Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 100: Cuộc Hội Ngộ



Chương 100: Cuộc Hội Ngộ

Sau vài ngày ổn định, không khí tại thị trấn Thung lũng Sao Rơi đã dần trở nên nhộn nhịp.

Những người tị nạn, sau thời gian dài chịu đựng gian khó, giờ đây đã dần thích nghi và bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống mới. Họ trở thành những cư dân đầu tiên của thị trấn, mang theo sự quyết tâm và khát vọng xây dựng lại cuộc đời mình.

Dù đã dần ổn định, nhưng Vương Cường vẫn dành sự quan tâm đặc biệt cho họ. Nhận thấy nhu cầu ổn định lâu dài của các gia đình, hắn ban hành chính sách hỗ trợ lương thực cho mỗi hộ gia đình.

Mỗi phần lương thực được phân phát đủ để duy trì cuộc sống trong một tháng, giúp họ có thời gian tìm kiếm công việc và ổn định cuộc sống mà không phải lo lắng quá nhiều về cái ăn, cái mặc.

Ngoài ra, Vương Cường còn đứng ra giới thiệu các công việc phù hợp tại thị trấn, từ những việc nhẹ nhàng như dọn dẹp, chăm sóc trẻ em, cho đến những công việc nặng hơn trong các xưởng sản xuất và nông trại.

Bảng thông báo việc làm được treo khắp các khu vực trong thị trấn, nơi người dân có thể dễ dàng tìm thấy những công việc mà họ quan tâm.

Những người có tay nghề đặc biệt, như thợ thủ công, thợ xây, hay những người có kinh nghiệm nông nghiệp, đều được ưu tiên giới thiệu vào những vị trí phù hợp với khả năng của họ.

Cùng với đó, ngân hàng mới thành lập tại thị trấn cũng bắt đầu hoạt động, cung cấp các khoản vay nhỏ cho những ai muốn mua nhà hoặc đầu tư vào công việc kinh doanh.

Những ngôi nhà đơn giản nhưng chắc chắn đã được xây dựng sẵn sàng, với mức giá phải chăng. Vương Cường cam kết với mọi người rằng họ có thể nhận được sự hỗ trợ tài chính một cách minh bạch và công bằng.

Tuy nhiên, không ít người dân vẫn quyết định ở lại khu vực tiếp tế thêm một thời gian để cân nhắc và chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định quan trọng về tương lai.

Trong khi đó, phòng tuyên huấn bắt đầu hoạt động, lan tỏa những thông điệp cổ vũ tinh thần lao động và xây dựng cộng đồng mới.

Những câu khẩu hiệu như "Cùng nhau lao động, cùng nhau kiến tạo tương lai!" "Lao động là vinh quang, sản xuất là sức mạnh!" xuất hiện ở khắp nơi, từ các bức tường của các ngôi nhà mới xây đến các bảng thông báo dọc theo những con đường rộng lớn trong thị trấn.

Những khẩu hiệu này không chỉ khuyến khích tinh thần lao động, mà còn thắp lên trong lòng người dân niềm tự hào và hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Không chỉ dừng lại ở việc cổ vũ lao động, các câu khẩu hiệu tuyên truyền về việc gia nhập q·uân đ·ội cũng được treo khắp nơi, nhằm thu hút những người trẻ tuổi, khỏe mạnh.

"Trở thành chiến binh, viết nên trang sử hào hùng!" "Binh lính hôm nay, anh hùng mai sau!" vang lên như những lời kêu gọi, khơi dậy tinh thần yêu nước và lòng dũng cảm.

Nhiều câu chuyện về lòng dũng cảm, về những anh hùng của quá khứ, được kể lại trong các buổi họp mặt trong thị trấn, truyền cảm hứng và lòng trung thành cho những cư dân mới.

Thị trấn Thung lũng Sao Rơi, từ một nơi từng đầy rẫy những khó khăn và thử thách, giờ đây đã dần trở thành một cộng đồng đầy sức sống. Những con quỷ từng tuyệt vọng, từng mất tất cả, giờ đây đã bắt đầu tìm thấy lại ý nghĩa của cuộc sống.

Khu vực dành cho triển lãm công nghệ và vật phẩm mới từ phòng nghiên cứu được bố trí trong một không gian rộng lớn, nằm ngay trung tâm thị trấn.



Toàn bộ khu vực này được bao phủ bởi một không khí sôi động và căng thẳng, khi các kỹ sư, binh lính và nhân viên đang gấp rút hoàn tất những công đoạn cuối cùng trước khi buổi triển lãm chính thức bắt đầu.

Ở trung tâm khu vực triển lãm, một cỗ máy to lớn, trung tâm của sự chú ý, đang nằm im lìm dưới lớp vải phủ dày màu xám bạc. Cỗ máy này có kích thước khá lớn, gần như chiếm trọn không gian giữa của hội trường.

Lớp vải phủ cẩn thận, che kín từng góc cạnh của nó, khiến cho bất kỳ ai đi ngang qua đều không khỏi tò mò về hình dạng và công năng của nó.

Xung quanh cỗ máy, các kỹ sư đang kiểm tra lần cuối các dây cáp, hệ thống điều khiển, và các thiết bị phụ trợ khác, đảm bảo rằng mọi thứ sẽ hoạt động trơn tru khi thời khắc vén màn đã đến.

Khu vực triển lãm được chia thành nhiều gian nhỏ, mỗi gian đều trưng bày những vật phẩm nghiên cứu mới nhất, đối với các nghề nghiệp liên quan đến ma thuật.

Trong cuộc triển lãm lần này, Vương Cường không chỉ mời các nhà đầu tư mà còn mời cả những ma thuật sư, ma trận sư, giả kim thuật sư và thợ rèn ở nhiều nơi đến đây.

Đặc biệt là sự góp mặt của các ma thuật sư thuộc Tháp Ma Thuật, một tổ chức độc lập trong vương quốc.

Như là để tuyên bố một thời đại mới sắp diễn ra.

Ánh sáng từ những viên tinh thể ma thuật ánh sáng chiếu rọi khắp không gian, phản chiếu trên bề mặt kim loại bóng loáng của các vật phẩm, tạo nên một không khí vừa hiện đại vừa kỳ diệu.

Những viên tinh thể ma thuật trình chiếu cũng được sử dụng để hiển thị thông tin của vật phẩm.

Ngay cạnh khu vực triển lãm, một khu vực tiếp khách được thiết kế sang trọng và tinh tế, sẵn sàng chào đón các vị khách mời quan trọng.

Không gian này được trang trí với các tấm rèm màu trắng ngà, những bộ bàn ghế bọc da cao cấp, và những chậu cây cảnh tươi mát tạo nên một bầu không khí thoải mái và trang nhã.

Những bàn trà nhỏ được bố trí gọn gàng, trên bàn là những ấm trà bằng sứ tinh xảo, cùng với các loại bánh ngọt, trái cây tươi ngon.

Tiếng rít vang lên từ bầu trời cao, những cánh của Wyvern vỗ mạnh tạo nên âm thanh oai vệ, báo hiệu rằng những vị khách quý đã đến. Cả thị trấn Thung lũng Sao Rơi lập tức trở nên nhộn nhịp, không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hứng khởi.

Từng ánh mắt hướng lên trời, nơi những bóng hình to lớn của Wyvern đang lao xuống với uy nghi của những kẻ thống trị bầu trời.

Dưới mặt đất, Aurelia, Vương Cường, Caelan và các quản lý cấp cao đã đứng sẵn tại khu vực tiếp đón, mọi thứ đều chuẩn bị kỹ lưỡng để chào đón các vị khách. Không gian bao quanh bỗng chốc im ắng, chỉ còn tiếng gió và những hơi thở chờ đợi.

Chiếc Wyvern đầu tiên đáp xuống, tạo nên cơn lốc nhỏ cuốn theo bụi đất. Cánh cửa trên lưng Wyvern mở ra, và từ bên trong, một thiếu nữ xuất hiện. Không ai khác, đó chính là tiểu thư của gia tộc Veylan, Veylan Isolde.



Nàng bước xuống với sự uyển chuyển và duyên dáng, mái tóc dài màu vàng óng của nàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, được buộc lỏng tạo nên vẻ năng động và trẻ trung.

Đôi mắt xanh dương của nàng sáng rực, phản chiếu sự tươi vui và tò mò không ngừng.

Khi Wyvern vừa đáp đất, Isolde không hề chậm trễ mà lao ngay xuống, đôi giày gót thấp chạm nhẹ vào bề mặt đá sỏi. Không chút do dự, nàng chạy thẳng đến chỗ Aurelia, mái tóc nâu mềm mại tung bay theo mỗi bước chân.

Khi chỉ còn cách vài bước, Isolde dang rộng vòng tay và ôm chầm lấy cô bạn thân với tất cả sự nồng nhiệt mà nàng có thể dồn nén suốt thời gian xa cách.

“Aurelia! Cuối cùng chúng ta lại gặp nhau!” Giọng nói trong trẻo của Isolde vang lên, không chút giấu giếm sự phấn khích.

Aurelia thoáng chốc khựng lại trước cú ôm bất ngờ, nhưng rồi cô nhanh chóng thư giãn, đáp lại bằng một cái vỗ nhẹ vào lưng bạn.

Dù đã quen với sự nhiệt tình này của Isolde, cô vẫn không khỏi cảm thấy một chút ngại ngùng.

Aurelia mỉm cười mơ hồ, ánh mắt dịu dàng nói.

“Isolde, lần nào cậu cũng thế này…”

Isolde lùi lại một chút, nhìn Aurelia từ trên xuống dưới như để chắc chắn rằng bạn mình vẫn khỏe mạnh và xinh đẹp như ngày nào.

“Aurelia, cậu trông tuyệt quá! Màu sắc bộ áo giáp này thật sự hợp với cậu đấy!”

Aurelia chỉ khẽ gật đầu, đôi môi mím lại để kìm nén nụ cười.

“Cảm ơn, Isolde. Cậu thì vẫn luôn là người sành điệu nhất. Chiếc váy này thật tinh tế, rất hợp với cậu.”

Isolde cười rạng rỡ, đôi mắt xanh biếc lấp lánh niềm vui. Nàng đang diện một chiếc váy màu xanh pastel mềm mại, nhẹ nhàng lướt theo từng cử động của cô.

Bộ váy kết hợp hoàn hảo với phụ kiện bạc, từ dây chuyền đến vòng tay ngọc trai, càng làm nổi bật nét thanh thoát và quý phái của Isolde.

“Hehe, chiếc váy này là của nhà thiết kế nổi tiếng từ kinh đô đấy!”

Isolde nắm chặt tay Aurelia, đôi mắt ánh lên sự sống động và niềm vui không thể che giấu.

Trái ngược với Aurelia, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh và ít bộc lộ cảm xúc, Isolde là một cô gái hướng ngoại, luôn mang đến sự tươi mới và sinh động cho mọi nơi mà nàng đến. Nàng cười nói không ngừng, khiến không khí xung quanh cũng như được truyền thêm năng lượng.

Các binh lính trong doanh trại không khỏi mỉm cười khi chứng kiến cảnh hai người bạn thân gặp lại nhau, ai nấy đều hiểu rằng Isolde chính là người mang đến một luồng gió mới cho mọi nơi cô xuất hiện.



Sau một hồi quấn quýt, Aurelia cuối cùng cũng nhẹ nhàng gỡ Isolde ra khỏi mình.

Cô quay sang binh lính gần đó và ra lệnh.

“Hãy hộ tống tiểu thư Isolde về khách sạn mới xây trong thị trấn. Cô ấy cần nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.”

Isolde nghe vậy thì mím môi lại, giả vờ buồn bã.

“Aurelia, cậu đuổi mình đi sớm vậy sao? Mình còn bao nhiêu điều muốn kể với cậu!”

Aurelia mỉm cười, sự ấm áp trong ánh mắt không thể che giấu.

“Nghỉ ngơi đi, Isolde. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện sau. Mình sẽ đến gặp cậu khi hoàn thành công việc.”

Isolde lém lỉnh nháy mắt, nói với giọng đùa cợt.

“Được thôi, nhưng nhớ là phải đến đấy nhé, không thì mình sẽ đến tận phòng làm việc của cậu đấy!”

Aurelia bật cười nhẹ nhàng, rồi nhìn theo bóng dáng Isolde khi nàng được hộ tống đi.

Cô thở ra một hơi, quay trở lại với sự quyết đoán thường ngày của mình, chuẩn bị đối mặt với những thách thức sắp tới. Nhưng trong lòng cô vẫn ngập tràn niềm vui từ cuộc hội ngộ đầy cảm xúc này.

Isolde vui vẻ gật đầu, không quên gửi lại một nụ cười rạng rỡ trước khi được hộ tống đi. Aurelia thở phào nhẹ nhõm, một khoảnh khắc hiếm hoi trong một ngày bận rộn.

Cô chỉnh lại trang phục, lấy lại sự nghiêm trang và tiếp tục nhiệm vụ của mình: chào đón những vị khách quý tiếp theo đang lần lượt đến nơi.

Mỗi vị khách đều là một nhân vật quan trọng, và buổi triển lãm sắp tới sẽ là sự kiện lớn, nơi những cuộc gặp gỡ và thương thảo có thể định hình tương lai của Thung lũng Sao Rơi.



Cảm ơn bạn DeathTNB đã ủng hộ và tiếp tục đề cử ạ, xin cảm ơn bạn.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.

Cầu theo đọc, cầu nhận xét, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯