Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 17



19.

Cục xương ở cổ anh chuyển động: “Anh…”

“Không nói? Thế để em nói.” Ánh mắt tôi và anh va vào nhau, không lùi không chối.

“Sau khi anh bị dị ứng trứng gà, chú dì vẫn luôn tìm chân tướng, anh lo rằng bọn họ sẽ tìm em tra hỏi, chủ động thuyết phục họ chuyển nhà, muốn mượn việc này che giấu mọi chuyện, có phải không?” Tôi hỏi.

Anh đưa mắt nhìn tôi một hồi lâu, gật đầu.

Tôi chu miệng: “Tại sao lại viết những bức thư đó?”

“Em còn nhớ, lúc đầu vì sao em lại tiếp cận anh không?” Tròng mắt anh hiện ý cười, hỏi lại tôi.

“Em không thèm cố ý đến gần anh…” Tôi lúng túng mở miệng.

“Thật không?” Giọng nói anh trầm thấp: “Thế nhưng năm đó, em không chỉ một lần nói anh đẹp trai.”

“Nói bậy, em không có!” Máu huyết trên người tôi dâng lên tới não, thẹn thùng không chỗ dung thân.

“Vốn cũng không mong đợi gì việc em sẽ thừa nhận.” Anh nhéo mặt tôi một cái: “Những năm qua anh viết thư cho em chỉ là muốn luôn nhắc nhở em về sự tồn tại của anh một chút, thế nhưng bây giờ được rồi, anh sẽ đích thân giám sát.”

Tôi không nhịn được cười: “Thế anh nói một chút xem, cô gái ấy có gì đáng để anh nhớ nhưng nhiều năm như thế?”

“Ồ, để anh suy nghĩ một chút.” Trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng của anh hiện lên vẻ dịu dàng: “Đại khái là những lúc anh bị bắt nạt, em ngang ngược đứng cản trước mặt anh. Hoặc là khi em tức tới mức rơi nước mắt vì những người bạn nhỏ trong xóm nói em quá hung dữ tương lai sẽ không ai cần em. Hoặc là khi em cảnh cáo anh không được phép nhìn bạn nữ khác, trong lòng chỉ có thể ôm ấp một mình em. Lòng của anh bất tri bất giác bị em trộm mất.”

“Hừ, cầm kim dọa em, còn dùng kim chích em, chưa thấy anh theo đuổi con gái như thế.” Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn anh.

Anh búng trán tôi một cái: “Không đi thẳng vào trái tim sao có thể gây ấn tượng với em được chứ.”

“Vô cùng sâu sắc…” Tôi lưỡng lự nửa ngày, mới lên tiếng: “Em tố cáo anh, làm hại anh bị bắt đóng tiền phạt, anh không ngại?”

Anh hơi sửng sốt, rồi sau đó lại thản nhiên cười một tiếng: “Vốn là anh có lỗi trước, em hết giận là tốt rồi.”

Đôi môi mỏng của anh khẽ động, nụ cười mông lung nơi khoé môi mê hoặc lòng người, thấy tôi thất thần không nhịn được cười.

Tôi tiến lại gần anh, mổ một cái lên môi anh.

Mí mắt anh đột nhiên nhướng lên, ngây ngẩn.

20.

“A, em nên về nhà thôi.” Xét lại mình tới để làm gì, tôi xoay người bỏ chạy.

“Chạy à, ai cho phép?” Anh hừ nhẹ.

Gương mặt điển trai gần trong gang tấc, giọng tôi không ổn định: “Thế… anh muốn thế nào?”

“Thù lao.” Nói xong, anh cúi đầu hôn một cái.

Vừa hôn xong, tôi nằm trong lòng anh, nhiệt độ trên mặt nóng bừng.

“Ai cho phép anh hôn em!” Tôi th ở dốc đánh anh.

Mí mắt anh cười cười, ánh mắt vừa cưng chiều lại vừa dịu dàng, ấm áp: “Hôn bạn gái mình, không phải là lẽ bất di bất dịch?”

“Em không phải bạn gái của anh nhé!” Tôi dùng sức trừng anh.

Có thể thua về chiều cao, nhưng tuyệt đối không thể thua về khí thế!

“Những năm qua, anh không có cơ hội lớn lên cùng em, mới dùng việc xem mắt để nhanh chóng tiến vào cuộc sống của em.” Ánh mắt anh nhìn tôi mang tính xâm lược: “Vãn Vãn, cho em ba phút, em có thể suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ của chúng ta lần nữa.”

“Còn có thể là quan hệ gì nữa chứ, đương nhiên là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân rồi!” Tôi không sợ chết.

“Cái miệng này quá đáng ghét.” Anh nắm lấy eo tôi, lại hôn lần nữa.

Lúc tách ra lần nữa, tôi kéo quần áo của anh cũng không đứng vững nổi.

“Giang Trầm Vãn, trước kia em ăn hiếp anh thế nào cũng được, thế nhưng bây giờ em đừng mơ đến việc lên xe bỏ chạy.” Anh vén lọn tóc rũ xuống của tôi ra sau tai, không cười cũng mang theo vẻ dịu dàng, ấm áp: “Lặp lại lần nữa, quan hệ của chúng ta là gì?”

“Không phải… người yêu chứ.” Khoé môi tôi không nhịn được cong lên: “Chỉ là nếu muốn trở thành người yêu vẫn còn một đoạn đường dài phải đi. Bác sĩ Tống, anh tiếp tục cố gắng nhé.”

Nụ cười trên mặt anh dịu dàng, ấm áp: “Vậy em nói một chút, muốn kiểm tra trong bao lâu?”

“Xem biểu hiện của anh.” Lưng tôi thắng tắp: “Em còn phải học nghiên cứu sinh, trong thời gian này nếu như anh biểu hiện không tốt, em có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”

Anh hôn xuống mu bàn tay tôi: “Em sẽ không có cơ hội này.”

Tôi nhướng mày: “Tại sao?”

“Bởi vì anh đã ủ mưu lâu rồi, em không có đường lui.” Anh bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt lưu luyến, trêu chọc lòng tôi.

“Ôi, bác sĩ Tống rất tốt.” Tôi cười ôm lấy cổ anh, đẩy anh ngã xuống ghế sô pha.

Anh cẩn thận che chở tôi, chân mày, khóe mắt toàn là nụ cười.

Tôi ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh, dễ chịu trên người anh, trong lòng đều là sự yên ổn và thỏa mãn, chỉ cảm thấy ngửi thế nào cũng không đủ.

Không thể không nói, thế gian này có rất nhiều cách yêu, bốn lần gặp gỡ, năm lần đạt được.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người, oan gia ngõ hẹp.

[Hoàn]