Dương Niệm Sâm mang theo Đường Đường cùng nhau tham gia bữa trưa “cơm xoàng”.
Địa điểm cũng vô cùng ủng hộ cho việc “đi trễ” của hai người, chính là nhà hàng đồ Tây ngay dưới tầng 12 của khách sạn.
Ban đầu Đường Đường nói thế nào cũng không chịu xuống, lý do của cô rất rõ ràng đó là “Để làm gì? Tôi lại không hiểu việc làm ăn của mấy người, xuống để làm bình hoa* à?”
* Ý là bình hoa di động ấy cả nhà, kiểu chỉ được cái đẹp thuii
Dương Niệm Sâm đã ăn no một bụng “canh”, hiện tại đang đứng thắt cà vạt trước gương, giọng điệu tràn ngập tán thưởng.
“Đúng vậy, làm một cái bình hoa, vừa lúc thích hợp để tôi ăn trưa.”
Nếu như nói làm bình hoa thì Đường Đường tuyệt đối đủ tư cách, nhưng đây không phải lời nói thật lòng của Dương Niệm Sâm.
Đã là vợ của anh thì đương nhiên phải quang minh chính đại mà ngồi bên cạnh anh rồi.
Theo như ý anh thì nhất định phải cho cô một sự tôn trọng xứng đáng.
Trong lúc hai người bọn họ chuẩn bị thì Tổng giám đốc Ngân hàng Tứ Phong đã ngồi đợi được một lúc lâu.
Đường Đường ôm lấy cánh tay của chồng mình, khi vào tới đại sảnh thì cô không khỏi kéo anh bước nhanh hơn một chút, ai lại để cho người ta phải chờ lâu như vậy được.
Vị Tổng giám đốc kia thấy hai người từ xa liền đứng dậy, tươi cười niềm nở, không có vẻ gì như là sốt ruột.
Đường Đường không khỏi liếc mắt nhìn về phía Dương Niệm Sâm, người đàn ông này tỏ vẻ không hề quan tâm đến việc mình đến trễ.
Từ sự đối lập này, cô đã ngầm hiểu người kia chắc chắn có việc cần nhờ tên họ Dương này giúp đỡ rồi.
Mà Dương Niệm Sâm lại vừa lúc lợi dụng việc đến trễ gần một tiếng đồng hồ để chèn ép đối phương.
Cho dù là Trung Quốc hay phương Tây thì mấy lời khách sáo ca ngợi lẫn nhau là không thể thiếu.
Đường Đường được người kia nịnh hót, nở một nụ cười chuẩn mực, nhân tiện cải trang thành người câm, tất cả đều giao cho Dương Niệm Sâm.
Hai bên ngồi xuống bàn, không đến mười lăm phút sau, đồ ăn cũng lần lượt được bưng lên.
Tổng giám đốc Dư theo thói quen, cũng suy xét đến bối cảnh của Dương Niệm Sâm nên trong suốt quá trình thảo luận công việc đều sử dụng tiếng Anh.
Dương Niệm Sâm cắt phần thịt bò bít tết trước mặt thành từng miếng vừa ăn rồi để sang bên đĩa của Đường Đường, nói với người đối diện: “Mọi người đều là người Trung Quốc, dùng tiếng Trung đi.”
Người đàn ông ngồi đối diện sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nói ‘phải’, tuy nhiên những danh từ riêng thì vẫn dùng tiếng Anh.
Đường Đường tiếp tục diễn tốt vai diễn bình hoa của mình, uống một ngụm rượu, lại ăn một miếng thịt bò mềm ngon ngọt, thầm nghĩ chắc một câu đó của Dương Niệm Sâm là vì cô mới nói ra.
Trong lúc người kia đi toilet, ngón tay Dương Niệm Sâm cào cào cổ tay cô, Đường Đường không khỏi rùng mình, thiếu chút nữa là đánh rơi chiếc dĩa đang cầm trên tay.
“Nghe có hiểu không?” “Cảm ơn, không hiểu.”
“Không sao, nếu em cảm thấy hứng thú thì buổi tối tôi sẽ giải thích cho em.”
Đường Đường kinh ngạc nhìn anh, Dương Niệm Sâm mỉm cười, cộng thêm chiếc kính gọng vàng trên sống mũi khiến anh càng giống như một tên văn nhã bại hoại.
Tổng giám đốc Dư trở lại bàn, cảm thán nói: “Tình cảm của hai vị tốt thật đấy.”
Khi bước ra khỏi toilet, hắn liền thấy vị chủ nhân của khối tài sản kếch xù kia đang một tay chống cằm, một tay khác thì vắt phía sau thành ghế của vợ anh ta.
Vừa nhìn đã biết là đang khoe khoang…Tất cả đều là của ta…
Dương Niệm Sâm cười cười, trên gương mặt thành thục lạnh lùng lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Cảm ơn.”
Hai người hẹn bốn giờ chiều tại Ngân hàng Tứ Phong để bàn bạc cụ thể hơn.
Tổng giám đốc Dư còn đặc biệt ngỏ lời mời bà Dương cùng đến, Ngân hàng Tứ Phong bọn họ có hợp tác với một thương hiệu trang sức.
Trong két sắt của bọn họ có hai bộ trang sức của các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới, đang chuẩn bị được mang đi đấu giá.
Nghe được hai chữ “đấu giá”, mắt Đường Đường sáng rực lên nhưng rất nhanh liền từ chối.
–
Trở lại trên phòng, Dương Niệm Sâm hỏi cô vì sao lại không đi. “Nếu em thích thì chúng ta có thể giữ lại một bộ.”
Đường Đường bị sự hào phóng của người đàn ông làm cho sửng sốt, trang sức nổi danh ở Hong Kong, nhà thiết kế quốc tế, đấu giá, ba cụm từ này đặt cùng nhau, vậy mà chỉ cần cô thích liền giữ lại một bộ?
Hợp đồng trước hôn nhân đã viết rõ ràng, nếu nhà trai tặng lễ vật cho nhà gái thì nhà gái sẽ có toàn quyền sở hữu, nhà trai không có quyền đòi lại.
Mới kết hôn được mấy ngày mà anh lại yên tâm về cô như vậy à?
Đường Đường đau đầu: “Dạo này cứ ở lì trong khách sạn mãi, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Dương Niệm Sâm nhìn cô: “Ồ, cũng đúng, mấy thứ công việc kia quả thực nhàm chán, hôm khác tôi xem sau cũng được.”
Khi xuống đến dưới lầu thì chạm mặt với thư ký Kim, anh ta tỏ vẻ văn nhã chào hỏi hai người.
Dù thư ký Kim có mặc vest, đi giày da bảnh bao đến như nào đi chăng nữa thì Đường Đường luôn cảm thấy anh ta toát ra hương vị của một tên đại tổng quản thời xưa vậy.
“Niệm Sâm có lịch làm việc không? Có tiện cho tôi xem một chút không?”
Cô bảo tài xế chở mình tới Thái Cổ Lý*, tìm một ghế dài còn trống gần đó rồi ngồi xuống.
Nhìn một lượt lịch trình của Dương Niệm Sâm xong cô mới gọi một cuộc điện thoại.