Ông chủ của tiệm cơm nọ là con trai của dì Lý cách vách nhà cậu, trước khi bàn bạc với cha cậu đã sớm bắt tiếng với người ta rồi, dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, bên đó biết tình hình nhà cậu, cũng hiểu rõ tính cách của cha, hiển nhiên cũng đã đồng ý, giờ chuyện lo ngại nhất cũng đã giải quyết, cậu đã có thể yên tâm làm chuyện của mình.
Đây là một lần sống lại ngoài ý muốn, nó đột ngột xảy ra mà không hề có chút dự báo nào. Thế nên mặc kệ có ra sao đi chăng nữa, cậu nhất định phải nắm chắc cuộc đời đã tìm lại được này, và phải sống cho thật tốt.
Kinh nghiệm làm công nhiều năm giúp cậu nhanh chóng tìm được một công việc bán thời gian, dưới tình hình không làm chậm trễ việc ôn tập mà vẫn có thể kiếm thêm chút tiền sinh hoạt. Cơ thể gầy gò của cha tự nuôi sống mình đã khó, cậu cần gì phải để mình trở thành gánh nặng của ông thêm nữa.
Đó là một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cách nhà không tới hai cây số, đi qua ba con phố thì tới, làm từ sáu giờ tối đến sáu giờ sáng hôm sau, về nhà nghỉ ngơi hai tiếng lại đi học thì vừa chuẩn.
Cha sau khi biết dĩ nhiên đã phản đối, “Buổi tối con không ngủ, ban ngày sức đâu mà học, con muốn sang năm tiếp tục thi lại sao?”
“Ba, con mười tám rồi, con biết mình đang làm gì.” Ninh Thư đón nhận gương mặt trầm mặc của cha, chậm rãi mở miệng, cuộc đấu không tiếng động của hai cha con cuối cùng lấy Ninh Hoài Đức chịu thua trước làm kết thúc, ông thở dài một cách bất đắc dĩ: “Con đấy, tính tình giống hệt mẹ con.”
Ninh Thư sửng sốt, đang muốn lên tiếng, cha đã bước về phòng.
Tuy rằng cha đã đồng ý sẽ nghỉ việc ở xưởng giày, nhưng mà theo quy định của xưởng thì phải một tháng sau mới có thể kết lương rồi nghỉ, một tháng này thì vẫn phải tiếp tục đi làm. Ninh Thư nghe xong thì cau mày, Ninh Hoài Đức nở nụ cười vô vị: “Làm thì cũng làm hết mười mấy năm rồi, còn chờ không được một tháng này sao?”
Ninh Thư không nói gì nữa, chỉ âm thầm chú ý thời gian, cố gắng không để bi kịch lặp lại.
Tốc độ ôn tập của lớp ôn thi so với ba năm trung học thì nhanh hơn một chút, hiện giờ phải nhặt lại mớ kiến thức đã quên, lượng bài phải học tương đối nặng, cũng may ý chí của cậu đủ kiên cường, trước sau cắn chặt răng không dám buông lỏng, dựa vào quy luật “kẻ chậm phải bắt đầu sớm”, rất nhanh đã tìm được bí quyết, huống chi cậu cũng không ngốc. Cậu chỉ là đã chao đảo trong cái xã hội này quá lâu mà thôi, lâu đến mức cậu đã quên, rằng bản thân vẫn luôn thích học đến như vậy.
Ngồi trong phòng học, cùng học tập với những đứa trẻ nhỏ hơn mình tận mười tuổi này, khiến cho cõi lòng phẳng lặng của cậu chậm rãi trở nên lung lay.
Mười hai năm trước đáng ra cậu không nên xem nhẹ rồi buông bỏ, nếu khi đó cậu kiên trì tiếp tục, cuộc đời cậu phải chăng cũng sẽ trở nên khác hoàn toàn?
Tri thức không hẳn chỉ là công cụ thay đổi vận mệnh, hơn thế nữa, nó còn là một vũ khí sắc bén giúp bản thân ta càng thêm trở nên mạnh mẽ.
Khi Ninh Thư nhìn thấy thầy chủ nhiệm đứng trước cửa phòng học với nét mặt lo lắng, trái tim cậu bỗng “lộp bộp”, mãi đến khi nghe được tiếng thầy gọi tên mình, cậu mới vội vàng đứng dậy ra ngoài.
Linh cảm không tốt vây lấy trái tim cậu, chặt chẽ đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Gương mắt trắng bệch, đôi môi đen sẫm của cha lúc chết hiện lên trong đầu, rõ ràng đến mức khiến suy nghĩ của cậu trong nháy mắt trống rỗng.
“Vừa rồi bên đồn cảnh sát có gọi điện đến trường, nói cha của em bị xe đụng trúng, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện….”
“Bệnh viện nào ạ?” Ninh Thư hỏi dồn dập, cắt ngang lời nói của người đối diện.
Chủ nhiệm lớp khựng lại giây lát, rồi mới trả lời: “Bệnh viện nhân dân Đệ Tam.”
Vừa dứt lời, trước mặt nào còn đâu bóng dáng Ninh Thư. Từ lớp học đến cửa lớn của trường là một đoạn đường rất dài, hai chân băng băng chạy, luồng gió thổi nhanh qua tai mang theo tiếng vang rất mãnh liệt, trong đầu cậu lúc này không chứa được bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy con đường phía trước dường như không có điểm cuối, đằng đẵng khiến người tuyệt vọng.
Hy vọng vừa mới nảy sinh không lâu nay từng chút từng chút một tan biến, hệt như bầu trời tĩnh mịch không không dung nổi một chút ánh sao, đang tàn nhẫn bóp chết chúng nó một cách nhanh chóng, cuối cùng chỉ còn lại một mảng lặng im và tăm tối.
Chạy thẳng đến bệnh viện, lúc này đã có hai người mặc đồng phục cảnh sát đừng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, đèn của phòng đang sáng, chiếu vào mắt cậu, trở thành niềm hi vọng mỏng manh.
“Chào cậu, chúng tôi là cảnh sát, cho hỏi cậu là thân nhân của Ninh Hoài Đức đúng không?” Anh cảnh sát trẻ tuổi nhìn cậu thiếu niên chạy bộ đến đầy đầu mồ hôi trước mắt, bình tĩnh cất giọng hỏi.
Ninh Thư thu lại tầm mắt, hít sâu vài cái rồi mới trả lời: “Tôi tên Ninh Thư, ông ấy là cha tôi.”
“Là thế này, một giờ hai mươi lăm chiều nay, Ninh Hoài Đức đạp xe ngang qua đường Lan Hoa thì va chạm với một xe ô tô màu đen, ông ấy hôn mê tại chỗ và được đối phương đưa đến bệnh viện, luật sư của bên họ đang trên đường tới đây, giờ chúng tôi sẽ cho cậu nhìn xem ảnh chụp mà camera ở đường Lan Hoa chụp lại được, đến lúc đó sẽ do hai bên lựa chọn phương án giải quyết.”
Ninh Thư nghe xong, trầm mặc giây lát rồi nói: “Tôi muốn chờ ba tôi ra phòng mổ rồi mới nói sau, được chứ?”
Hai người cảnh sát nhìn nhau, cùng gật đầu.
Năm đó chiếc xe gây chuyện rõ ràng đã chạy trốn, vì sao lúc này lại chủ động đưa người tới bệnh viện, hơn nữa còn mời luật sự lại đây? Ninh Thư dựa người vào tường, rũ mắt trầm tư, bất kể là tình huống nào cũng không trùng lặp với tình huống năm đó, chẳng lẽ đây là một lần ngoài ý muốn trước khi tai nạn chính thức lần đó xảy ra?
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, hai tiếng sau cửa phòng mổ rốt cuộc cũng mở ra, Ninh Thư bước vội lại gần, cha nằm trên giường bệnh tuy rằng nhắm nghiền hai mắt, nhưng sắc mặt coi như bình thường, xem ra đã qua cơn nguy hiểm.
“Trên bụng bị rách lớn, nếu trễ vài phút nữa thì xem như hết cứu, xem như đáng để chúc mừng. Người bệnh có lẽ sẽ phải ở lại bệnh viện một thời gian, trong lúc này phải tăng cường dinh dưỡng, sức khỏe ông ấy quá kém.” Bác sĩ nhìn cậu, nói một cách ôn hòa, Ninh Thư gật đầu cám ơn rồi đi theo phía sau y tá đẩy cha vào phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn trước đó, bất ngờ đó lại là phòng đơn, không gian yên tĩnh, bố trí thỏa đáng, xem ra người đụng trúng cha không hề có ý muốn trốn trách nhiệm.
Luật sư của bên đối phương tới đúng lúc Ninh Hoài Đức được đẩy vào phòng hồi sức, Ninh Thư thấy người luật sư trẻ tuổi đeo cặp kính không gọng nọ mỉm cười, để lộ vẻ hòa nhã trên gương mặt, đang bắt tay với hai vị cảnh sát bên ngoài. Sau đó người nọ bước đến trước mặt cậu, vươn tay phải, lễ phép nói với cậu: “Chào cậu, tôi là luật sư của tập đoàn Thiên Dương, tên tôi là Trương Hiểu.”
Ninh Thư vươn tay bắt tay với anh ta, sau đó âm thầm rút tay về, “Đương sự bên anh không đến sao?”
Tim Trương Hiểu chợt đập mạnh, lập tức nở nụ cười hòa hoãn, “Ngài Lý tạm thời có chút việc gấp cần xử lý, sau khi xong sẽ đến đây, hiện tại tôi đại diện cho ngài ấy sắp xếp việc này, cậu không để bụng chứ?”
“Chúng ta xem camera ghi hình trước đã.” Ninh Thư nhìn cha mình vì còn thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh, khe khẽ giọng.
Trưởng Hiểu dĩ nhiên không dị nghị, “Để không quấy rầy đến ông Ninh nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Phòng bệnh của cả tầng này đều là phòng đơn, cuối hành lang có một phòng nghỉ, đợi vài người đều ngồi xuống sô-pha xong, Trương Hiểu lập tức mở ra laptop xách tay của mình, mở video ghi hình lên, “Trước khi đến tôi đã ghé đồn cảnh sát chuyển hết đoạn phim qua đây, nếu cậu không tin, chúng ta có thể đến đồn để xác nhận lại.”
Dù kinh ngạc với bối cảnh lớn của đối phương, nhưng trên mặt Ninh Thư vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước.
Tuy rằng đối với luật giao thông cậu không hiểu nhiều cho lắm, nhưng quy tắc cơ bản nhất là đèn đỏ dừng đèn xanh đi cậu vẫn biết, trên màn ảnh, cha đạp xe vượt đèn đỏ băng ngang đường cái, va chạm với chiếc xe ô tô đang chạy bình thường tới, cậu thấy cả cơ thể cha văng nhanh ra phía sau theo một vòng cung parabol trên không, sau đó ngã mạnh xuống mặt đường nhựa, tiếp theo đó cửa xe cùng lúc mở ra, một người có vẻ là tài xế ôm lấy cha vào xe, xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường, toàn bộ quá trình không vượt quá hai phút.
Trương Hiểu bấm nút dừng, hình ảnh lập tức đứng yên, “Nếu cậu muốn xác nhận tính chân thật của đoạn phim này, chúng ta lại đi đồn cảnh sát một chuyến nữa cũng không sao.”
Ninh Thư lắc đầu, quay lại nhìn anh ta, “Chuyện này trách nhiệm chủ yếu là ở cha tôi, xin thay tôi cám ơn ngài Lý có thể đưa cha tôi tới bệnh viện cứu chữa đúng lúc, tất cả chi phí tự chúng tôi sẽ chịu.”
Cậu thiếu niên trước mắt này vẻ mặt bình tĩnh, lời nói trật tự rõ ràng, với một đứa trẻ chỉ mới mười tám tuổi mà nói, biểu hiện bình tĩnh như vậy quá mức bất ngờ, huống chi người nằm bên trong là cha của cậu ấy. Theo tư liệu điều tra được, Ninh Hoài Đức là người thân duy nhất còn trên đời này của cậu ấy, cho nên không chỉ hai người cảnh sát kia, ngay cả Trương Hiểu đã quen với mọi biến cố lớn cũng không khỏi lấy làm kinh ngạc.