Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 100: Bị bắt cóc



Trong căn phòng làm việc rộng lớn, ánh sáng hiu hắt phát ra từ chiếc đèn bàn chiếu thẳng lên chiếc cửa sổ kính đằng sau, phản chiếu rõ ràng hình ảnh một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa tức giận, nếp nhăn cũng xô lại, đôi mắt u ám như quỷ satan. Ông ta đang nghe điện thoại, tay còn lại gõ từng nhịp lên bàn, tưởng chừng bình thường nhưng mỗi sức lực dồn xuống đều lớn vô cùng làm phát ra tiếng cộc...cộc...

"Thế nào rồi?", ông ta hỏi.

Bên đầu dây bên kia có một người nam khác kính cẩn trả lời, có vẻ câu nói ấy làm ông ta không vui một chút nào.

"Đúng như suy nghĩ của Chủ tịch, đã có người xuất hiện ở đấy. Và người đó không ai khác chính là Âu Trạch Dương."

Hứa Đạt dừng lại hành động, nheo mắt, hạ giọng hỏi.

"Vậy còn Sầm Tuyết? Còn sống hay đã chết?"

"Âu Trạch Dương đã lượm mạng bà ấy về.", người nam trả lời.

"Hãy chuẩn bị đi, đợi lệnh của tôi.", Hứa Đạt lạnh lùng lên tiếng.

"Vâng."

Người đàn ông đó vừa dứt lời thì Hứa Đạt cũng nhanh chóng cúp máy. Ông ta nở nụ cười lạnh, sau đó thu nụ cười ấy về, gương mặt dần biến sắc, trên mặt nổi lên những sợi gân, gầm lên sau đó ném điện thoại trong tay về phía trước. Choảng... chiếc điện thoại rơi xuống đất, biến dạng đến tội nghiệp.

"Khốn khiếp, dám lừa tao sao? Để rồi xem."

Rồi Hứa Đạt gầm lên như một con thú dữ, phẫn nộ đập nát những thứ trên bàn làm việc. Chết tiệt, tên Âu Trạch Dương đó dám lừa ông ta. Hôm đó khi ông ta rời khỏi nhà kho, cứ nghĩ rằng sau khi trừ khử Sầm Tuyết mọi chuyện sẽ ổn, ông ta thở phào một cái rồi lái xe rời đi. Nhưng không ngờ xe ông ta vừa chạy được một đoạn lại vô tình phát hiện một chiếc xe hơi khác đậu cách nhà kho không xa, lại cố tình đậu sâu vào bên trong nhờ bụi cỏ um tùm ven đường để nguỵ trang. Lúc đầu ông ta cứ nghĩ không có chuyện gì cho đến khi người từ trong xe bước ra chính là Tần Phi. Tần Phi là trợ thủ đắc lực của Âu Trạch Dương, ai cũng biết điều đó. Hôm ấy Tần Phi lại xuất hiện ở đó, chắc chắn Âu Trạch Dương đã đánh hơi được rồi. Hứa Đạt sau đó liền lấy điện thoại ra ra lệnh cho thuộc hạ điều tra. Cuối cùng cũng để ông ta biết được Âu Trạch Dương xuất hiện ở nhà kho bỏ hoang đó, còn chính hắn đã cứu mạng Sầm Tuyết. Khốn khiếp, ông ta đã nhắm thẳng vào tim như thế nhưng bà ta vẫn còn sống. Chỉ cần một ngày Sầm Tuyết còn sống thì ngày đó sẽ là mối đe doạ khủng khiếp đối với ông ta. Không, Hứa Đạt ông sẽ không ngồi yên mà chờ chết đâu. Nếu đã dám giở trò sau lưng ông ta thì đừng trách vì sao ông ta sẽ dùng cách "gậy ông đập lưng ông" này. Tất cả đều do Âu Trạch Dương hắn tự chuốc lấy, nhiều chuyện chen chân vào chuyện này, còn nhất quyết điều tra đến cùng, để xem ông ta sẽ trả đũa hắn như thế nào.

Hứa Đạt cứ thế gầm lên như loài thú hoang không thể khống chế được cảm xúc mà không hay biết rằng ở bên ngoài cửa đã có một người không biết xuất hiện từ bao giờ đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của ông và thuộc hạ khi nãy...

Hai ngày sau...

Bệnh viện...

"Em mới khám xong đây."

Ninh Hân Nghiên khoác tay Vưu Thục Ly vừa đi vừa nghe điện thoại, cô cũng chú ý chỉnh nhỏ giọng để không làm phiền người khác vì đây là bệnh viện mà.

"Khi nào xong thì gọi cho anh, anh đợi.", Âu Trạch Dương đang đứng đối diện bàn làm việc sắp xếp lại mọi thứ rồi cầm một tệp hồ sơ chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

"Hôm nay anh có cuộc họp mà không phải sao? Anh cứ làm việc đi, khám xong Tần Phi sẽ đưa em về, tối gặp rồi em sẽ nói được chứ?", Ninh Hân Nghiên mỉm cười. Nhìn thấy Âu Trạch Dương vì lo cho cô mà không tập trung công việc cô vừa trách bản thân khiến anh quá lo lắng quên cả công việc nhưng cũng rất hạnh phúc khi được anh quan tâm, chăm sóc như thế. Phụ nữ đúng là rắc rối phải không?

"Sếp Tổng, mọi người đã vào phòng họp rồi ạ.", cô thư kí gõ cửa bước vào thông báo nhưng lại không hề hay biết Âu Trạch Dương đang nghe điện thoại.

"Thư kí gọi anh rồi kìa, đi đi.", Ninh Hân Nghiên giục.

"Được rồi, có gì thì gọi ngay cho anh. Nhớ cẩn thận đấy.", Âu Trạch Dương nhẹ giọng dặn dò.

"Em biết rồi. Cúp máy đây."

Nói rồi Ninh Hân Nghiên cúp máy, bỏ điện thoại vào túi rồi cùng Vưu Thục Ly đi tiếp về phía trước. Mấy ngày qua tự dưng Ninh Hân Nghiên cảm thấy khó chịu trong người, lúc nào không an tâm, lo lắng và bất an, cũng chẳng biết lý do vì sao, chỉ tự dưng cảm thấy thế. Âu Trạch Dương thấy Ninh Hân Nghiên như thế đã mấy ngày, cô lại đang mang thai nên hắn càng lo lắng cho sức khoẻ của cô nhiều hơn. Hắn cũng gọi cho bác sĩ Phương hỏi về tình trạng của cô nhưng ông ấy chỉ nói là phụ nữ mang thai tốt nhất tinh thần phải thoải mái, vui vẻ, tránh lo âu như vậy sẽ tốt cho cả mẹ và bé. Ông còn khuyên Ninh Hân Nghiên nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn để có vấn đề gì sẽ có biện pháp khắc phục sớm tránh ảnh hưởng đến cái thai. Nghe lời bác sĩ Phương, hôm nay Ninh Hân Nghiên đã hẹn được bác sĩ Lý- bác sĩ phụ sản nổi tiếng để đến khám. Nhưng Âu Trạch Dương lại có cuộc họp quan trọng vào đúng giờ này, hắn cũng không yên tâm để cô đi một mình, vì vậy cô đã gọi Vưu Thục Ly đi cùng, sẵn tiện để cô bạn thân khám luôn để đảm bảo sức khoẻ cho hai mẹ con.

Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly vừa kiểm tra xong, bây giờ hai người sẽ đến phòng của bác sĩ Lý chờ lấy kết quả. Vừa mới đi được một đoạn hành lang thì Âu Trạch Dương đã gọi điện đến hỏi thăm, Ninh Hân Nghiên thì hạnh phúc cười híp cả mắt, còn Vưu Thục Ly bên cạnh thì lại có chút ghen tị. Rõ ràng Trương Chấn Minh cũng biết cô đi khám cùng Ninh Hân Nghiên nhưng lại chẳng có cuộc gọi điện hay tin nhắn hỏi thăm gì cả, đúng là tên vô tâm. Cực khổ mang thai con của hắn, chỉ mới mấy tháng đầu mà cô đã cảm nhận sự thay đổi nhanh chóng, vóc dáng của cô cũng bắt đầu không ổn rồi, vậy mà hắn lại như thế. Đợi xem, cô về sẽ giải quyết hắn thế nào!

"Đang giận dỗi Trương Chấn Minh sao?"

Ninh Hân Nghiên cùng Vưu Thục Ly ngồi xuống ghế đợi bên ngoài phòng của bác sĩ Lý, nhìn thấy gương mặt khó coi của cô bạn thân Ninh Hân Nghiên liền hiểu. Cô cũng có đọc qua thông tin mang bầu thì người phụ nữ sẽ thay đổi tính cách nhanh đến chóng mặt, rất dễ cáu gắt, tủi thân. Khi nãy nói chuyện cùng Âu Trạch Dương cô cũng khẽ liếc nhìn Vưu Thục Ly, bộ mặt đó rõ ràng không vui, đang trách Trương Chấn Minh rồi còn gì.

"Không có.", Vưu Thục Ly xụ mặt trả lời.

"Không có mà mặt cậu vậy sao?", Ninh Hân Nghiên lấy vai mình đẩy đẩy vai Vưu Thục Ly, bật cười hỏi.

"Anh ta được một phần như Âu Trạch Dương thì tốt rồi.", Vưu Thục Ly hờn dỗi nói.

"Đáng lẽ tớ phải giữ bí mật nhưng để cậu hiểu lầm Trương Chấn Minh như vậy tớ thật không đành lòng.", Ninh Hân Nghiên hình như biết điều gì đó, úp mở tỏ vẻ bí mật đáp lời.

"Trương Chấn Minh đang bí mật làm gì đó cho cậu, đừng giận anh ấy nữa, biết đâu cậu sẽ vô cùng bất ngờ khi biết lý do tại sao anh ấy lại không gọi cho cậu."

"Bí mật sao? Là gì vậy?", Vưu Thục Ly tròn mắt nhìn Ninh Hân Nghiên, ngay cả cô bạn thân của cô còn biết Trương Chấn Minh định làm gì luôn sao?

"Cậu cũng nói là bí mật mà làm sao mà nói được. Đợi đi, sẽ bất ngờ cho mà xem.", Ninh Hân Nghiên nháy mắt tâm trạng cực kì tốt nói với Vưu Thục Ly. Chưa đến thời khắc quan trọng thì bí mật không được bật mí.

"Xuỳ.",  Vưu Thục Ly làm vẻ mặt thất vọng nhưng thật ra trong lòng vô cùng mong chờ khi nghe câu nói ấy của Ninh Hân Nghiên. Không biết Trương Chấn Minh sẽ làm điều gì bất ngờ cho cô đây?

"À mà tớ đi vệ sinh một lát, ngồi đây đợi tớ nhé, quay lại nhanh thôi."

Vưu Thục Ly nói với Ninh Hân Nghiên rồi nhanh chân chạy đi mất, khi nãy uống nhiều nước quá làm gì không biết nữa, chán quá mà.

Ninh Hân Nghiên trong lúc chờ đợi thì lấy điện thoại ra lướt xem tin tức một chút. Cô lướt mãi từ tin này sang đến tin kia, cũng đã xem đồng hồ mấy lần, 10 phút rồi 15 phút chẳng thấy Vưu Thục Ly đâu. Sao cô bạn thân cô lại đi lâu như thế chứ? Tự dưng lòng cô dâng lên sự bất an, không nghĩ ngợi Ninh Hân Nghiên đứng lên đi về phía nhà vệ sinh nữ xem sao, chỉ sợ Vưu Thục Ly có chuyện gì kẹt trong đó thôi. Đẩy cửa từng phòng nhỏ nhưng chẳng thấy Vưu Thục Ly đâu, chẳng lẽ cô ấy không đi ở nhà vệ sinh này? Không đúng, gần đây nhất là nhà vệ sinh này, chẳng lẽ cô ấy lại đi sang tầng khác sao? Càng nghĩ càng không ổn, Ninh Hân Nghiên rút điện thoại ra định gọi điện cho Vưu Thục Ly. Nhưng đúng lúc đó thì Vưu Thục Ly đã chủ động gọi cho cô trước rồi. Nhanh tay bắt máy, cô không khỏi lo lắng hỏi han.

"Alo, Thục Ly, cậu đang ở đâu?"

Nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời, cô chỉ nghe tiếng ù ù mà thôi. Rồi đột nhiên một giọng đàn ông vang lên, dữ tợn lớn giọng với Vưu Thục Ly.

"Trả lời đi, nhanh lên."

Biết có chuyện không lành xảy ra, lòng Ninh Hân Nghiên như lửa đốt, tay chân run cả lên, cô không ngừng gọi tên cô bạn thân.

"Thục Ly, Thục Ly cậu có nghe tớ nói không? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hân Nghiên, Hân Nghiên.", đến lúc này Vưu Thục Ly mới lên tiếng, giọng nói đầy sợ hãi không khác gì Ninh Hân Nghiên.

"Cậu đang ở đâu? Có chuyện gì vậy?"

"Cậu đừng đến đây, mau kêu Tần Phi chở cậu về đi.", Vưu Thục Ly không trả lời câu hỏi của Ninh Hân Nghiên ngược lại còn giục cô mau rời khỏi bệnh viện.

"Khốn khiếp, nói gì vậy hả?"

Tên đàn ông trong điện thoại siết chặt tay làm Vưu Thục Ly vô cùng đau đớn la lên. Dám giở trò trước mặt hắn sao? Không cần cái mạng này nữa à?

Nghe tiếng thét đầy đau đớn của Vưu Thục Ly, Ninh Hân Nghiên ngày càng sốt ruột. Đẩy cửa nhà vệ sinh chạy ra, cô nhanh chóng chạy đến thang máy nhấn vào mũi tên đi xuống. Cô không thể đứng yên như vậy được, cô phải đi tìm Vưu Thục Ly.

"Thục Ly, cậu đang ở đâu?"

"Lo lắng cho cô ta lắm sao? Được, cổng vào hầm xe khu B mau đến đi. Càng trễ thì tôi không chắc bạn cô sẽ an toàn đâu."

Rồi tên đó cúp máy ngang. Ninh Hân Nghiên sốt ruột vô cùng. Thang máy dừng lại, cô vội vàng chạy đến cổng hầm xe khu B như lời tên đó nói. Vừa đẩy cửa bước ra, đưa mắt nhìn xung quanh, phía bên tay phải có chiếc xe 7 chỗ màu đen đậu sát bên tường nhằm tránh camera an ninh, trước mắt cô là một tên đàn ông cao lớn đang khống chế Vưu Thục Ly. Ninh Hân Nghiên không nghĩ ngợi chạy đến chỗ đấy. Dừng chân trước mặt hai người, cô lo lắng nhìn Vưu Thục Ly bị tên kia dùng cánh tay siết chặt vùng cổ làm cô bạn thân của cô khó thở, cổ cũng đã hằn lên vết đỏ rồi.

"Các người là ai? Các người muốn gì? Mau thả cô ấy ra.", Ninh Hân Nghiên gằn giọng.

"Bọn họ muốn lấy tớ dụ cậu xuống đây. Chạy đi Hân Nghiên, mặc kệ tớ.", Vưu Thục Ly cố gắng lên tiếng. Người bọn họ cần là Ninh Hân Nghiên, với họ Vưu Thục Ly cô vô dụng, vì thế chắc chắn họ sẽ không làm gì cô. Nhưng còn Ninh Hân Nghiên thì khác, bọn người dữ tợn này không biết đang âm mưu chuyện gì, cô không thể để họ làm hại Ninh Hân Nghiên được.

"Thứ đàn bà lắm chuyện, câm miệng.", tên đàn ông đó ngày càng tức giận, vì câu nói của Vưu Thục Ly làm hắn không vui, thu tay siết mạnh, Vưu Thục Ly như muốn ngạt thở ho lên khó khăn.

"Không phải người các người cần là tôi sao? Thả cô ấy ra, tôi sẽ thay thế vị trí của cô ấy. Vậy là được rồi chứ?"

Ninh Hân Nghiên không biết bọn người này định làm gì, nhưng người họ cần là cô, Vưu Thục Ly không liên can, cô không muốn bạn thân của cô vì cô mà gặp chuyện. Vừa nói Ninh Hân Nghiên càng bước đến gần hai người họ, gương mặt vừa lo lắng vừa cảnh giác vô cùng. Cuối cùng người đàn ông kia đưa tay ra khỏi cổ Vưu Thục Ly đẩy mạnh cô về trước rồi nhanh tay bắt lấy Ninh Hân Nghiên. Không biết từ đâu ra hắn lấy một chiếc khăn đã tẩm thuốc mê rồi đưa lên mũi miệng của Ninh Hân Nghiên hòng áp chế cô. Cuối cùng Ninh Hân Nghiên cũng vì đó mà ngất đi.

"Hân Nghiên, Hân Nghiên, tại sao các người lại bắt cóc cô ấy?"

Vưu Thục Ly gào lên rồi xông đến, cô lo lắng cho Ninh Hân Nghiên vô cùng. Nhìn cô bạn thân của cô ngất xỉu bị đám người đó khiêng lên xe, Vưu Thục Ly không thể đứng yên được nữa.

Một tên cao to khác nhanh chóng đi đến ngăn cản Vưu Thục Ly, lấy tay khoá hai tay cô lại đưa ra phía sau, cuối cùng lại vô tình phát hiện trên tay cô đang là chiếc điện thoại, hơn nữa nó còn đang ở chế độ gọi.

"Chết tiệt, ả này gọi điện cho người khác.", tên khống chế Vưu Thục Ly vội nói.

Tên còn lại nghe như thế càng thêm tức giận, gương mặt đằng đằng sát khí hướng về Vưu Thục Ly, cuối cùng hạ lệnh bắt luôn cô.

"Bắt nó đi luôn, quăng điện thoại nó lại không sẽ lộ tung tích. Chết tiệt."

Rồi hai tên đó lấy điện thoại của Ninh Hân Nghiên và cả Vưu Thục Ly ném ra bên ngoài, đóng cửa xe lại rồi nhanh chóng phóng xe rời đi, bỏ lại chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc trên mặt đất, người ở đầu dây bên kia thì không ngừng hét lớn gọi tên cô.

"Vưu Thục Ly, Vưu Thục Ly, em có nghe anh nói không?"

....