Niệu Niệu Nhất Cố - Giang Sơn

Chương 11: CHƯƠNG 12



Hắn càng bới đất nhẹ nhàng hơn, như thể đó không phải là đất chôn người chết.

Mà là một tấm chăn lụa mới tinh.

Ta chính là tân nương từng nép mình trong chăn, ngọt ngào ôm ấp hắn...

Giờ đây an giấc ngàn thu nơi này.

Hắn sợ động tác mạnh sẽ đánh thức ta.

Đợi đến khi tất cả xương cốt đều lộ ra, Cố Mân mới run rẩy đưa tay, từng chút từng chút vuốt ve những gì còn sót lại của ta.

Bọn họ vì muốn "tai họa" của ta biến mất hoàn toàn, thậm chí còn đổ dầu thông lên người mới thiêu...

Biết được tất cả, Cố Mân gục xuống đất, siết chặt nắm đất mới đào, gào lên đau đớn tột cùng.

Tiếng khóc ai oán vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch, mãi không tan.

Gần sáng, Cố Mân mới dần bình tĩnh lại.

Hắn cố gắng gượng dậy, bọc xương cốt của ta lại, ôm vào lòng.

Liếc nhìn phụ thân đang quỳ gối cầu xin, cùng Việt Doanh Doanh bị lôi đến.

Cố Mân nói: "Niệu Niệu lúc sinh thời rất coi trọng gia đình, nên ta chưa bao giờ muốn động đến các ngươi.

"Ta không phải sợ các ngươi gây khó dễ cho ta trên triều đình, ta chỉ không muốn Niệu Niệu buồn.

"Nhưng nếu các ngươi cả đời chỉ muốn lợi dụng Niệu Niệu, cầu vinh hoa phú quý, dựa dẫm hoàng quyền.

"Vậy bản tướng quân hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi."

Tả hữu thị vệ xông lên.

"Các ngươi hãy xuống địa ngục trước, thăm dò đường cho chủ tử tốt của các ngươi đi."

Phụ thân lập tức hiểu ra, kinh hoàng tột độ: "Ngươi muốn tạo phản?!"

"Tạo phản?"

Cố Mân ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho Niệu Niệu mà thôi."

13

Cố Mân đưa ta đến cánh đồng hoa, chôn cất tại đó.

Như ta đã từng nói, nơi chúng ta nương tựa sẽ là nơi ngập tràn hoa thơm cỏ lạ.

Chính vì lý do này, Cố Mân mới chọn nơi đây.

Hắn nhìn nấm mộ mới đắp rất lâu, lâu đến mức gương mặt mệt mỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Niệu Niệu, xin lỗi nàng.

"Chung quy là ta hại nàng.

"Nếu không có những tranh đấu và dục vọng chốn triều đình, nàng cũng sẽ không bị cuốn vào.



"Nếu có kiếp sau, chỉ cần biết nàng sống tự do, hạnh phúc, dù không gặp lại nàng nữa, ta cũng cam lòng."

Ngay khi hắn nói xong, sức mạnh bí ẩn trói buộc ta bỗng nhiên biến mất.

Khoảnh khắc đó ta bỗng hiểu ra.

Không phải chấp niệm của ta giữ ta bên hắn.

Mà là chấp niệm của hắn.

Nụ cười chua xót của hắn khiến ta kinh hoàng.

Ta quên mất mình đã là hồn ma, đuổi theo bóng lưng hắn, gọi tên hắn trong tuyệt vọng.

Ta muốn nói với hắn.

Ta không hối hận khi gặp hắn.

Cũng không hối hận khi gả cho hắn.

Càng không oán trách vì mối lương duyên này mà phải chịu thảm cảnh như vậy.

Người sai không phải ta và hắn.

Không phải hắn, chưa bao giờ là hắn!

Kẻ sai luôn là thời đại ăn thịt người này và hoàng quyền.

Chúng ta không nên mang theo cảm giác tội lỗi vì những thứ đó!

Nếu có kiếp sau.

Ta vẫn muốn gặp hắn.

Trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm của nhau.

Trong cõi đời ô trọc này, soi sáng thế giới của nhau.

Có lẽ tiếng gọi của ta đã khiến hắn cảm nhận được.

Hắn quay đầu lại.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bia mộ.

Không hề có bóng dáng của ta.

Ta tuyệt vọng.

Là một hồn ma, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu lao vào cuộc chiến sinh tử.

Ngay khi ta chạy về phía hắn, muốn kéo hắn lại, quỷ sai xuất hiện.

"Chấp niệm đã không còn, cô nên đi rồi."

"Để ta nhìn hắn thêm lần nữa, để ta biết ta còn có thể giúp hắn điều gì!"

Quỷ sai nhìn nhau.



Đều ngẩng đầu lên.

"Hôm nay sao đẹp thật đấy."

"Đúng vậy, trăng cũng vừa to vừa tròn."

Ta hiểu ý bọn họ.

Quay đầu đuổi theo hướng Cố Mân.

Gió âm thổi theo Cố Mân, cuốn tung vạt áo hắn.

Hắn dường như cảm nhận được điều gì đó.

Cuối cùng dừng bước.

Ta không thể giao tiếp với hắn, chỉ có thể dùng chút quỷ khí yếu ớt tạo ra từng cơn gió âm níu giữ hắn.

Hắn ngẩn người một lát.

Thử hỏi vào khoảng không: "Niệu Niệu, là nàng sao?"

Lá rụng bị gió cuốn lên nhảy múa vui vẻ.

Chúng ta quả nhiên tâm linh tương thông!

Suy nghĩ một chút.

Hắn lại hỏi: "Niệu Niệu... nàng muốn ta đừng đi sao?"

Lá càng nhảy múa hăng say hơn.

Sắc mặt Cố Mân dịu dàng xuống.

Gương mặt vốn kiên nghị lộ ra nụ cười ôn hòa.

Hắn đưa tay ra, giống như cách hắn vuốt ve má ta bao năm qua.

Nhẹ nhàng.

Vuốt ve gió.

Ta tiến đến gần hắn, áp vào lòng bàn tay hắn, dù biết hắn không thể cảm nhận được, vẫn nhẹ nhàng tựa vào hắn như ngày xưa.

Hắn nhắm mắt chìm đắm trong giây lát.

Ngửa mặt lên trời thở dài một hơi rất khẽ.

Đôi mắt đẹp kia, lại trở về vẻ tang thương và hoang vắng như khi chúng ta mới gặp nhau.

"Niệu Niệu, hoa sinh ra là để bị hái xuống.

"Cố Mân ta cả đời này, sinh ra là để g.i.ế.c người."

Vậy nên khoảnh khắc đó ta biết.

Dù là ta, cũng không thể ngăn cản hắn nữa rồi.

 

— QUẢNG CÁO —