Nhiệm vụ chính của Dương Niệm Sâm khi trở lại Tấn Đông đó là tiếp nhận công ty Bất động sản Dung Thành, đồng thời tiến hành tái cơ cấu và mua bán, sáp nhập các tài sản có giá trị lớn khác.
Quá trình này được thúc đẩy và “bôi trơn” nên tất cả các thủ tục đều được hoàn thiện nhanh chóng.
Bất động sản Dung Thành bị tách ra rồi hợp lại, hợp lại rồi tách ra, chia làm một số công ty con trực thuộc của tập đoàn với các trọng tâm khác nhau.
Trong đó có một công ty tên là Trường Dung Technology, chuyên nghiên cứu về các cổ phiếu công nghệ tiềm năng tại các sàn chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến.
Phùng Trình – Phó Tổng giám đốc công ty tại Hong Kong đã đích thân đến đây “tọa trấn” một thời gian, xây dựng lại bộ máy của công ty con.
Sau khi quá trình cải tổ kết thúc, Dương Niệm Sâm đã tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị tại trụ sở Tập đoàn Dung Thành.
Sau cuộc họp, thư ký Kim được gọi tới, giao nhiệm vụ tìm hiểu môi trường và điều kiện nhập học tại một số trường.
Không cần phải bàn cãi, muốn lấy bằng đương nhiên là lấy ở lĩnh vực mà cô quen thuộc rồi, thứ mà Đường Đường hứng thú nhất cũng là thứ mà cô am hiểu nhất không gì khác chính là đồ cổ.
Nơi có chuyên ngành Khảo cổ học tốt nhất là ở Bắc Kinh, cái khác thì ở Thượng Hải, kém hơn cả là ở Tứ Xuyên.
Chỉ có khoa Nghệ thuật và Bảo tồn của Đại học Tấn Đông là đang ở trong tình thế tương đối khó xử, mà trong suy nghĩ của Dương Niệm Sâm, nếu đã không phải là cái tốt nhất thì không cần phải xem xét đến nó.
Nhưng nếu bảo anh đưa Đường Đường đi nơi khác thì hoàn toàn không có khả năng.
Hiệu suất làm việc của thư ký Kim rất nhanh, đã định xong ngày hẹn gặp Hiệu trưởng Đại học Tấn Đông và rất nhiều giám đốc khác, mới một tuần thôi nhưng thủ tục cũng xong được tám, chín phần rồi.
Có thể đem người có bằng tiểu học là Đường Đường nhét vào một trong những chuyên ngành có ngưỡng cửa đầu vào rất cao kia thì không thể thiếu tiền bạc lót đường.
Huống chi phu nhân nhỏ nhà họ Dương còn đưa ra một cái yêu cầu vô cùng vô lý.
Huy*t thái dương của Dương Niệm Sâm giật giật, nhưng hiện tại anh đang ở nước ngoài, không thể nào dạy dỗ cô vợ nhỏ của mình được.
“Cái gì? Tri Thu cũng muốn nhập học á?” “Cậu ta? Dựa vào đâu?”
Dương Niệm Sâm hít sâu một hơi, nhưng nếu anh không đồng ý thì Đường Đường điện thoại không tiếp, nhắn tin cũng không thèm trả lời.
Có phải anh đã cưới một quả bóng hay không vậy? Cũng không biết là ai cho cô cái lá gan này.
Cuối cùng vẫn là thư ký Kim am hiểu lòng người, cấp cho ông chủ một cái thang: “Nếu như Tri Thu lấy thân phận vệ sĩ đi theo phun nhân thì
hơi khoa trương quá, còn không bằng lấy thân phận bạn học để tiện để ý đến phu nhân.”
Chuyện này cứ thế được giải quyết.
Đường Đường vừa biết tin liền gửi hàng loạt nụ hôn gió cho ông chồng ở nơi xa.
—
Khi Đường Đường và Tri Thu nhập học thì học kỳ hai của năm học đã bắt đầu được một tháng.
Trong hai nháy mắt, bọn họ đã trở thành “phong cảnh đẹp” của Học viện Lịch sử.
Tri Thu thay một bộ Đường trang, dáng người thanh mảnh và dáng vẻ thờ ơ của cậu nhìn còn có “tính lịch sử” hơn bất kỳ sinh viên nào trong Học viện.
Về phần Đường Đường, cô giống như một đóa hoa thu hải đường trắng, trông rất dịu dàng, tùy tiện cười một cái cũng khiến cho những tên mọt sách ở đây mê đắm.
Mọi người đều tò mò một đoạn thời gian, rất nhanh đã có tin tức được lan truyền khắp trang mạng của Học viện.
Chủ yếu là vì một cô cái nào đó trong ký túc xá với Đường Đường nói với bên ngoài rằng sinh viên họ Đường kia hoàn toàn không có tư cách để vào Học viện của bọn họ.
Ngay cả thi đại học cũng chưa từng thi qua. Vậy vào bằng cách nào?
Đương nhiên là đập tiền để vào!
Đường Đường không nhận ra sự cô lập của các bạn cùng lớp, mà nói đúng hơn là cô từ trước đến giờ vẫn không thèm để ý.
Cô với Tri Thu dính lấy nhau cả ngày, hoặc là cùng nhau đến lớp, hoặc là đến thư viện.
Bầu không khí trẻ trung trong khuôn viên trường và đại dương kiến thức khiến cô như si như say.
Hôm nay vì cô đã cùng Tri Thu ăn mấy thứ đồ ăn rác rưởi phía sau trường học mà vừa về đến ký túc xá đã phải ôm lấy cái nhà vệ sinh.
Khi cô bước ra, một cô gái thấp bé, nước da ngăm đen rụt rè đưa cho cô một cốc nước mật ong ấm.
Đường Đường nhe răng cười: “Cảm ơn nha!”
Vạn Hà đeo một cặp mắt kính dày cộp: “Cái đó…bọn họ vẫn luôn nói về cậu…”
“Nói về mình á?”
“Nói là cậu đập tiền…vào đây bằng cửa sau.” Đường Đường chớp đôi mắt: “Đúng vậy đấy.”
Vạn Hà sững sờ hồi lâu, sau đó lo lắng lắp bắp: “Không, không được, cậu đừng thừa nhận trước mặt bọn họ, sẽ rất phiền toái đấy.”
Trên Tieba bọn họ nói rất khó nghe, nào là bao cỏ, phí phạm làn da kia, chỉ là dùng tiền dát vàng lên mặt, cũng có thể là tiểu tam không biết chừng.
Đường Đường cười cười nhìn cô nàng cười cười, mặt Vạn Hà đỏ bừng, chỉ vào mấy cuốn sách dày cộp trên bàn: “Cậu có hứng thú với lịch sử nhà Minh à?”
Sau đó nhóm hai người trở thành nhóm ba người, ở giữa kẹp lấy một cô nàng không dám ngẩng mặt khi nói chuyện – Vạn Hà.
Bữa sáng Tri Thu mua biến thành ba phần, khi chiếm chỗ cũng thành ba chỗ, cũng may Vạn Hà có thể giúp cậu làm bài tập, mấy cái thứ này khiến đầu cậu như muốn nổ tung rồi ý.
Đúng như những gì Vạn Hà lo lắng, chỉ vài ngày sau mọi việc đã vỡ lỡ.
Học viện nhận được báo cáo, Sở Giáo dục thành phố cũng nhận được thư nặc danh tố cáo Đường Đường vi phạm nội quy.
Đường Đường vừa đến nhà ăn thì người khác liền tốp năm tốp ba tụ tập chỉ chỉ trỏ trỏ.
Dương Niệm Sâm gọi đện thoại đến, Đường Đường ấn nghe. “Bị báo cáo à?”
Đường Đường bĩu môi, thật ra cô đã sớm quen với hoàn cảnh bị tách biệt rồi, cũng không cần tham gia vào môi trường của người khác.
Nhưng Dương Niệm Sâm vừa hỏi, một nỗi chua xót ê ẩm không biết từ đâu đột nhiên dâng lên.
Cô đáp lại bằng giọng mũi: “Ừm!” “Không vui à?”
“Không phải!”
“Còn cãi bướng nữa.” Dương Niệm Sâm ở đầu bên kia một tay hút thuốc, tay kia muốn vươn qua đường dây điện thoại ôm lấy cô vợ nhỏ đáng thương của mình.
“Chỉ là việc cỏn con, em đừng quan tâm, rất nhanh sẽ được giải quyết.”
Đường Đường lẩm bẩm nhỏ giọng oán trách: “Đều tại anh không xử lý tốt.”
Dương Niệm Sâm tức đến bật cười: “Em thiếu làm đúng không?”