Đợi Ninh Thư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh mới cười khẽ, sau đó xoay người bước vào thang máy. Ninh Thư nhìn hai canh cửa chầm chậm khép lại, gương mặt Lý Nghiêm Hi theo khoảng cách dần khép lại của cửa thang máy mà trở nên càng lúc càng hẹp lại, lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa hai người họ tựa như một bức tường thép vững chắc, bất kể thời gian đổi xoay như thế nào, mặt tường đó sẽ không mòn đi, cũng vĩnh viễn sẽ không mục nát, đó là một rào chắn không cách nào vượt qua, là một nguyện vọng không thể thực hiện được.
“Để Boss tự mình đưa cậu lại đây, mặt mũi không nhỏ nhỉ?” Bên tai vang lên một giọng nữ duyên dáng, nhưng trong đó lại mang theo sự xem thường xen lẫn ngạo mạn, Ninh Thư quay lại nhìn cô gái trẻ tuổi tên Lí Phượng Linh nọ, nhẹ giọng: “Chỉ là vừa khéo gặp được Lý tiên sinh dưới lầu mà thôi, anh ấy biết tôi lần đầu tới đây không biết đường, nên có lòng tốt dẫn tôi lên đây, trường phòng Lý chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà đã chắc chắn về tôi như thế, có phải là hơi mất tiêu chuẩn rồi không?”
Vừa dứt lời Ninh Thư đã thấy hối hận, xúc động là ma quỷ mà.
Mặc dù cậu luôn luôn giữ sự ôn hòa, nhưng có một vài việc lại không chứa nổi một hạt cát, cấp trên hay đồng nghiệp cũng vậy, tất cả hẳn là phải tôn trọng nhau mà không phải dùng ngôn ngữ tấn công người khác.
Những năm tháng của quá khứ không khiến cậu học khôn lên được, tính cách trước sau vẫn cứ như thế này.
Lý Phượng Linh này về sau sẽ là cấp trên của mình, làm cấp trên mích lòng, cậu hình như đã đoán được kết cục sau này của mình rồi.
Nào ngờ Lý Phượng Linh nghe xong không giận ngược lại còn khẽ bật cười nhìn cậu, “Không tệ không tệ, chị thích cậu rồi đấy.”
Ninh Thư bị mấy lời không đầu không đuôi này của chị ta làm cho ù ù cạc cạc, thấy chị ta đi về phía trước, cũng chỉ phải đi sát theo sau. Sau đó, hết cả buổi sáng, Ninh Thư trên cơ bản đã hiểu được tác dụng của mình trong Thiên Dương, thật ra cũng chỉ là làm bộ làm dáng cho có thôi, căn bản Lý Phượng Linh không hề sai cậu làm gì cả, chỉ để cậu sửa sang lại một ít dữ liệu cũ rồi xếp ngay ngắn vào phòng tư liệu. Đó là một căn phòng rất lớn, ngoại trừ các giá sách cao lớn đặt sát tường thì không có vật dụng nào khác nữa, trên kệ sách đều là dữ liệu thu mua những năm gần đây của Thiên Dương, những số liệu và vốn tài chính này khiến cậu phải lấy làm kinh ngạc.
Có vài đơn đặt hàng thế nhưng cao tới tận cả trăm ngàn (nhân dân tệ), chuyện như vậy quả thật khiến cậu càng thêm giật mình, một đế quốc thương nghiệp khổng lồ mà hùng hậu như vậy tại sao lại không chống đỡ được cơn khủng hoảng tài chính chứ? Là do sách lược quyết định sai lầm hay là do có nguyên nhân nào khác?