Nịnh Thần ( Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế )

Chương 6



Hàng mi dài của hắn nhấc lên, lộ ra đồng tử đen, mông lung mà nhìn nàng.

“Thần từ trước đến nay tâm cao, cá nước thân mật cũng chỉ cùng mỹ nhân.”

Độ cong khoé môi nàng nâng lên như khiêu khích: “Học sĩ cao lớn bên người còn thiếu mỹ nhân sao?”

“Thần muốn chính là người đẹp nhất thế gian.”

Nàng trầm mặc.

Thật lâu sau, nàng mới nói: “Chỉ thích da dẻ bề ngoài sao? Nếu bên trong là linh hồn khác, ngươi sẽ còn thích sao?”

“Sẽ.” Hắn không chút do dự đáp.

Nàng có chút thất vọng.

Hắn thật nhanh bắt được tia mất mát từ nàng, khóe miệng cong lên, trêu ghẹo nói: “Nương nương không phải nói muốn đem tình yêu cùng tình dục tách ra sao? Như thế nào, không cẩn thận đem tình yêu đặt ở chỗ thần?”

“Không phải,” Nàng đáp, “Chỉ là thật đáng tiếc, đợi không được linh hồn phù hợp duy nhất trên đời này.”

Hắn không hề tiếp lời, xoa xoa gương mặt nàng, đem sợi tóc rơi xuống vuốt ra sau tai, chỗ tư mật dán sát vào nhau càng thêm kịch liệt thô bạo.

Tốc độ càng nhanh, hắn càng thêm điên cuồng, côn thịt trừu động đến nàng rên rỉ đứt quãng.

Lúc sắp đến đỉnh, hắn đột nhiên rút ra, một dòng chất lỏng đặc sệt màu trắng phun ra trên miệng hoa huyệt nàng, cùng dâm thủy trộn với nhau.

Hắn duỗi tay loát động vài cái, càng nhiều tinh dịch từ chỗ mã mắt phun ra, xối ở trên nơi tư mật của nàng, theo khe mông chảy vào hậu huyệt.

Bị ma sát tiểu huyệt hồng hào lúc đóng lúc mở, hô hấp khí lạnh bên ngoài.

Nàng muốn đứng dậy, tình huống này thật dâm mỹ, mặt ửng hồng không biết nên nói cái gì cho phải.

Tinh dịch rốt cuộc cũng phun ra hết, hắn rất mệt, ngã vào bên cạnh nàng, tay để trên eo, trong mắt mờ mịt mà nhìn nàng.

Tuy mờ mịt, dục vọng còn sót lại dường như muốn phát hoả , nàng sợ hắn nghỉ trong chốc lát sức lực lại tới, vội vàng đem vạt áo sửa sang lại đàng hoàng, cả người mỏi mệt tính đứng dậy đi ra ngoài.



Hắn cũng không có cản nàng, ở phía sau nàng cười khẽ, êm tai đến cực điểm.

Trở lại cung uyển đã là chạng vạng, nàng rẽ vào đường nhỏ, dọc theo đường đi không gặp được người nào, lén lút đi vào từ cửa sau.

“Nương nương…” Vừa vào cửa liền nghe âm thanh nôn nóng của cung nữ bên người, đi qua tấm rèm thiếu chút đâm ngã nàng.

Nàng ta vội vã hành lễ cùng nàng, không hề bận tâm chuyệ khác, nhìn nàng từ trên xuống dưới hỏi: “Nương nương, người đã đi đâu, nô tỳ thấy Thanh Đại theo bên cạnh người cũng đã trở lại, nhưng vẫn không thấy người trở về…”

Nàng duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng ta: “Như này không phải đã trở lại sao?”

Nàng ta ánh mắt nhìn gương mặt nàng đỏ ửng, còn chưa có sửa sang lại cổ áo cho tốt, giật mình, nói: “Nô, nô tỳ liền đi múc nước cho nương nương… Hầu hạ nương nương tắm gội…”

Cởi bỏ một thân quần áo, chỗ quần áo che đậy toàn là loang lổ dấu vết hoan ái, nàng ta nhìn rõ dấu răng trước ngực nàng, không ngừng hút vào khí lạnh: “Nương nương, Hoàng Thượng nói buổi tối muốn tới…”

Nàng xoay chuyển mắt, “Không ngại, đến lúc đó liền nói ta nhiễm phong hàn, hắn sẽ không cưỡng bách ta.”

Nàng ta không lên tiếng, dìu ta vào bồn tắm ấm nóng, chờ nàng ngồi xuống, tinh tế mát xa lưng cho nàng.

“Đúng rồi, qua mấy ngày nữa chính là Vạn Thọ Tiết, sinh nhật Hoàng Thượng, ngươi nói ta nên đưa cái gì thì tốt?” Nàng hỏi.

“Ân… Giống như năm vừa rồi, đưa qua bức tranh, nương nương thấy thế nào?”

Nàng gật đầu, “Ân, ta cũng nghĩ như vậy.”

Nàng ta nghe xong bất đắc dĩ mà cười nói: “Mỗi năm Hoàng Thượng sinh nhật, các cung nương nương đều vắt hết óc suy nghĩ đưa cái gì dâng lên cho Hoàng Thượng, nương nương nhà nàng lại không giống như vậy, đưa một bức tranh là được rồi…”

Nàng nghĩ nghĩ cũng phải, quay đầu hướng nàng ta cười xinh đẹp : “A Hoán, ngươi nói ta có phải có chút cậy sủng mà kiêu?”

Nàng ta nhìn chằm chằm nàng, môi giương lên, lại như cái gì cũng chưa nói ra, sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “… Nương nương, ngài hẳn là nên cười nhiều, như vậy là có thể đạt được càng nhiều ân sủng.”

Nàng nhướng mày, thấy nàng ta còn nhìn chằm chằm nàng, nhịn không được gõ trên đầu nàng ta một cái, “Nhìn cái gì đâu không vậy, a Hoán, ngươi chẳng lẽ trong bụng đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn?”

“Ách, không có không có không có!” Nàng ta vội vàng xoay đầu đi, một trận hoảng loạn, mặt đỏ giống như tôm luộc.

Nàng cười lớn đem nước trong bồn tắm phát phát hướng về nàng ta, nàng ta bắt đầu thất thanh thét chói tai, né tới né lui, đẩy rớt thau đồng đang để trên bàn trong phòng tắm.

Chơi đến tận hứng, liền nghe thấy cửa kẽo kẹt một tiếng, một tỳ nữ từ ngoài đi vào, rũ mi nói: “Ngu phi nương nương, hôm nay Hoàng Thượng đi đến chỗ Đồng giai quý nhân, kêu ngài nghỉ ngơi sớm.”



Thần sắc trên mặt nàng trở về, gật gật đầu: “Ân, ta đã biết.”

Bên cạnh a Hoán đang sửa sang lại quần áo, liếc mắt nhìn tỳ nữ kia, chờ nàng ta đi rồi, mới lặng lẽ nói thầm bên tai nàng: “Hoàng Thượng đi đến chỗ Đồng giai quý nhân làm gì? Nô tỳ nghe người ta nói mang thai ba tháng đầu không thể làm chuyện phòng the, đi cũng uổng công…”

Nàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Chẳng lẽ không thể bồi thê tử mang thai?”

“Có thể…” Nàng ta cười hì hì.

Mấy ngày sau, nàng đáp ứng lời mời đi cung Ý phi, đi rồi mới phát hiện, trừ bỏ nàng ra, còn có rất nhiều phi tần khác.

Sau khi ngồi xuống, một giọng nữ trong trẻo xa lạ hấp dẫn sự chú ý của nàng, vừa ngẩng đầu liền thấy một nữ tử rúc vào bên người Đồng giai quý nhân, môi hồng răng trắng, xinh đẹp lả lướt.

Nghĩ đến đây là vị muội muội kia của Đồng giai quý nhân.

Nàng ta tựa hồ cũng đang đánh giá nàng, hay liếc nhìn nàng vài lần, một lần còn ngẫu nhiên nhìn trúng nàng, nàng hướng nàng ta hơi mỉm cười, nàng ta vội vàng quay mặt đi, giống như không hề nhìn nàng.

Ý phi ngồi trên ghế chính, đầu tiên là hướng mọi người nói rằng hoàng hậu nương nương không được khoẻ, nàng thay thế mời các tỷ muội hội tụ, sau đó bắt đầu thương lượng việc của ngày Vạn Thọ Tiết.

Nàng thất thần nghe, vẫn luôn thất thần.

Các nàng ta thật có thể nói chuyện thao thao bất tuyệt không dứt, nàng nghe đến muốn ngủ gật, đột nhiên nghe được tên Cao Thanh Hà , giật mình một cái tỉnh táo lại.

“Cao đại nhân tài trí hơn người, tuổi còn trẻ ở trên triều đình đã một người một cõi, lại tuấn tú,” Ý phi như là mở ra máy hát, mặt đầy ý cười, “Chỉ là xuất thân hơi thấp một chút, bất quá sau này sẽ có người nâng đỡ, vẫn là xứng đôi với muội muội của Đồng giai quý nhân.”

Xứng đôi?

Nàng đỡ chung trà, đuôi mi hơi nhướng lên.

Đồng Giai thị này, nàng nhớ rõ, bất quá là quan tam phẩm, với nhất phẩm dùng ba chữ xứng đôi* tới hình dung?

Nữ tử kia nghe được lời này tự nhiên là cao hứng vô cùng, vội vàng đi lên hành lễ: “Cảm ơn nương nương!”

Nàng một chút tâm tư đều không có ở chỗ này, Ý phi đơn giản mà chậm rãi kết thúc tại đây, liền khởi giá hồi cung.

*Xứng đôi dịch ra là ba chữ 很相配