nát? Cái gì mà cần anh che chở? Ai cho anh cái tự tin đó?

Đúng là đồ khùng!

Hai người đứng dưới tán ô, tứ chi cũng dính gần nhau, hormone cứ thế mà bùng nổ.

Cho dù đang cãi nhau cũng phóng ra tia lửa điện.

Dương Niệm Sâm đã lâu không chạm vào cô, lúc này lại kiềm chế không nổi nữa, bế thốc Đường Đường ném lên xe, trở lại khách sạn, một chân lưu loát đá văng cửa phòng.

Đường Đường xoay người vội vàng chạy về phía toilet.

Dương Niệm Sâm vừa đi vừa chậm rãi cởi bỏ âu phục, nhìn động tác không đầu không đuôi của cô không khỏi cười thầm.

Anh uy nghiêm nói: “Em đừng chạy.”

Cả người Đường Đường cứng đờ, da đầu tê dại, nhìn thấy anh chồng của mình lại bắt đầu phô trương khí thế, tay chân không tự giác muốn phản kháng.

Hừ, muốn phô trương thanh thế với bà cô đây à? Bà đây là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Dương Niệm Sâm giống như một con báo, cực kỳ ưu nhã bước tới, một tay đem người bế lên: “Em nói cái gì?”

Ném cô lên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng: “Dám mắng chồng của em à?”

Đường Đường theo độ đàn hồi của đệm mà nẩy lên xuống mấy cái, bị xóc đến thất điên bát đảo, theo bản năng muốn tìm Tri Thu, Tri Thu đâu rồi!

Cô lật người bò sang một bên, Dương Niệm Sâm cởi thắt lưng, cuốn ở trên tay rồi đập nhẹ lên gối.

“Em nếu còn dám động đậy một chút, chồng em sẽ không khách khí nữa.”

Đường Đường tức muốn sôi máu, bảo cô nằm im thì cô phải nằm im à?

Dương Niệm Sâm nhếch môi, nhìn con mồi đã đến bên miệng lại đang cố chạy thoát.

Anh chỉ vừa vươn tay một cái đã dễ dàng đem người kéo trở về, từ phía sau áp lên.

Anh ngoạm lấy tai cô cắn một cái, mút mạnh rồi từ từ trêu đùa, tay cũng không quên lột áo của Đường Đường.

Làn da trắng như trứng gà bóc, tấm lưng thon dài đẹp đẽ, tóc đen lòa xòa xõa xuống, dù ở góc độ nào, dù chỉ là một động tác giãy giụa nhỏ nhất

cũng khiến máu trong người anh sôi trào. Bàn tay to luồn đến phía trước, bắt lấy nơi đẫy đà bóp nắn.

Đường Đường thở hổn hển, quên luôn cả tức giận. Giống như một cái kén, cô càng giãy giụa thì càng khó thở, động tác của người đàn ông ẩn chứa sự áp bức vô tận siết chặt lấy cô.

Những nụ hôn như rắn uốn lượn rơi xuống khắp cần cổ, thân thể cô theo đó mà run rẩy không ngừng.

Chờ đến khi lật người lại thì nơi tư mật đã tràn ra từng giọt chất lỏng dính dớp mê người.