Buổi tối muộn, tại phòng làm việc nhỏ nằm phía sau cửa hàng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo ra bầu không khí ấm cúng, nhưng không kém phần căng thẳng.
Trên bàn là những sổ sách kế toán, các báo cáo thống kê nguyên liệu và một số giấy tờ khác. Vương Cường ngồi ở vị trí trung tâm, xung quanh hắn là Gelgaan, Erzin, và Dorig.
Vương Cường ngồi trước bàn, cầm một chiếc bút và một cuốn sổ kế toán. Hắn chăm chú nhìn vào những con số và ký hiệu phức tạp mà chỉ hắn mới hiểu.
Nhìn vào những trang giấy Gelgaan không khỏi nhíu mày, lão nghi vấn hỏi.
"Sao ngươi lại dùng những ký hiệu kỳ lạ này ? đây là gì ?"
Dorig ngồi bên không khỏi háo hức quan sát, hắn biết đại ca đây là đang làm gì.
Vương Cường cười khẽ nhưng mắt vẫn không rời khỏi sổ sách.
"Mọi người chờ một chút, tôi sẽ giải thích sau.”
Hắn tiếp tục ghi chép và tính toán, rồi nhập dữ liệu vào các cột trong bảng số liệu. Mọi người đều im lặng theo dõi, bọn hắn cảm nhận được sự tập trung cao độ và kỹ năng điêu luyện toả ra từ phía Vương Cường.
Một lúc sau, hắn dừng lại và nhìn lên tự tin nói.
"Xong rồi. Hôm nay chúng ta đã có một ngày kinh doanh rất tốt, tổng thu nhập là 7 vàng và 2 bạc, doanh thu tăng lên 380% tức là gấp 4,8 lần so với ngày hôm qua."
Nghe thấy con số thu nhập ngày hôm nay, mọi người không khỏi trầm trồ.
Erzin mắt sáng rỡ, vỡ òa trong ngạc nhiên, cô như hoài nghi là mình đang mơ.
"Đây là thực sao! Không phải là mơ đi! Một ngày mà được 7 vàng 2 bạc."
“Đại ca đúng là Thalador tái thế mà.”
Gelgaan, với bộ râu rậm rạp và vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bảng số.
"Nhưng các con số này sao lại kì lạ thế này?" Lão thắc mắc hỏi, ngón tay chỉ vào một con số đặc biệt.
Vương Cường khiêm tốn giải thích.
"Các ký hiệu này là cách tôi mã hóa thông tin để tính toán nhanh hơn. Chúng giúp tôi theo dõi chi tiết từng mặt hàng, doanh thu và các chi phí phát sinh một cách hệ thống."
Hắn thấy mọi người đều rất hứng thú nên đã làm một khóa học bổ túc về toán học cho tất cả mọi người, Dorig là đứa chăm chú nhất còn Erzin thì chỉ được một lúc thì cô đã lăn ra ngủ.
Sau khi hoàn tất việc giảng dạy, Vương Cường ngồi thẳng lên, ánh mắt nghiêm túc hơn. Hắn chuẩn bị chia sẻ với mọi người về tình hình hiện tại của cửa hàng sau cuộc gặp với Bogmar, một mối nguy hiểm đồng thời cũng là một đối tác tiềm năng.
Vương Cường vào thẳng vấn đề luôn.
“Bogmar đã đến và có vẻ rất quan tâm đến cửa hàng của chúng ta. Hắn muốn kiểm tra và có lẽ sẽ có ý đồ để chiếm đoạt cửa hàng này."
Mặc dù bản thân đã có quyết định nhưng Vương Cường vẫn muốn nghe thêm ý kiến từ mọi người.
Dorig là người đầu tiên đưa ra ý kiến.
"Chúng ta có thể tăng cường quảng bá và phát triển thêm các dịch vụ mới để thu hút khách hàng. Và có lẽ nên chuẩn bị một kế hoạch dự phòng nếu Bogmar cố gắng can thiệp quá mức."
“Đúng vậy, chúng ta không chỉ phòng ngừa mà còn phải phát triển mạnh mẽ hơn”Erzin nghe vậy thì cũng hào hứng góp ý thêm.
“Tôi đề xuất chúng ta nên nâng cấp dịch vụ và tăng cường mối quan hệ với binh lính. Chúng ta sẽ không để cho Bogmar làm phiền cửa hàng của chúng ta."
Lão Gelgaan thì không nói gì mà chỉ chăm chú quan sát Vương Cường, đợi mọi người nói xong lão mới nghiêm túc nói.
"Ta biết ngươi đã có quyết định rồi, cứ nói ra đi dù có là gì thì chúng ta cũng sẽ nghe theo ngươi."
Vương Cường nhìn vào nhóm của mình, vẻ mặt đầy vui vẻ và hạnh phúc. Hắn biết rằng để bảo vệ và phát triển cửa hàng, sự đoàn kết và chiến lược chính xác là điều cần thiết.
Với sự hỗ trợ từ Gelgaan, Erzin và Dorig, có lẽ hắn sẽ có thể tiếp tục dẫn dắt cửa hàng này đi đến thành công.
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, thời gian của hắn tại đây cũng không còn nhiều.
Vương Cường lấy tấm hợp đồng ra đặt lên bàn,nhìn vào hợp đồng hắn cảm giác như mọi việc đã sẵn sàng cho bước đi tiếp theo.
Gelgaan, Dorig, Erzin cả ba cùng nhau chăm chú đọc tờ giấy trước mặt.
“Hợp đồng sang nhượng cửa hàng?” Dorig có hơi lo lắng khi thấy tiêu đề.
Từng dòng chữ trong hợp đồng được viết kỹ càng, từng chi tiết đều được cân nhắc kỹ lưỡng để đảm bảo rằng mọi lợi ích của nhân viên sẽ được bảo vệ đầy đủ.
Trong đó, nếu nhân viên quyết định ở lại, họ sẽ nhận được các đặc quyền và điều kiện tốt nhất, bảo đảm công bằng và minh bạch.
Đồng thời, Vương Cường cũng đảm bảo rằng những nhân viên quyết định rời đi sẽ được hưởng một khoản bồi thường hợp lý.
Điều này không chỉ là biện pháp phòng ngừa mà còn là một lời cam kết chân thành đối với những người đã cống hiến cho cửa hàng trong suốt thời gian qua.
Đọc xong bản hợp đồng, không một ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng cũng trầm xuống chỉ còn lại âm thanh tí tách của đốm lửa trong chiếc đèn.
Để phá vỡ sự im lặng này, Vương Cường bèn lên tiếng, hắn nhấn mạnh rõ mục đích của mình.
“Sắp tới tôi có thể không ở lại chỗ này nữa nên đây là bước đi cần thiết để bảo vệ cửa hàng và nhân viên của chúng ta. Còn tiền bạc tôi sẽ đàm phán cái giá tốt nhất cho mọi người.”
Dorig có hơi hụt hẫng và hơi tiếc nhưng hắn biết đại ca rồi một ngày nào đó cũng phải bơi ra biển lớn, nơi này chỉ là bước dậm chân đầu mà thôi.
“Được! Em quyết định theo đại ca, dù đại ca có làm gì em cũng sẽ theo anh.” Dorig quyết tâm nói.
Erzin nằm dài lên chiếc bàn, cố tỏ ra chẳng quan tâm mấy.
“Ta thì cũng không có ý kiến gì, vì dù gì ban đầu ta chỉ muốn kiếm thêm chút ít bạc mà thôi.”
Còn Gelgaan thì mỉm cười thưởng thức nói.
“Lựa chọn tốt đấy, Brian, sự khôn ngoan đôi khi nằm ở việc biết khi nào nên bước lùi một bước để tiến hai bước.”
Đúng vậy, ' biết nhường nhịn là biết lựa chọn con đường dài hạn, không phải chỉ vì lợi ích ngắn hạn' đây là một câu nói mà Vương Cường luôn đặt ở trong lòng từ lúc hắn chỉ là một doanh nghiệp nhỏ.
Thấy mọi người đều ủng hộ, hắn cũng cảm thấy lòng bồi hồi cũng đồng thời thấy an lòng hơn.
“Cảm ơn tất cả.”hắn nói với tiếng cảm ơn đầy chân thành.
…
Sáng hôm sau Vương Cường vẫn dậy, tập thể dục, luyện tập ma thuật rồi cùng với Dorig đi chuẩn bị nguyên liệu như thường.
Đến gần trưa thì mở cửa bán hàng, loay hoay chuẩn bị một lúc rồi hắn bàn giao hết tất cả công việc cho Erzin cùng Gelgaan để đi tìm gặp Bogmar đàm phán.
Bước đến căn phòng của tổ trưởng Vương Cường không thể không choáng ngợp.
Căn phòng sang trọng được bố trí giữa doanh trại lính mang đến sự tương phản rõ rệt giữa vẻ giản dị, cứng cỏi của môi trường q·uân đ·ội và sự xa hoa, tinh tế của không gian bên trong.
Có thể tưởng tượng xem căn phòng này như một ốc đảo thanh lịch giữa sự nghiêm ngặt và khô khan của doanh trại.
Ánh sáng từ đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch, làm căn phòng thêm phần lung linh.
Những bức tranh cổ điển trên tường và bộ sofa nhung đỏ thẫm tạo nên không gian quyền quý, đầy đối lập với sự khắc nghiệt bên ngoài.
"Chào ngài Bogmar," Vương Cường cười nhẹ, một nụ cười điềm tĩnh và đầy sự tự tin. Hắn hướng mắt nhìn thẳng vào Bogmar, từng cử chỉ đều toát lên sự bình thản, nói.
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về những lời ngài nói hôm qua. Thật sự, tôi không muốn phải mất đi tâm huyết của mình, nhưng tôi hiểu rõ sức mạnh và ảnh hưởng của ngài. Tuy nhiên, tôi có vài điều kiện mà tôi hy vọng ngài sẽ xem xét."
Nghe tới chữ điều kiện Bogmar cười nhạt, hướng ánh khinh bỉ về phía Vương Cường trong khi tay vẫn xoay xoay nghịch chiếc nhẫn bạc trên ngón tay.
"Ta nghĩ ngươi nên hiểu tình hình hiện tại của mình,Brian."
"Ta không thích vòng vo. Ở đây chỉ có hai chúng ta nên nói thẳng! Ta muốn cửa hàng của ngươi và ta muốn nó nhanh chóng."
Không nhắc gì đến điều kiện, rõ ràng Bogmar chỉ muốn cửa hàng một cách trắng trợn, dù gì thì Vương Cường đã đoán được tên này muốn như thế nào rồi.
Vương Cường hướng đôi mắt nhìn thẳng vào Bogmar bình tĩnh lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sức nặng.
"Nếu quý ngài đây không thể chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ phải xem xét việc sang nhượng cửa hàng này cho một người khác, cụ thể là Phó đội trưởng. Tôi tin ông ấy sẽ rất quan tâm đến việc quản lý tại nơi này."
"Phó đội trưởng?" Bogmar khựng lại, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc pha lẫn chút lo lắng nhưng nhanh chóng được che giấu bằng sự ranh mãnh. Hắn ta quay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vương Cường, như muốn dò xét.
"Ngươi định dùng điều này để ép ta sao?"
Chỉ một sát na quan sát biểu hiện của Bogmar, Vương Cường đã phần nào nắm được cuộc chiến này.
"Tôi chỉ muốn tìm người thực sự coi trọng những giá trị mà tôi đã xây dựng," Hắn nói, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng đầy ý nghĩa cao thượng rồi từ từ ngồi xuống chiếc ghế sofa.
"Nếu ông không thể đồng ý, tôi sẽ không ngần ngại tìm một người khác. Điều này sẽ mang lại lợi ích tốt nhất cho tôi và chúng tôi."
"..."
"Tốt thôi," Bogmar cười nhạt. hắn ta rời khỏi chiến bàn làm việc rồi tiến lại chiếc bàn mà Vương Cường đang ngồi, mặt đối mặt.
"Ta sẽ đồng ý với điều kiện của ngươi, nhưng nhớ lấy, Brian, đừng bao giờ thử thách sự kiên nhẫn của ta một lần nữa."
Mặc kệ lời nói đầy sát khí của Bogmar, Vương Cường vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và thanh lịch. Điều này khiến Bogmar khá thắc mắc về xuất thân của Vương Cường. Chắc chắn hắn ta sẽ cho người tìm hiểu sau cuộc đàm phán này.
“Điều kiện của tôi rất đơn giản," Vương Cường nói, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát.
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, mắt không rời Bogmar. "Thứ nhất, ông phải giữ lại toàn bộ nhân viên hiện tại của cửa hàng.”
“Họ đã gắn bó với tôi từ những ngày đầu nên điều này cũng tốt cho ngài khi phải quản lý cửa hàng."
"Giữ lại nhân viên ư?" Bogmar nhếch mép cười, ánh mắt đầy mưu toan.
Hắn ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đôi mắt lướt qua từng cử động của Vương Cường.
"Điều đó không phải vấn đề lớn. Ta có thể đồng ý với điều kiện này, miễn là không ảnh hưởng đến lợi nhuận là được."
Vương Cường tiếp tục, giọng điệu bình tĩnh và đầy sự tự tin.
"Thứ hai, ông phải cam kết duy trì tất cả các dịch vụ và sản phẩm mà cửa hàng đang cung cấp cho các binh lính cũng như lương của nhân viên."
Hắn cúi người về phía trước, mắt vẫn nhìn thẳng vào Bogmar. "Tôi không muốn thấy cửa hàng của mình trở thành một nơi khác hoàn toàn."
"Ngươi thật sự nghĩ mình có thể đặt ra nhiều điều kiện như vậy à?"
Bogmar gằn giọng, đôi mắt lóe lên sự tức giận. Hắn ngồi thẳng người dậy, đôi tay khoanh lại trước ngực như thể thách thức.
"Nhưng được thôi, điều này cũng không quá khó. Còn điều gì nữa không?"
Biết để đạt được điều cuối cùng có thể rất khó nhưng Vương Cường vẫn quyết tâm.
Hắn đặt tay lên bàn, mỗi động tác đều toát lên sự bình tĩnh.
"Điều cuối cùng, tôi muốn ít nhất là 50 vàng cho việc bán đi cửa hàng"
"50 vàng? " Bogmar bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vang lên khắp phòng. hắn đứng dậy quay người hướng nhìn phía cửa sổ, đôi mắt sáng rực đầy sát khí. "Ngươi có nghĩ cái mạng của ngươi đáng cái giá đó không? Thật nực cười!"
Dù có đang bị đe dọa Vương Cường vẫn giữ ánh mắt điềm tĩnh cùng thái độ bình tĩnh, hắn từ từ nói.
"Ngài Bogmar, ngài có biết lợi nhuận của cửa hàng một ngày là bao nhiêu không? "
“Gần 10 vàng, một con số không hề nhỏ, còn nếu tôi có mệnh hệ gì tại đây thì chắc chắn rằng phó đội trưởng sẽ là người được cái cớ để hạn chế ngài.”
Im lặng suy nghĩ hơn thiệt một hồi, Bogmar xoay người tiến lại, mặt gần như sát vào Vương Cường.
"Ngươi đang đùa với lửa đấy, Brian" Hắn gầm lên giận giữ đặt tay lên bàn, đôi mắt đầy đe dọa.
"Nhưng ta thích sự liều lĩnh đó. 50 vàng là quá nhiều, chỉ 35."
Phù ~ Vương Cường như thở nhẹ trong lòng, gánh nặng cuối cùng cũng đã được gỡ xuống, giờ đây chỉ cần đàm phán cái giá tốt nhất là được.
"40 và tôi sẽ thêm một vài công thức bánh khác”
"Được! 40 thì 40 nhưng hãy nhớ lấy, đừng cố gắng thử giới hạn của ta. Ta đã cho ngươi một cơ hội để sống tiếp, biết ơn đi."
Bogmar nói, giọng điệu kiêu ngạo rồi hắn ta quay về chỗ bàn làm việc và không thèm nhìn Vương Cường lấy một lần. “Quay về đi ta sẽ chuẩn bị tiền rồi đem đến sau, đừng quên làm khế ước.”
“Vâng, chào ngài!”
...
Người khôn biết rằng nhún nhường đôi khi là chiến lược tốt nhất để đạt được mục tiêu lớn hơn. Theo bạn main làm vậy liệu có đúng, có bạn đọc bảo main là hèn, không có tố chất của một doanh nhân thành đạt gì cả.
Mình thật sự cũng ko biết viết vầy có được không. (。╯︵╰。)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.