Mãi đến lúc giọng Phương Hiểu Nhàn vang lên, Ninh Thư mới sực tỉnh lại từ cơn suy nghĩ, cậu quay sang cô ấy, bảo: “Trưởng phòng, đừng làm khó Cảnh Phong.”
Lý Nghiêm Hi đứng kế bên không khỏi nhíu mày, Cảnh Phong trưng ra vẻ mặt rất chi là cảm động, còn Lý Phượng Linh thì lại căm phẫn cùng cực, ra sức cắn môi dữ lắm mới ngăn lại xúc động muốn bóp cổ cậu, dĩ nhiên là cô mà muốn bóp thì bóp thôi có gì phải sợ, chỉ là ngay mặt Lý Nghiêm Hi thì cũng nên dè chừng một chút, nói sao thì đối phương cũng là người trực tiếp trả lương cho cô, lỡ mà đắc tội rồi e là sau này cô khó mà sống cho yên.
Vì thế, Lý Phượng Linh cố gắng hít sâu vài hơi, bỗng dưng mỉm cười rực rỡ, “Ninh Thư nói đúng, chị đây một tinh anh thời hiện đại đi so đo với tên cậu ấm dốt nát này làm cái gì, ăn no rửng mỡ sao?”
Mọi người nhìn nhau, đây không là so đo thì là cái gì?
Cảnh Phong bĩu môi, coi mòi còn định nói gì đó, Ninh Thư vội chặn miệng cậu ta lại: “Tôi hơi đói rồi.”
Vừa nói khỏi miệng cậu đã muốn cắn lưỡi cho rồi, lý do gì mà sứt sẹo, ngoại trừ Lý Nghiêm Hi cười cười khó hiểu ra, tất cả những người còn lại đều nhìn cậu cứ như thể cậu là người ngoài hành tinh vậy, Phương Hiểu Nhàn đẩy đẩy gọng kính, nhìn cậu bảo: “Tiểu Thư Thư, không ngờ cậu nhỏ như vầy mà hệ tiêu hóa mạnh dữ nhỉ.”
“Người ta đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút có sao đâu.” Lý Phượng Linh lúc này cũng quên mất luôn chuyện vừa nãy mình còn muốn bóp chết Ninh Thư, thật lòng nói đỡ cho cậu.
Cố Thanh đứng một bên nhìn thoáng qua Ninh Thư, nhấc chân rời khỏi vườn rau.
Lí do mà Cố Thanh không ưa mình tuy rằng cậu chẳng tò mò gì cho cam, nhưng mà hai ba lần bị người khác đối xử kiểu này nhiều ít gì cũng khiến cậu khó chịu, thái độ của Cố Thanh này đối với Lý Nghiêm Hi rất thân thiết, hệt như là bạn bè thân nhất, Phương Hiểu Nhàn từng nói với cậu, một trong số những người bạn quan trọng của Lý Nghiêm Hi có một vị trí của anh ta, chẳng qua, việc anh ta không ưa cậu cũng là sự thật.
Còn về phần tại sao, giờ phút này cậu cũng tương đối tò mò đây.
Một ý định mơ hồ lóe lên trong đầu Ninh Thư, cậu nhìn sang người đàn ông đứng kế mình, phát hiện không biết từ bao giờ anh cũng đang nhìn cậu, Ninh Thư sửng sốt, vội dời mắt sang nơi khác, đoạn cậu nghe thấy tiếng anh khe khẽ vang lên bên tai: “Cố Thanh không phải ghét em, đối với sự xuất hiện của em, cậu ấy chỉ là cần thêm thời gian thôi.”
Ninh Thư ngẩn ra một lúc mới gật đầu, không nói thêm gì.
Suy nghĩ mơ hồ vừa lóe lên trong đầu khi nãy đột nhiên lại trở nên thật rõ ràng.
Thì ra, Cố Thanh thích Lý Nghiêm Hi.
Vậy nên thái độ với cậu mới tràn ngập sự thù địch như vậy.
Nghĩ đến đây, sự khó chịu dưới đáy lòng ngược lại lại biến mất, từ sớm cậu đã biết người đàn ông như Lý Nghiêm Hi vĩ đại đến nhường nào, nếu đã thế, người thích anh dĩ nhiên sẽ rất nhiều, nghĩ như vậy thật ra trong lòng cũng buông xuống được.
Xem ra đoạn tình cảm không kết quả này chung quy rồi cũng sẽ càng lúc càng quyến luyến không yên đây.
———
Đợi cho hai người Lý Phượng Linh và Phương Hiểu Nhàn hái đủ số rau mình muốn, đoàn người mới rời khỏi vườn rau.
Lợi dụng lúc hai người phụ nữ xuống phòng bếp của khách sạn, Ninh Thư mới nói với Lý Nghiêm Hi: “Tôi vừa mới biết được thì ra trưởng phòng là em gái anh.”
Lý Nghiêm Hi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ cậu sẽ đoán tới được việc này, khó mà kìm được phải hỏi lại, “Chắc chắn như vậy?”
Ninh Thư ngắm mấy chậu hoa lớn trong khách sạn, nhẹ giọng, “Từ lúc trải qua chuyện của hiệu trưởng, tôi đặc biệt nhạy cảm với những người mang họ Lý.” Trước có lẽ còn nghi ngờ, hôm nay toàn bộ đều được giải đáp hết.
Đôi mày hai người giống hệt nhau, ngữ điệu lúc nói chuyện gần gũi lại tự nhiên hệt như sự thân mật đó là trời sinh ra đã vậy, tất cả đều cho thất rõ, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
Nghe xong lời cậu, anh chỉ cười, đoạn bảo: “Chuyện này tôi cứ định nói cho em nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội, không ngờ là em lại nói trước rồi.”
“Việc anh với trưởng phòng là anh em đối với tôi mà nói cũng không ảnh hưởng gì, cho nên đâu cần cái gọi là cơ hội chứ.” Ninh Thư nhìn vào đôi mắt của đối phương, cười giải thích, Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, khẽ bật cười, đoạn thình lình cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán nhẵn mịn của cậu, vài giây sau mới lùi về, ngắm cái vẻ dại đi hoàn toàn của thiếu niên, lại cười nói: “Ninh Thư, tôi có từng nói cho em nghe tôi nghĩ gì chưa?”
Còn đang chìm trong cái hôn bất ngờ kia chưa kịp phục hồi lại tinh thần, cậu chỉ thấy trời đất đều trở nên trống rỗng, tràn đầy trong mắt chỉ còn bóng dáng của người ấy, trong đầu và cả trong lòng, những chuyện đã xảy ra, dù ngắt quãng từng mảnh nhỏ cũng dần dần được xâu chuỗi lại, biến thành một cảnh mơ to lớn mà chân thật.
Lý Nghiêm Hi… hôn cậu.
Tuy rằng chỉ hôn trán, nhưng mà nhiệt độ nóng ấm đó vẫn đang tăng lên không ngừng, tựa như có một sức mạnh ma thuật nào đó có thể tổn thương đến người nhận.
“Gì… gì cơ?” Sự khẩn trương cùng với không chắc khiến cho cậu ngay cả giọng nói cũng run hẳn đi.
Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, nở nụ cười thong dong mà tự tin, vừa định nói gì đó, một giọng nói khác thình lình chen vào, “Anh họ, chị Phượng Linh kêu anh kìa.”
Bị Cảnh Phong ngắt ngang, Lý Nghiêm Hi không khỏi cau mày, nhìn về phía cậu em họ của mình với vẻ mặt không vui, “Cô ấy đâu?”
Thấy vẻ mặt là lạ của anh trai, Cảnh Phong sửng sốt, sờ tay lên ngực tự hỏi mình đâu có nói gì bậy đâu ta, sao mặt ảnh lại như vậy, bèn vội vàng đáp: “Ở trong bếp ấy.”
Lý Nghiêm Hi liếc cậu ta một cái, ngay sau đó quay sang bảo Ninh Thư, “Ở đây đợi tôi, tôi sẽ về ngay.”
Ninh Thư gật đầu, dõi theo dáng anh xa dần.
Thật tình mà nói thì sự xuất hiện của Cảnh Phong ít nhiều cũng giảm được chút hồi hộp cho cậu, vẻ mặt vừa nãy của Lý Nghiêm Hi nghiêm túc quá, cậu không thể không nghĩ tới những lời anh định nói quan trọng đến mức nào, tim cũng sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
“Lát nữa cậu có đi ngâm suối không?” Cảnh Phong thấy Ninh Thư cứ luôn nhìn theo hướng anh mình đi, nhịn không được hỏi chen vào.
Ninh Thư lúc này mới nhớ tới khi nãy cậu ta cũng hỏi câu như vậy rồi, ban nãy bị vài lời của Lý Nghiêm Hi đánh lạc đề, giờ được hỏi lại, dù cậu không muốn đi cho lắm nhưng cũng không tiện từ chối Cảnh Phong, đành phải đáp: “Suối nước nóng ở đâu ấy?”
Cảnh Phong vung tay chỉ về phía đang bị che rèm bên cạnh sảnh lớn, “Chỗ đó đó, cơ mà khách sạn này lớn lắm, nếu cậu không thích ngâm chung với nhiều người thì cũng có thể đặt một phòng ngâm riêng.”
Ninh Thư gật đầu, “Được đó.”
Thấy cậu đồng ý rồi, Cảnh Phong tức khắc nở nụ cười, Ninh Thư nhìn cậu thiếu niên tầm tuổi mình trước mặt, trong lòng không hiểu sao dâng lên đôi chút mềm mại.
Ấn tượng đầu tiên của cậu về Cảnh Phong rất không tốt, bề ngoài của cậu hơi nữ tính, nói chuyện quá thẳng, đối xử với nữ sinh cũng không có chút nào dịu dàng, trải qua một khoảng thời gian, tiếp xúc nhiều hơn thì đại khái cũng hiểu được đây là điểm đáng yêu của cậu ấy, có lẽ Cảnh Phong cũng lớn lên trong một gia đình giàu có quyền quý như Lý Nghiêm Hi, sống trong môi trường như thế mà còn có một người tính tình thật thà như này, kể cũng hiếm.
“Đừng có nói cho anh họ biết nha, tôi chuồn trước, đợi lát tời giờ tắm sẽ tìm cậu.”
Ninh Thư ừ một tiếng, Cảnh Phong lúc này mới xoay người chạy mất, cậu thấy cái dáng mảnh khảnh của cậu ấy cùng với cái áo hoodie có nón nhưng không dày lắm, không khỏi cảm thấy tò mò về người tên Tiêu đại thiếu kia. Nếu người đó nhìn thấy một Cảnh Phong như vầy, sợ là sẽ vô cùng lo lắng và căng thẳng nhỉ?
“Tôi nghe nói cậu và cha mình sống dựa vào nhau.”
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói buốt giá, ngữ điệu cứng nhắc, để lộ sự thù địch khó mà lờ đi được.
Ninh Thư không quay lại, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Cảnh Phong chạy xa, nhàn nhạt đáp lại: “Không nghĩ tới Cố tiên sinh đây lại có hứng thú với gia đình tôi như vậy.”
Có lẽ là không đoán trước được cậu sẽ trả lời như vậy, trên gương mặt tuấn tú của Cố Thanh hiện lên sự không vui, anh nói tiếp: “Nghiêm Hi đã từng tới nhà cậu rồi đúng chứ?”
Câu này thật đúng là làm cậu ngạc nhiên, theo như quan hệ giữa anh ta và Lý Nghiêm Hi, không có khả năng không biết Lý Nghiêm Hi đã từng tới nhà cậu, vậy tại sao giờ anh ta còn hỏi vậy, là thật không biết hay còn có gì khác nữa?
“Tới vài lần rồi.”
Cố Thanh gật đầu, đi đến trước mặt Ninh Thư, nhìn cậu chăm chú, “Cậu thích cậu ấy?”
Ninh Thư chớp mắt khó hiểu, cậu biết “cậu ấy” mà anh ta nói là Lý Nghiêm Hi, chỉ là không rõ vì sao đang yên đang lành anh ta lại hỏi câu này, hơn nữa vấn đề kiểu vậy, cậu hẳn là có quyền im lặng đúng chứ?
“Tôi có thể không trả lời không?” Cậu nhìn Cố Thanh rồi chậm rãi hỏi ngược lại.
Cố Thanh cười, nụ cười trào phúng, “Tôi có thể coi như cậu đang chột dạ chứ đúng không?”
Vẻ mặt Ninh Thư có hơi bực dọc, cậu nhìn gã đàn ông đối diện, gằn từng tiếng: “Cớ gì tôi phải chột dạ?”
“Bên cạnh Nghiêm Hi từng xuất hiện rất nhiều người, đến phiên cậu thì không biết phải đếm tới số bao nhiêu đây, tôi khuyên cậu tốt nhất nên nghĩ lại đi, cuối cùng ít nhất còn có được một trái tim lành lặn, tôi cũng không tin gì cậu, Ninh Thư, nếu có một ngày Thiên Dương biến mất, Lý Nghiêm Hi trở thành kẻ hai bàn tay trắng, vậy khi đó cậu còn có thể đón nhận sao?” Lúc Cố Thanh nói chuyện vẫn luôn nhìn thẳng vào cậu, Ninh Thư bị ngờ vực cùng với sự không coi trọng rõ rệt trong đôi mắt đó làm cho đau đớn, bỗng nhớ tới ngày nào đó của năm năm sau, Thiên Dương sụp đổ chỉ trong một đêm, một tập đoàn tài chính quốc tế trong chớp mắt trên thế gian, trong lòng không dưng lại cảm thấy sợ hãi.
Khiến cậu sợ không phải chuyện Lý Nghiêm Hi sẽ biến thành người tay trắng, mà là một Lý Nghiêm Hi không cách nào chấp nhận được chuyện đó.
Một người luốn muốn mình là người mạnh nhất như anh khẳng định sẽ đổ hết mọi tội lỗi khiến tập đoàn bị phá hủy lên cả người mình, đến lúc đó, sẽ là lúc cả thể xác lẫn tinh thần anh bị đả kích nghiêm trọng.
Vinh hoa từng có không còn, chỉ còn lại một hư danh.
Sự chênh lệch lớn nhường ấy, là ai cũng sẽ không cách nào chấp nhận.
“Tôi sẽ không để cho ngày đó đến.” Cậu thiếu niên trước mắt đột nhiên lên tiếng, trong đôi mắt chỉ có sự tự nhiên không hề dao động, Cố Thanh liếc nhìn, lập tức nở nụ cười, “Vậy sao? Vậy tôi đây mỏi mắt mong chờ.”
Ninh Thư nhìn anh ta, sắc thái khác thường nào đó dần dần cô đọng trong đôi con ngươi trong trẻo, “Nếu Cố tiên sinh đây thích Lý Nghiêm Hi, có phải là cũng sẽ như tôi, bất kể có ra sao cũng sẽ không để anh ấy trắng tay, đúng không?”
Lời của cậu hết sức bình thường, Cố Thanh lại cứ hệt như bị nghẹn họng vậy, vẻ mặt kinh ngạc lại phiền muộn, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Ninh Thư, cậu nhìn nhận mọi chuyện lúc nào cũng quyết đoán như vậy sao?” (thương =))))
Quyết đoán ư? Tới giờ cậu vẫn chưa hề cảm thấy vậy.
Chỉ là, nhìn phản ứng của Cố Thanh, chuyện hẳn cũng chưa chắc như cậu suy nghĩ.
“Gia phong nhà họ Lý rất nghiêm, Nghiêm Hi tuyệt đối sẽ không được phép yêu một người đàn ông, Ninh Thư, tôi hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy xét tới lời tôi đã nói.”
Ninh Thư hơi ngây người, cậu chưa từng có ý muốn giấu kín chuyện mình thích Lý Nghiêm Hi, vẫn luôn chưa có ai nhận ra điều này, hiện giờ bị một người mới gặp hai lần nhìn thấu không nói, còn khuyên cậu những lời như vậy, khiến bản thân không khỏi cảm thấy buồn bã, thích một người có gì là sai, cậu luân hồi hai kiếp mới gặp được một người, làm sao có thể dễ dàng buông tay được?
Dù không thể được cùng với người đó, nhưng chỉ cần đứng bên cạnh đối phương một giây thôi cũng đã là một chuyện quá hạnh phúc rồi, Cố Thanh này lại thẳng thừng khuyên cậu rút ra khỏi, rốt cuộc đây là thứ lý lẽ gì?
Trầm mặc suốt một hồi, Ninh Thư nhìn về phía Cố Thanh, “Lý Nghiêm Hi là một người vĩ đại, tôi thích anh ấy là chuyện vô cùng bình thường, tôi chưa nghĩ sẽ ở cùng với anh ấy, cũng hiểu rất rõ anh ấy không có khả năng chung sống với một người đàn ông, tôi chỉ đơn giản muốn được đứng ở nơi có thể nhìn thấy anh ấy mà thôi, chẳng lẽ Cố tiên sinh đây cảm thấy chỉ vậy cũng sẽ ảnh hưởng tới các người à?”
Cố Thanh nghe vậy, hơi nhướng đôi mày tuấn tú, không nhẹ cũng chẳng nặng bảo rằng: “Tôi có phải hay không vẫn luôn đánh giá thấp cậu?”
Cười cười từ chối cho ý kiến, Ninh Thư chậm rãi tiếp tục, “Lời này của ngài Cố không biết là đang khen hay đang chê tôi nữa, tôi chỉ là cứ có cảm giác Cố tiên sinh có địch ý với tôi thôi.”
Sự thẳng thắn của cậu khiến Cố Thanh hơi ngây người, vẻ mặt khó coi, “Ninh Thư, lần cuối cùng tôi xin khuyên cậu một cậu, nếu muốn nguyên vẹn lui về, hiện tại nên buông tay đi.”
Lời khuyên này thật khiến Ninh Thư thấy mới mẻ, trên môi lộ ra nụ cười trào phúng, “Tôi không nghĩ tới thì ra Cố tiên sinh đây lại đối với tôi tốt đến vậy, ngay cả chuyện sau này cũng nghĩ thay cho tôi, cám ơn.”
Cố Thanh còn muốn nói thêm gì đó, bất chợt thấy người đàn ông cách đó không xa đang đi về phía họ, vội khẽ giọng: “Lời của tôi chỉ nói tới đây, có nghe hay không tùy cậu, tôi chỉ không muốn tương lai sau này cậu phải hối hận thôi.” Nói xong liền xoay người bước đi.
Ninh Thư vẫn chưa phản ứng lại kịp, Lý Nghiêm Hi đã đi đến chỗ cậu, “Cố Thanh nói gì với em?” Ngữ điệu hệt như muốn làm chỗ dựa cho cậu vậy.
Ninh Thư cười, quay sang nhìn anh, “Chưa nói gì nhiều, chỉ nói hai câu đơn giản thôi.”
“Vậy sao?” Lý Nghiêm Hi nhìn nụ cười có phần cứng nhắc trên môi Ninh Thư, chỉ đưa tay vuốt tóc cậu, không nói thêm gì.
Bữa tối bất ngờ lại là những món ăn gia đình, nghe nói do Phương Hiểu Nhàn tự mình nấu, vài người ngồi xuống quanh bàn tròn, Ninh Thư ngồi kế bên Lý Nghiêm Hi, hưởng thụ sự phục vụ cấp năm sao của đối phương, Cảnh Phong thấy anh mình chẳng ăn gì mà cứ luôn gắp thức ăn cho Ninh Thư, ngạc nhiên đến độ cằm sắp rớt xuống bàn luôn rồi, Lý Phượng Linh lặng lẽ đá cậu một cú, ánh mắt viết: “không muốn chết thì coi như chưa phát hiện!”
Cảnh Phong đành phải vùi đầu lùa cơm, làm bộ mình chưa thấy gì hết.
Từ cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ chiều hôm đó về sau, Ninh Thư phác giác thái độ Cố Thanh đối với mình vẫn hệt như thường, trong sự lạnh lùng mang theo gai nhọn.
Đang thất thần suy nghĩ, người nọ đột ngột nói vào tai cậu, “Tiểu Nhàn nấu không hợp khẩu vị của em sao?”
Cậu vội lắc đầu, “Trưởng phòng Phương nấu ăn rất ngon mà.” Vừa nói vừa gắp một miếng gà kho ớt mà Lý Nghiêm Hi vừa để xuống dĩa cho vào miệng, ăn rau tươi mà anh gắp cho mình, Ninh Thư chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Tuy rằng quan hệ bây giờ của họ vẫn như trước đây thôi, cậu cũng đã thỏa mãn vô cùng.
Cả đời này của cậu, có thể gặp được Lý Nghiêm Hi là một chuyện may mắn đến nhường nào.
“Sao nào? Ninh Thư, đồ chị nấu ngon tới vậy hả?” Lý Phượng Linh là một người không chịu ngồi yên, bắt đầu tự tâng bốc mình rồi.
Cơm trong miệng Cảnh Phong còn chưa kịp nuốt, nghẹn ngay cuống họng, ho liên tục.
Vài người còn lại đều trưng ra vẻ mặt “xin miễn cho kẻ bất tài”, Ninh Thư lại nhẹ giọng, “Rau mà trưởng phòng với trưởng phòng Phương hái quả thật ăn ngon hơn so với mua trong chợ.”
Hai người phụ nữ được cậu thiếu niên đẹp trai khen ngợi hết lời như vậy, tự nhiên là vui đến nở hoa trong lòng, nhấc đũa lên định gắp rau cho cậu ấy để cám ơn, ai ngờ đũa còn chưa kịp đụng tới chỗ chén cơm thì dĩa trước mặt Ninh Thư đã bị lấy đi mất. Người đàn ông một tay đẩy dĩa đựng thức ăn cho cậu qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói với hai cô, “Đồ có ăn ngon thì ăn nhiều cũng sẽ bị khó tiêu.”
Lý Phượng Linh buồn bực rụt đũa về, mãnh liệt tỏ vẻ khinh bỉ ông anh nói cứ như mình đường đường chính chính lắm.
Đàn ông tính chiếm hữu quá mạnh đúng là khiến người ta ngứa hết cả răng!