Ninh Hoài Đức nghe được ngữ khí kiên quyết và cả ánh mắt vững vàng của con, biết có nhiều lời thêm nữa cũng vô ích, chỉ đành phất tay nói: “Muộn giờ học rồi, đi nhanh đi.”
Ninh Thư dạ một tiếng, đoạn xoay người ra khỏi nhà, ánh dương quang ngày thu sao mà mỏng manh yếu ớt, từ phía đông xa xôi ấy trèo non lội suối mà đến. Cậu đứng trước cửa sân, ngước nhìn vô vàn tia sáng ấm áp đó, tuy rằng ít ỏi, lại có thể khiến cho nỗi lòng không yên của cậu dần dần bình tĩnh lại. Cậu hiểu nỗi sầu lo của cha, nhưng lại không cách nào thuyết phục bản thân giữ vững khoảng cách với Lý Nghiêm Hi được. Bởi vì lòng tham, cậu muốn càng nhiều, thế nên không tiếc làm trái với ý muốn của cha. Cái gọi là “muốn ngừng chẳng đặng” — đại khái chính là đây.
Trong ấn tượng của Ninh Thư, Lý Phong Kình luôn luôn là một người giữ hẹn, hơn nữa về cơ bản thì luôn đến sớm hơn cậu. Thế nhưng cánh cửa phòng hiệu trưởng đang đóng chặt trước mắt nói cho cậu biết, Lý Phong Kình cũng không phải thần, cũng sẽ có lúc đến muộn.
Cậu đứng trước cửa mãi một hồi, mới thấy thầy Vương dạy lớp ôn thi đi tới từ hành lang đầu bên kia.
“Ninh Thư, em chờ hiệu trưởng à?”
“Dạ.”
Thầy Vương lộ ra vẻ mặt thắc mắc, “Hửm? Hôm nay hiệu trưởng có việc không đến được, thầy ấy không nói cho em à?”
Ninh Thư lắc đầu, “Dạ không.”
“Có lẽ là thầy ấy quên rồi, hay là vầy, hôm nay em đến lớp ôn thi học đỡ một buổi đi.” Thầy Vương nhìn mấy quyển sách trong tay cậu, cười nói.
Ninh Thư lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, gật đầu đồng ý.
Trước khi Lý Phong Kình tự mình ôn tập cho cậu, cậu đã từng học ở lớp ôn tập một đoạn thời gian, thế nên cũng không thấy lạ lẫm gì. Chỉ là, cậu thiếu niên thiên tài do hiệu trưởng tự mình dạy đột nhiên xuất hiện trong phòng học vẫn khiến cho các học sinh đang tập trung ôn tập đều phải kinh ngạc đôi chút, mãi tới khi xác nhận đối phương không đi nhầm phòng thì mọi người mới bình tĩnh lại.
Vào buổi chiều tan học, Ninh Thư lại lên lầu bảy một chuyến nữa, cửa phòng làm việc của Lý Phong Kình vẫn đóng im như cũ, xem ra thật sự có chuyện gì đó dây dưa. Có thể khiến Lý Phong Kình nán lại thì hẳn là chuyện không nhỏ, Ninh Thư vừa nghĩ vậy vừa đi về phía cổng lớn của trường. Trời còn chưa sập tối, trên đường vẫn còn thấy được người người qua lại, dưới trạm xe công cộng cũng có vài người đang đợi xe. Ninh Thư nhìn nhìn, đoạn mới đi theo hướng về nhà, đi bộ có rất nhiều ưu điểm, ôn lại nội dung bài học đã học lúc sáng cũng được xem là một trong số những ưu điểm đó.
Ven đường có hai cậu thiếu niên đẹp trai, sau lưng hai cậu ấy đều đeo ba lô cùng mày, trong tay còn cầm vợt cầu lông đang tựa vào nhau nói chuyện phiếm, không biết là nói đến chuyện gì, chỉ thấy cả hai đồng loạt bật cười. Ninh Thư nhìn thoáng qua bọn họ, đột nhiên lại nhớ đến hai cậu thiếu niên Tinh Không và Tinh Dương, từ sau lần bị mình mắng, hai người đó không còn xuất hiện nữa.
Chắc là giận rồi, người luôn sống một cuộc sống sung sướng thì rất khó chấp nhận lời góp ý của người khác, dù cho đó có là những lời thật lòng đi chăng nữa.
“Học trưởng.”
Phía sau có người gọi lớn, Ninh Thư quay đầu lại thì thấy một cậu bé chạy về phía mình, sau đó lướt thẳng qua người cậu, để lại một luồng gió mạnh thổi qua người cậu. Ninh Thư xoay người đi, cúi đầu cười cười, không biết vì sao nữa, rõ ràng chỉ mới gặp vài lần, cậu lại có thể quan tâm chú ý tới hai thiếu niên nọ đến vậy. Là vì ở họ có thứ mà cậu không có ư?
Nhiệt tình, thanh xuân và cả tự tin.
Đấy đều là những thứ mà cậu không có, dù có đang ở trong thân xác mười tám tuổi của mình, thì lòng của cậu cũng đã già cỗi rồi.
Trên đường về nhà có ghé chợ mua chút đồ ăn, còn chưa tới nhà đã thấy trước cửa ngừng một chiếc SUV màu trắng, bước chân cậu hơi khựng lại, lập tức bước nhanh vào nhà. Từ ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong, một giọng là của cha mình, một giọng khác là giọng phụ nữ, nhưng nghe rất xa lạ.
Vừa vào sân đã nhìn thấy gương mặt tười cười của cha cùng với bóng lưng của một người khác.
“Về rồi à.”
Nình Thư dạ một tiếng, chậm rãi đi lại gần hai người.
Lúc này, chỉ thấy bóng lưng người phụ nữ nọ sau khi nghe được tiếng cậu thì xoay người lại nhìn, Ninh Thư lập tức dừng bước.
Trí nhớ tựa như bị lưỡi dao bén nhọn rạch mở, để lộ ra ngoài từng sợi từng sợi kí ức.
Vào một ngày của năm đó, cả không trung một màu xám xịt, gương mặt của cha xám ngắt, ngay cả kí ức cũng phủ đầy một màu xám.
Trong túi tiền của cậu chỉ còn mỗi ba trăm đồng, không đủ để an táng cho cha, sau đó, một người phụ nữ tên An Nhiên đột nhiên xuất hiện, đồng ý mua ngôi nhà đã cũ nát không thôi của cậu. Cậu dĩ nhiên là đồng ý không chút do dự, cầm tiền bán nhà an táng cho cha, từ đó đến rất nhiều năm sau, cậu sẽ luôn nhớ tới lời nói của người phụ nữ tên An Nhiên ấy, chỉ một câu ngắn ngủi, lại có thể khiến cậu nhớ đến tận bây giờ.
(đồng: ở đây tức là “khối” – đơn vị tiền tệ của Trung)
Cô ấy nói, rằng cuộc sống có đôi khi rất vô tình, nhưng, cậu phải học được cách chính xác để đối diện với nó.
Trong suốt những năm tháng về sau, cậu đều nhớ như in những lời ấy, dù có khi gần như sắp bị cuộc đời vô tình chôn vùi, thì vẫn thủy chung giữ vững nguyên tắc, lời nói đó tựa như đốm lửa nhỏ nhoi giữa đêm đông, tưởng chừng yếu ớt mà lại vô cùng mạnh mẽ.