Đường Đường chớp chớp mắt mấy cái, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò và kinh ngạc.
Dương Niệm Sâm vỗ nhẹ lên mặt cô: “Ngốc rồi à?” “Anh tại sao lại ở…”
“Tôi tại sao lại không thể ở đây?”
Chiều cao hai người chênh lệch gần 30cm khiến cô phải ngước đầu lên nhìn đối phương, đau hết cả cổ.
Rất nhiều người xung quanh tò mò nhìn sang bên này, Đường Đường xấu hổ vô cùng.
Dương Niệm Sâm cứ như thể đang trong môi trường chân không, phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, dắt tay cô ra khỏi đám đông.
Vừa ra khỏi đám đông anh đã vòng tay ôm cô, cắm ống hút vào cốc trà sữa rồi uống một ngụm, sau đó mới đưa cho cô.
“Uống cũng không tệ lắm.”
Dưới cái nhìn của anh, Đường Đường ngậm lấy đầu ống hút có dính nước bọt của người đàn ông.
Chờ cô chậm rì rì mà hút xong một ngụm, Dương Niệm Sâm cúi người xuống véo mặt cô: “Dám ghét bỏ chồng em à?”
Trong tai Đường Đường tràn ngập âm thanh ầm í của phố thị, cãi cọ ồn ào, đẩy anh ra: “Anh đừng như vậy, mọi người đều đang nhìn chúng ta đó.”
“Ai thích nhìn thì cứ nhìn, liên quan gì đến chúng ta.”
Anh hôn một cái lên thái dương cô, dùng sức ôm chặt: “Cũng tới giờ cơm rồi, em muốn ăn gì?”
Hai người vào một nhà hàng đồ ăn Đông Nam Á trang hoàng, sang trọng, còn chưa tới giờ cao điểm nên vẫn còn nhiều bàn trống, bọn họ liền chọn một bàn ở phía bên trong cùng.
Trong suốt bữa ăn, Dương Niệm Sâm vẫn luôn gắp đồ ăn bỏ vào bát của cô, Đường Đường ăn càng ngày càng chậm, cô ăn mà không biết thức ăn có mùi vị gì, quai hàm dần trở nên mỏi nhừ.
“Ăn no chưa?” Dương Niệm Sâm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng dính dầu mỡ của cô.
Đường Đường vừa gật đầu một cái, anh cũng gật đầu theo, chậm rãi đáp: “Được rồi.”
Không khí trong bữa ăn không được ổn lắm, khi trở lại khách sạn cô như bước vào Động Bàn Tơ vậy.
Anh như là một con nhện thành tinh, nhả tơ như hô mưa gọi gió, chớp mắt liền trói chặt lấy cô.
Người đàn ông mút lấy đầu lưỡi cô, chậm rãi liếm láp khắp cả khuôn miệng: “Có nhớ tôi không? Hửm?”
Đường Đường như rơi vào nước sôi, thở không ra hơi, xấu hổ nói ‘muốn’.
“Muốn à?” Dương Niệm Sâm không tin, anh kéo mở cặp đùi trắng nõn, ‘phụt’ một tiếng liền đâm thẳng vào bên trong.
“Cái miệng nhỏ nói dối.”
Đường Đường không còn sức đâu mà cãi lại anh, ngay sau khi côn th*t ra ra vào vào vài cái thì trong phòng bắt đầu vang vọng tiếng nước trong trẻo.
Mái tóc đen dài xõa xuống, cô không dưỡng tóc, cũng không cần thiết phải dưỡng, sông núi nên thơ kết hợp với cuộc sống khép kín có một không hai đã khiến mái tóc của cô trở nên đen không tì vết.
Trong những cái thúc vào dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp như quả đào đỏ dần dần mất đi lý trí, ánh mắt tan rã, chỉ còn biết yêu kiều rên rỉ.
Dương Niệm Sâm lật người cô lại, cầm lấy một lọn tóc hôn nhẹ, bẻ cặp mông tròn trịa của cô ra rồi cắm vào từ phía sau.
Chiếc váy dài màu vàng nhạt dài đến đầu gối trên người Đường Đường trong chốc lát đã nhăn nhúm như giẻ rách.
Tay cô chống lên đầu giường, hai chân banh rộng, còn chưa đủ, Dương Niệm Sâm bóp chặt eo cô tạo ra một khe rãnh, thẳng đến khi cô có thể nhìn thấy rõ dương v*t của anh dùng sức ra vào cơ thể cô như thế nào.
Đến lúc mấu chốt, cô liều mạng đẩy anh ra: “Em từ bỏ…không cần… aaa…”
Chưa kịp cầu xin thì mái tóc dài đã hất ra sau, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau hết cỡ, tiểu huy*t đỏ hồng không ngừng run rẩy phun nước.
Dương Niệm Sâm bắn vào mông cô, tinh d*ch đặt sệt hòa với d*m thủy, ‘tí tách’ chảy xuống.
“Bé đáng thương.”
Anh vừa nói vừa rút giấy ra lau cho cô rồi đem người kéo vào trong lòng ngực.
Đường Đường thẹn thùng vùi đầu vào ngực anh, thút thít như muốn khóc.
“Không sao mà, đâu phải đái dầm đâu.”(beta: anh nhà thô thiển quá
=))))
Dương Niệm Sâm sờ sờ tóc cô, bàn tay to không ngừng vuốt ve an ủi phía sau lưng cô, tấm lưng trần mỏng manh, cảm giác vô cùng ấm áp và mềm mại.
Anh lười biếng ngậm một điếu thuốc lá: “Được rồi, đừng khóc.”
Đường Đường đỏ bừng mặt: “Ai thèm khóc!”
Trên lông mi của cô vẫn còn vương nước mắt, Dương Niệm Sâm véo hai má cô, thầm nghĩ đúng là một cô bé quật cường đáng yêu.
Một làn khói thẳng tắp phun ra từ trong miệng anh: “Em không quen ở chỗ này sao?”
Đường Đường bình tĩnh lại: “Ừm…”
Dương Niệm Sâm hôn lấy cái miệng nhỏ: “Tôi sẽ cố gắng kết thúc công việc sớm, hai ngày nữa đưa em trở về, được không?”