Đường Đường ủ rũ trở về, Tri Thu đang ngồi trong đại sảnh lật xem một quyển sách, thoạt nhìn trông vô cùng nhàn hạ. Đường Đường vừa nhìn đã thấy ngứa mắt, bước qua hất phăng quyển sách kia rồi bỏ đi.
Tri Thu vẫn duy trì tư thế ban đầu như thể quyển sách vẫn còn ở trên tay, niệm từng câu từng chữ” “Bảo kiếm tặng quân tử, Phật độ người có duyên.”
Đường Đường chống nạnh phát uy: “Cái gì với cái gì!?”
Tri Thu lúc này mới nhếch mí mắt lên: “Phật độ người có duyên đó, ấn đường của chị bây giờ đen như mực, lòng đầy lửa giận, không khác gì một oán phụ chốn khuê phòng dục cầu bất mãn, chị nên đi niệm kinh Phật để bình tĩnh lại.”
Đường Đường ném viên thuốc đến trước mặt cậu, Tri Thu cầm lên xem thử, vừa thấy mặt đã đỏ bừng: “Này! Chị đưa cho em xem cái thứ này làm gì!”
Đường Đường nghĩ cũng đúng, cho cậu xem cũng vô ích, cậu thì hiểu cái gì.
Không nghĩ tới Tri Thu nói đâu trúng đó: “Hai người lại cãi nhau vì việc tránh thai à?”
Đường Đường chán nản ngồi xuống sô pha, cô cũng rất hoang mang đấy có được không, không biết có phải mình lại làm sai rồi không nữa.
—
Đêm giao thừa, Dương Niệm Sâm cho xe đến đón cô trở về bên nhà cũ, tới cửa rồi cô mới nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông.
Dương Niệm Sâm mặc một bộ quần áo rất mỏng, dáng người thẳng tắp của anh ở dưới những bông tuyết mềm mại trông vô cùng ảo mộng.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông vũ với một chiếc mũ lớn ở phía sau và một chiếc khăn quàng màu đỏ che gần hết nửa khuôn mặt.
Sau khi bước lên bậc thang, cô lộ ra cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, hà hơi xoa tay: “Đợi lâu chưa?”
Dương Niệm Sâm hờ hững liếc cô một cái, sau đó nhìn bàn tay tím tái vì lạnh của cô, đành phải tiến tới nắm lấy bàn tay đang lộ ra ngoài: “Chưa.”
Khi bàn tay lọt vào lòng bàn tay quen thuộc của người đàn ông, trái tim của Đường Đường như tan chảy theo, nở nụ cười rạng rỡ, mếu máo nói: “Xin lỗi mà, em không nên gạt anh, đáng ra em phải bàn bạc trước với anh mới phải.”
Dương Niệm Sâm liếc xéo cô một cái rồi chậm rãi gật đầu: “Biết sai là tốt.”
Không ngờ rằng anh lại dễ nói chuyện như vậy, không phải mấy hôm trước còn tức giận tới mức không nói nên lời hay sao.
Đường Đường nắm chặt lấy tay anh, vừa cảm kích vừa vui vẻ đưa mặt qua, ý là anh không muốn hôn một cái à?
Dương Niệm Sâm dừng một chút, cuối cùng vẫn hôn lên má cô, chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ khiến Đường Đường hài lòng.
Dương Thận từ trong nhà đi ra gọi bọn họ vào, thấy vậy thì cười cười: “Tình cảm vợ chồng hai đứa thật tốt, anh vô cùng hâm mộ đấy.”
Tết với đại gia đình nhà họ Dương đương nhiên vẫn tuân theo truyền thống cũ, khi mọi người đến đông đủ thì một nhà sẽ ngồi uống trà tán
gẫu, sau đấy từng nhà sẽ chúc thọ ông cụ Dương, đương nhiên là còn tranh thủ tặng những món quà mà bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, rồi cuối cùng là ông cụ sẽ đáp lễ lại tất cả các con cháu.
Vốn dĩ bầu không khí khá hòa thuận, con dâu chi thứ ba lấy ra từ hộp gấm một miếng ngọc bội, nói rằng hạc trắng chúc thọ vô cùng thích hợp để lão gia tử đeo bên người.
Cả người Đường Đường cứng đờ, lông tơ sau gáy dựng đứng.
Miếng ngọc bộ hạc trắng bên hoa sen này là chính tay cô đưa cho Tri Thu để đi móc nối quan hệ, tại sao giờ lại ở trong tay chi thứ ba?
Đáp án rất nhanh đã được làm rõ, chi thứ ba chính là nhắm vào cô, cười như không cười nói với ông cụ Dương: “Ông, ông thấy miếng ngọc bội này thế nào?”
Ông cụ Dương sờ ngọc bội trong tay: “Không tồi, sao thế, có gì sâu xa về miếng ngọc này à?”
Con dâu chi thứ ba chỉ vào Đường Đường đang chen chúc bên cạnh Dương Niệm Sâm: “Ông không biết gì sao, trong nhà của chúng ta có một người vô cùng có năng lực đang trà trộn cùng một tên nhà giàu mới nổi bán nghệ mưu sinh đấy ạ!”
Lại nói thêm: “Nhà họ Dương chúng ta có bạc đãi ai bao giờ đâu, hay là do Niệm Sâm vẫn chưa đủ hào phóng? Một đứa con gái mới lớn mà lại suốt ngày dính vào đàn ông kiếm ba cọc ba đồng?”
Một lời vừa nói ra khiến tất cả đều sững sờ, vẻ tươi cười hiền hòa của ông cụ Dương dần dần biến thành vẻ ngưng trọng, hỏi Đường Đường: “Lời bác gái cháu nói có phải sự thật không?”
Đồng tử của Dương Niệm Sâm đột nhiên co rụt lại, nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng bâng quơ: “Bác gái nói quá rồi, Đường Đường chỉ giúp người ta giám định đồ thôi.”
Đường Đường trừng lớn hai mắt, thì ra cái gì anh cũng biết cả.
Ông cụ Dương đột nhiên vỗ thành ghế: “Cháu câm miệng cho ông! Ông biết cháu chiều nó nhưng làm sao có thể chiều thành như vậy!? Khiến cho nó ở bên ngoài làm bậy!”
Sau đó ông uy nghiêm nhìn Đường Đường: “Tiểu Đường, cháu nói đi, việc này có phải thật hay không?”
Trong phòng mọi người chen chúc xô đẩy, lớn lớn bé bé ai cũng không thèm che giấu vẻ vui sướng khi người khác gặp họa cùng với sự khinh thường đối với cô cứ như thể cả người cô đều dơ bẩn như vừa mới bước ra khỏi đống rác vậy.
Dương Niệm Sâm mạnh mẽ ôm Đường Đường vào ngực, nói với mọi người: “Nếu cơm ăn xong rồi thì chúng cháu đi trước.”
Nhưng chân của Đường Đường như đổ chì dính lấy sàn nhà, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Cô không chịu nổi sự sỉ nhục này, sỉ nhục cô chính là sỉ nhục truyền thống của cả nhà họ Đường.
Không biết làm sao mà cô vùng vẫy được ra khỏi cánh tay của Dương Niệm Sâm, Đường Đường đứng đó, nói như chém đinh chặt sắt: “Cháu không sai, cháu dựa vào tri thức và tay nghề, dựa vào chính bản lĩnh mà nhà họ Đường cháu truyền lại để kiếm tiền. Cháu không làm chuyện gì phi pháp hay khó coi, đôi tay của cháu hoàn toàn trong sạch!”