Niệm Đường – A Man

Chương 49



Đường Đường dạo này quả thực rất bận rộn, thêm nữa là cảm giác khủng hoảng ẩn chứa sâu trong lòng cô, hẳn là hạt mầm đã được gieo vào trong cô từ lâu.

Bài luận văn về công nghệ trùng tu đòi hỏi một số lượng tài liệu không hề nhỏ, Giáo sư Viên đã cho cô vào kho tài liệu, đồng thời chào hỏi trước với mấy giáo viên khác trong Học viện, nếu không phải tiết học thực sự quan trọng thì cô sẽ không tới, mong họ mắt nhắm mắt mở cho qua. Viên Xuân thỉnh thoảng cũng đến hỗ trợ sắp xếp lại các phần ghi chép.

Đường Đường chính là cần một “đồng minh” như vậy để giải quyết mấy thứ vụn vặt.

Sau khi được Giáo sư Viên cấp cho hẳn một phòng thí nghiệm riêng biệt, phần lớn thời gian buổi tối của cô đều là đắm mình trong phòng thí nghiệm, vừa sửa luận văn vừa tranh thủ chạm khắc miếng ngọc Bích Hòa Điềm kia.

Một chiếc dao khắc nhỏ hơi cổ đã được cô đặc biệt mang từ thôn Tê Hà tới.

Ngay khi vừa cầm miếng ngọc trên tay, kiểu dáng và hoa văn cứ như vậy dần dần hiện ra trong tâm trí của cô.

Hai nhánh cây uốn cong, đối xứng hướng lên trên, bên trái có hình những con hạc trắng và vài đám mây ở bên phải.

Tuy là thoải mái điêu khắc nhưng cũng không thể làm cứ đẽo gọt bừa mà cần phải có sự khéo léo.

Một lỗ nhỏ được khoét rỗng cách chính giữa của miếng ngọc khoảng chừng 2cm, một sợi dây tua rua màu đỏ chu sa được luồn qua, thuận tiện cho việc đeo và mang theo bên mình.

Và phần quan trọng nhất, cô cầm một công cụ có đầu mỏng như cây kim khắc lên hai chữ “Quạ Ẩn” ở bên cạnh phần chạm rỗng của miếng ngọc.

Đây sẽ là tên dùng trong giới đồ cổ của cô.

Khi Trịnh Hữu Tài cầm thành phẩm trên tay, yết hầu lăn lộn, khiếp sợ đến mức không nói được câu gì.

Ông ta có quặng, có tiền, hiện tại còn đang lăn lộn trong giới thượng đẳng kia nữa nên mấy thứ tốt ông ta đã gặp qua không ít.

Thế nhưng thứ có thể khiến cho ông ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng, người ngoài ngành đều liếc mắt một cái đã coi trọng thì tuyệt đối không nhiều lắm.

“Đồ tốt! Cát tường! Điềm lành đây mà!”

Thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của miếng ngọc truyền vào cơ thể ông.

Đường Đường gật đầu: “Lão Trịnh, ngài đừng cô phụ lại sự dụng tâm lương khổ của tôi nhé, ngài phải phát triển thật tốt, tranh thủ làm chỗ dựa cho tôi nữa đấy.”

Ngọc bội có hình hạc trắng được cẩn thận cất vào hộp, trải qua tay biết bao người, từ tầng thấp đến tầng cao, và cuối cùng cũng đến được nơi nó cần đến, cũng là lúc nó nên phát huy tác dụng của mình rồi.

Trịnh Hữu Tài vô cùng hăng hái, thường dẫn theo Đường Đường tham dự rất nhiều các bữa tiệc khác nhau, coi cô không khác gì “Tán tài đồng tử*” luôn á.

*Trong phương ngữ Thiên Tân, “Tán tài đồng tử” được hiểu là những người con tiêu tiền như rác, cuối cùng dẫn đến kết cục là phá sản.

“Tán tài đồng tử”[Sancai tongzi] vốn bắt nguồn từ cái tên “Thiện tài đồng tử”[Shancai tongzi] trong Phật giáo. Do cách phát âm của người Thiên Tân nên không có sự phân biệt giữa hai cái tên trên nên “Thiện tài đồng tử” (Đứa bé may mắn) bị hiểu nhầm thành “Tán tài đồng tử” (Đứa trẻ phá của)

Đường Đường thấy ông ta bắt đầu hơi nông nổi nên đề xuất đến Chùa Quy Nguyên.

Ngôi chùa tọa lạc trên một ngọn núi cao, sáng sớm sương mây mịt mù giăng lối, trái lại hương khói lại không nồng.

Trịnh Hữu Tài bĩu môi: “Không nhiều người đến đây cũng có nghĩa là chả có gì hay để xem cả.”

Đường Đường nói: “Đúng là hơi ít người thật, nhưng như vậy lại càng thích hợp để chúng ta ngồi thiền tịnh tâm.”

Một chú tiểu câm dẫn bọn họ đi dạo xung quanh ngôi chùa một vòng, cuối cùng mới tới bên tòa tháp tám tầng trông thì vàng son rực rỡ nhưng lại vô cùng yên ắng.

Đứng ở nơi tòa cao, Đường Đường hỏi: “Lão Trịnh, ngài nói kiếm được bao nhiêu tiền mới là đủ đây?”

Lão Trịnh nhìn mấy ngọn núi xa xa trùng điệp, tâm tình bình tĩnh hiếm thấy: “Haizz, cô cũng biết tôi không học hành đến nơi đến chốn mà, mười mấy tuổi đã lăn lộn ngoài xã hội, cái khổ nào tôi đều chả ăn qua rồi. Kiếm tiền vì cái gì chứ?”

Kiếm tiền đương nhiên là để những cái khổ đã từng chịu trong quá khứ, để những ánh mắt đã từng lạnh lùng, bỏ mặc cùng với sự khinh miệt tột độ đó toàn bộ trả trở về, nhặt lại cái thứ gọi là lòng tự trọng đã bị bọn họ một lần lại một lần dẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Đường Đường nói: “Thật ra bây giờ ngài cũng không thiếu tiền mà đúng không, công việc cũng bắt đầu đa dạng hóa để theo kịp thời đại rồi, kế tiếp lại vì cái gì nữa đây?”

Trịnh Hữu Tài ngẩn người, vì cái gì? Ở đâu ra nhiều cái vì cái gì như vậy, tất cả những gì ông ta làm chỉ có một mong muốn lớn nhất là ngày một lớn mạnh, bành trướng hơn nữa.

“Chỉ khi có quyền có thể thì lời nói của tôi mới có giá trị, người khác nhìn thấy tôi, không muốn cười cũng phải cười.”

Đường Đường nói, ngài nói rất đúng: “Chung quy lại là ngài muốn làm một người lãnh đạo có tầm ảnh hưởng lớn tới xã hội, nói cách khác là trở thành một người có ích cho đất nước.”

“Nếu tiền tài chỉ để dùng để thỏa mãn nhu cầu ăn nhậu, chơi bời của cá nhân thì sớm muộn cũng đến một ngày chúng ta sẽ mệt mỏi với nó, phải không?”

“Nếu là một người lãnh đạo có ích cho xã hội thì tiền tài và nhân mạch tự nhiên sẽ tìm đến với mình thôi nhỉ.”

“Chúng ta không ngại trở thành một con người càng có lý tưởng hơn, lão Trịnh, đối với ngài đây không thành vấn đề!”

Buổi tối hai người nán lại chùa ăn một bữa cơm chay, không có rượu, không có mỹ nhân ồn ào náo động, cũng không có kẻ quyền quý nào cần bọn họ nịnh bợ ở đây cả, bữa cơm này Trịnh Hữu Tài ăn vô cùng ngon miệng.

Khi xuống núi, chưa kịp nói gì về chuyến đi ngày hôm nay thì đã thấy Đường Đường đưa tay ra.

“Gì đấy?”

“Còn gì nữa, tiền của tôi chứ gì, lần này tôi không nhận tiền mặt nữa, sau này ngài cứ chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của tôi là được.”

Lão Trịnh trợn trắng mắt, lấy điện thoại ra dặn người nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.