Một chiếc Benz màu đen chạy với tốc độ như bay trên đường cái rộng lớn, sau khi vượt hết vô số đèn đỏ cuối cùng cũng dừng lại trước cửa chính của bệnh viện, Lý Nghiêm Hi nhanh chóng xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa ôm lấy cậu thiếu niên đang mê man vào lòng rồi vội vã vọt vào trong, ngay cả cửa xe cũng quên đóng lại.
Mọi người đi ngang qua ai cũng tò mò nhìn về phía người đàn ông đẹp trai này, tò mò người mà anh ta ôm trong lòng đến tột cùng có thân phận gì mà lại làm cho anh ta lo lắng đến mức như thế.
Lý Nghiêm Hi ôm người lên thẳng tầng bảy, đá văng cửa phòng đang đóng chặt của bác sĩ trưởng Khoa ngoại Tổng hợp. Người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc ngước lên nhìn người bỗng dưng xuất hiện trong văn phòng của mình, tầm mắt dừng lại trên gương mặt anh ta vài giây, cuối cùng dời xuống cậu trai trẻ đang được anh ta ôm trong lòng, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp, “Ồ khách quý đây mà, Lý đại tổng tài.”
Lý Nghiêm Hi không quan tâm tới lời trêu chọc của gã, trực tiếp ôm người đặt xuống giường bệnh, “Cậu ấy ngất xỉu, nhanh lại đây kiểm tra xem có chuyện gì không.”
Nham Cánh nhìn anh thêm lần nữa rồi mới nhấc chân đi tới, đứng cạnh giường bệnh nhìn xuống cậu thiếu niên đang nhắm nghiền đôi mắt, đặt câu hỏi: “Vừa rồi Phượng Linh gọi bảo tôi là cậu sẽ qua chỗ tôi ngay, tôi còn nghĩ là có chuyện gì, chẳng qua chỉ là một người ngất thôi, nhìn xem cậu căng thẳng kìa.”
Lý Nghiêm Hi nheo mắt, vẻ mặt trở nên lặng ngắt, “Nham Cánh, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.”
Nghe vậy Nham Cánh vội vã giơ tay đầu hàng, mở miệng xin tha: “Rồi rồi, giờ tôi kiểm tra ngay là được chứ gì? Nhìn vẻ mặt cậu xem, giống như muốn nuốt tôi luôn vậy.” Vừa nói vừa bắt đầu kiểm tra, Lý Nghiêm Hi đứng bên cạnh, vẻ căng thẳng hiện rõ trên mặt không cách nào dịu đi được.
Vài phút sau, Nham Cánh giỡ ống nghe xuống, giải thích: “Bị vây trong tình trạng áp lực nặng suốt thời gian dài, lại thêm kiệt sức quá mức cùng với suy dinh dưỡng khiến cho cậu ấy bị sốc tạm thời, tôi đề nghị nên truyền chất dinh dưỡng cho cậu ấy để làm dịu trạng thái sốc.”
Lý Nghiêm Hi ngẩn ra, nhìn xuống cậu thiếu niên với sắc mặt nhợt nhạt trên giường, nhất thời không nói được gì.
Nham Cánh nhìn anh, hỏi: “Cậu ấy là ai vậy?
“Ninh Thư.”
Đáp án này khiến Nham Cánh ngậm miệng lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc và nặng nề, không còn vẻ nhẹ nhàng lẫn thả lỏng như khi nãy.
Cả căn phòng phút chốc im lặng hẳn đi, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người xen lẫn vào nhau.
Lý Nghiêm Hi đứng trước giường, đôi mày cau chặt, nét mặt lo lắng, tuy rằng sau khi truyền dinh dưỡng vẻ mặt Ninh Thư đã dần bình thường trở lại, nhưng cậu vẫn không tỉnh. Anh chậm rãi cúi xuống, ánh mắt dừng hồi lâu trên người cậu, mãi đến khi cửa phòng bệnh bị ai đó gõ nhẹ, mới đứng thẳng dậy rồi bước ra ngoài.
Nham Cánh đứng bên ngoài, ánh nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt nhìn vào trong, nói: “Đợi chút nữa cậu ấy sẽ tỉnh.”
Lý Nghiêm Hi gật đầu, hỏi: “Bao giờ cậu ấy có thể xuất viện?”
“Tỉnh là có thể ra viện được.”
Anh cau mày, hỏi tiếp: “Không cần nằm thêm vài ngày sao?”
Nham Cánh nhìn anh, nét mặt nghiêm trọng, “Cậu quá lo lắng cho cậu ấy, đây không phải là chuyện tốt, cậu hẳn phải biết rõ hơn ai khác.”
Lý Nghiêm Hi không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về vào trong phòng bệnh, cơ thể hao gầy trên giường được đắp lên lớp chăn mỏng, chỉ để lộ cần cổ mảnh khảnh, dù cách một khoảng xa như vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được hô hấp yếu ớt của cậu ấy, đoạn mới chậm rãi lên tiếng, “Muộn rồi.”
Nham Cánh thở dốc vì kinh ngạc, nhất thời không thốt được thành lời.
Hai người đứng ngay cửa phòng đồng thời trầm mặc, mãi lâu sau Nham Cánh mới đột ngột mở miệng: “Cuộc sống của cậu ấy cũng không tốt.”
Lý Nghiêm Hi gật đầu, đôi con ngươi u ám xuất hiện hai đốm sáng nho nhỏ, “Là tôi sơ ý.”
Nham Cánh nhìn anh, trên gương mặt khôi ngô hiện lên vẻ sầu lo, “Còn tiếp tục như vậy, cái mạng nhỏ này của cậu ấy sớm muộn gì cũng khó giữ được.”
Lý Nghiêm Hi mím môi, nói: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Nham Cánh ừ một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa, cả hành lang lại trở về với sự im lặng.
Lúc Ninh Thư tỉnh lại thì trời bên ngoài đã chập tối, trong phòng hơi u ám, cậu từ trên giường ngồi dậy, trên tay vẫn đang ghim kim, nước biển treo trên giá đỡ còn hơn nửa chai, đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống ống dẫn truyền vào cơ thể cậu, Ninh Thư lắc lắc đầu, cậu nhớ là mình đang đứng trong phòng pha cà phê thì đột nhiên mắt tối đi, sau đó không nhớ thêm được gì nữa cả.
“Em tỉnh rồi sao?” Trong bóng tối đột ngột vang lên tiếng nói, Ninh Thư khẽ giật mình mấy giây mới bình tĩnh lại, “Ừm.”
Cậu vẫn chưa nhận ra, rằng mình đã quen với thanh âm của đối phương đến thế rồi, dù ở trong màn đêm vẫn có thể nhanh chóng phân biệt được chủ nhân của giọng nói ấy là ai, nhưng tại sao Lý Nghiêm Hi lại ở đây?
“Đây là bệnh viện ư?” Ninh Thư cất tiếng hỏi, mê man suốt thời gian dài khiến giọng cậu khàn đi hẳn.
“Ừ.” Anh trả lời cậu, đoạn đứng dậy khỏi sô-pha, vì phòng hơi tối nên Ninh Thư chỉ nhìn thấy được một bóng dáng mơ hồ.
Đèn trần của phòng lúc này đột ngột sáng lên, mắt cậu không thích ứng ngay được với ánh sáng đột ngột kiểu này, bỗng, trước mặt cậu tối sầm đi, một bàn tay ấm áp lẳng lặng che ngang mắt cậu, đúng lúc chặn lại ánh sáng chói mắt, Ninh Thư ngồi sững sờ trên giường, mãi tới khi đối phương rút tay về mới giật mình tỉnh lại.
“Uống chút nước trước đã.” Những ngón tay thon dài của người đàn ông ấy bưng lên ly nước, Ninh Thư định đưa tay nhận lấy thì bị đối phương đè lại, đành phải uống hết lý nước ấm trên tay anh, đợi cho cổ họng đỡ hơn một chút, cậu mới có thời gian quan sát xung quanh.
Đây là phòng bệnh trong bệnh viện, cách trang trí không khác gì với phòng mà cha cậu nằm lúc trước.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Cậu nhìn ra ngoài trời, thầm nghĩ đã muộn như này rồi mà mình còn chưa về, không biết cha có lo hay không nữa.
Lý Nghiêm Hi nhìn vẻ mặt cậu, khẽ giọng giải thích: “Giờ đã tối rồi, tôi đã cho người về báo với cha em, nói tối nay em có buổi họp mặt với bạn chung lớp, ngày mai mới về nhà được, bác ấy đã đồng ý, ngoài ra cũng đã xin nghỉ ở chỗ làm cho em, bên trường học tôi đã nói với Phong Kình rồi, vậy nên hôm nay em cứ yên tâm nghỉ ngơi trong này, đừng nghĩ tới chuyện gì khác nữa.”
Ninh Thư há miệng thở dốc, nhất thời không biết phải nói lại với anh như thế nào nữa.