Niệu Niệu Nhất Cố

Chương 12: END



14

Năm ngày sau khi ta chết.

Cố Mân tạo phản.

Đại quân chiến thắng đóng quân ngoài thành còn chưa kịp giao nộp binh quyền, đã trở thành quân phản loạn vây hãm kinh thành.

Hàng chục vạn đại quân phong tỏa toàn bộ kinh thành.

Chủ lực toàn tâm toàn ý tấn công hoàng cung.

Kinh thành lập tức đại loạn.

Đội cấm vệ quân mục nát làm sao có thể chống lại đội quân tinh nhuệ của Cố Mân?

Chỉ trong nửa ngày.

Thành vỡ.

Cố Mân đạp trên m.á.u tươi xông vào cung điện của Hoàng đế.

Hoàng đế tức giận ngút trời.

Chỉ vào mũi Cố Mân mắng chửi.

Nói hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, vứt bỏ hết những lễ nghĩa trung quân.

Hoàng gia bao nhiêu năm qua, đối xử với hắn như con ruột.

"Con ruột?"

Cố Mân nhướng mày cười lạnh.

"Một đứa con ruột chỉ để làm công cụ?"

Hắn ngồi xổm trước mặt vị Thiên tử ngày xưa, dùng mũi đao nâng cằm Hoàng đế lên.

"Ngươi muốn ta chẳng qua chỉ là muốn ta thay ngươi g.i.ế.c người, chinh phạt.

"Nhưng lại nhát gan như chuột, sợ ta quay đầu, chĩa mũi đao vào ngai vàng.

"Ta vốn không có ý định tạo phản, chỉ mong báo đáp hết ân tình ngươi nuôi dưỡng ta, cả đời này coi như huề nhau.

"Nhưng ngươi không nên, tuyệt đối không nên, vì nghi ngờ ta mà hại c.h.ế.t phu nhân của ta.

"Nếu ngươi chỉ nghi ngờ một mình ta, ta có thể mặc ngươi giày vò, cho đến khi báo đáp hết cho ngươi, không oán không hối.

"Nhưng phu nhân của ta, nàng là người tốt nhất trên đời này. Nàng dạy ta cách sống, dạy ta cách nở hoa hướng dương trong triều đình đen tối.

"Cũng là nàng cứu ta ra khỏi vũng bùn ô uế của ngươi, cho ta hy vọng sống tiếp.

"Đối với ta, nàng không chỉ là một người phụ nữ.

"Nàng là mạng sống của ta.

"Là lý do duy nhất để ta sống tiếp.

"Nhưng bây giờ ngươi lại không nói không rằng cướp nàng đi, vậy ta cũng chỉ có thể để mong muốn của ngươi hoàn toàn thành hiện thực.

"Ngươi luôn sợ ta cướp ngôi báu của ngươi.

"Bây giờ ta thật sự tạo phản rồi, ngươi làm gì được ta?"

Dưới đất, ánh mắt vị hoàng đế già nua ngày càng tuyệt vọng trước những lời nói ngang ngược của Cố Mân, ông ta vùng vẫy đứng dậy, định nhặt thanh đao dưới đất liều mạng với hắn.

Cố Mân lại mỉm cười đứng trước mặt ông ta, bất động.

Ngay khi thanh đao sắp c.h.é.m xuống.



Tiếng xé gió sắc bén vang lên từ phía sau Cố Mân, b.ắ.n thẳng vào người Hoàng đế.

Ông ta giãy giụa hai cái, thân thể già nua ngã xuống đất.

Cố Mân cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể trước mặt, trên mặt hiện lên nụ cười chế giễu bất lực.

Giọng nói cực thấp: "Ngươi suýt chút nữa đã có thể để ta và Niệu Niệu đoàn tụ rồi.

"Đây suýt chút nữa đã trở thành việc nhân từ nhất mà ngươi từng làm với ta.

"Đáng tiếc..."

Cố Mân thở dài ngẩng đầu lên.

Nước mắt lăn dài trên khóe mi.

Không biết rơi vì ai.

Hắn bước ra khỏi đại điện u ám.

Mặt trời vẫn mọc từ phía đông, ánh sáng chói chang khiến mắt hắn đau nhói.

Nhưng từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp và sảng khoái của ánh mặt trời nữa.

Vài ngày sau, Cố Mân chọn một người nhỏ tuổi nhất trong số các hoàng tử để kế vị.

Bản thân thì ở bên cạnh phụ tá triều chính.

Cả ngày chôn vùi trong vô số tấu chương, không chịu ngẩng đầu lên.

Tuy lo lắng hắn làm việc quá sức, nhưng ta cũng mừng vì hắn cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi bóng tối, bước vào những ngày mới.

Thời gian dần trôi, biết đâu hắn thật sự có thể buông bỏ ta, sống tốt quãng đời còn lại.

Quỷ sai cũng nhân lúc này xuất hiện.

"Đã xem hết rồi? Yên tâm rồi chứ?"

Ta gật đầu.

"Nếu vậy, đi theo chúng ta thôi."

Ta lưu luyến ngoảnh đầu lại, nhìn Cố Mân lần cuối với vẻ không nỡ.

Cuối cùng quyết định theo quỷ sai bước vào luân hồi.

Trên đường đến địa phủ, hai người bọn họ đi rất chậm.

Dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Ta không hỏi nhiều, cũng không thúc giục.

Vì ta còn muốn dùng chút thời gian cuối cùng, nhìn ngắm nhân gian nơi ta từng tồn tại.

Cho đến khi chậm rãi đi đến cầu Nại Hà, sắp uống canh Mạnh Bà quên hết mọi thứ.

Phía sau ta vang lên tiếng gọi gấp gáp và tha thiết: "Niệu Niệu!"

Giật mình quay đầu lại.

Cố Mân toàn thân đầy thương tích đuổi theo.

Sững sờ, nước mắt ta bỗng nhiên tuôn trào.

Tên ngốc này.

Hắn... hắn, tại sao hắn lại làm vậy!

Hắn vội vàng chạy đến bên ta, ôm ta thật chặt vào lòng.



Ta không vui.

Chỉ liên tục trách móc đánh hắn.

Nước mắt nóng hổi của hắn rơi trên người ta, nóng đến mức ta khóc không ngừng.

Hắn nói, hắn đã sắp xếp ổn thỏa triều chính, không phụ lòng dân chúng.

Nhưng người hắn không muốn phụ nhất là ta.

Cho nên sau khi triều đình yên ổn, hắn vứt bỏ tất cả, một lần nữa xuất chinh.

Vào khoảnh khắc không còn đường lui, hắn cuối cùng có thể dang rộng vòng tay, không chút do dự nghênh đón cơn mưa tên dày đặc...

Đây là sự giải thoát mà hắn cầu còn không được.

Ta nghe những chuyện cũ này, vuốt ve những vết thương trên người chàng, hồn phách cũng run lên.

“Chàng ngốc lắm, rõ ràng chàng... chàng sợ đau nhất mà.”

“Không.” Lần đầu tiên chàng thẳng thắn như vậy, “Ta chưa bao giờ sợ đau, ta chỉ sợ mất Niệu Niệu. Nếu có thể ở bên Niệu Niệu, dù cho đao phủ lên người, ta cũng chẳng sợ.”

Chàng nói như vậy.

Cuối cùng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đáy mắt cuộn trào hy vọng và căng thẳng.

Hình như do dự rất lâu, chàng vẫn cẩn thận hỏi ra câu nói mà chàng luôn muốn hỏi: “Nếu có kiếp sau, Niệu Niệu có còn muốn… gặp ta không?”

Ta cười rộ lên.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng đáp lại, vô cùng chắc chắn.

“Đương nhiên muốn, đường luân hồi có chàng bầu bạn, ta có gì hận, có gì sợ?”

Cố Mân chợt cười.

“Có được Niệu Niệu làm vợ, ta còn cầu gì hơn?”

Nói xong, chàng và ta mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng hóa thành im lặng.

Mãi đến khi quỷ sai bên cạnh khẽ ho nhắc nhở, chúng ta mới chợt bừng tỉnh.

Bọn họ nói: “Thời gian đã đến, nên lên đường rồi.”

Nhìn con đường luân hồi, quỷ khóc than văng vẳng, âm phong trận trận, tiêu điều vô cùng.

Nhưng ta không còn sợ hãi nữa.

Dắt tay Cố Mân, bước lên cây cầu luân hồi dài đằng đẵng.

Ta nhìn xuống dòng sông Tam Đồ gột rửa hết thảy bi ai khổ sở của nhân gian, nơi dục vọng chìm đắm.

Sinh tử đối với dòng thời gian bất biến này mà nói.

Cuối cùng cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Ta đứng ở đầu cầu, chỉ cảm thấy vạn sự vốn không, đời người như mộng.

Có lẽ chỉ có khoảnh khắc này, mới là thật.

Quay đầu, ta vẫy tay với Cố Mân, mỉm cười gọi.

“Đi thôi! Cố Mân.

“Chúng ta cùng đến kiếp sau!”

(Hoàn)